Vợ cũ là oan gia (Phần 13)
Trên đường đi cô cảm thấy lo lắng, không biết Mỹ có mệnh hệ gì không? Liệu cô ta có bị tàn phế cả đời không nhỉ? Người phụ nữ khó đoán như vậy đúng là chỉ có Hiệp mới yêu được. Hai người họ trời sinh một cặp, chẳng khác gì nhau.
Chiếc xe lách qua Mỹ trong một gang tấc, nhưng bánh xe vẫn chèn qua tay của cô ta. Mỹ hét lên đau đớn, cô nằm xuống đường và ôm lấy bàn tay tưởng như đã nát vụn của mình. Hồng Nhung đứng như trời trồng, mọi sự chú ý bây giờ đổ dồn về phía Mỹ, tức nghĩa mọi người có thể coi cô ta là kẻ bị hại chứ không phải là cô.
Không còn cách nào khác cả, ông trời đang muốn thử thách lòng người. Hồng Nhung chạy đến bên Mỹ nâng cô ta dậy, nhưng Mỹ vừa rơi nước mắt vừa gạt cô đi:
- Tránh xa tôi ra, đừng chạm vào tôi. Đồ độc ác.
- Tôi đã làm gì cô kia chứ? – Hồng Nhung nói – Để tôi đưa cô vào bệnh viện.
- Tôi không cần sự thương hại của cô, cô cứ đợi đấy tôi sẽ làm cho cô thân bại danh liệt, sống không được mà chết cũng không xong.
Cuối cùng Mỹ được người ta đưa đi, chỉ còn Hồng Nhung đứng yên một chỗ nhìn theo. Một hồi rất lâu cô mới nghĩ ra được là Thuý đang đợi, vội vàng bắt xe đến chỗ của cô ta. Trên đường đi cô cảm thấy lo lắng, không biết Mỹ có mệnh hệ gì không? Liệu cô ta có bị tàn phế cả đời không nhỉ? Người phụ nữ khó đoán như vậy đúng là chỉ có Hiệp mới yêu được. Hai người họ trời sinh một cặp, chẳng khác gì nhau.
Từ ngoài cửa là vỏ một lon bia, đi thêm một đoạn là hộp mỳ tôm, căn phòng giống như một bãi rác công cộng bốc ra mùi khó chịu. Thuý ngồi thu lu trong một góc, mặc chiếc váy khá diệu màu đỏ nhưng đầu tóc, lớp trang điểm lại khiến cô ta trông như Xuý Vân. Thuý ngẩng đôi mắt sưng húp lên nhìn Hồng Nhung trông cũng tàn tạ không kém mình, tự nhiên oà lên khóc.
- Sao chúng ta lại khổ như vậy chứ?
Hồng Nhung không biết nên khóc hay nên cười nữa, cô cũng vừa phải trải qua một nỗi đau theo nghĩa đen, cơ thể vẫn còn đang sốt, lại thêm cú sốc tinh thần mà Mỹ đem lại… Cô cũng khốn khổ thật.
Hồng Nhung lại gần Thuý, nâng cô ta dậy:
-Thay quần áo, tẩy trang rồi tắm rửa cho mình.
Thuý vẫn khóc nức nở, ôm lấy Hồng Nhung:
- Anh ta đã có bạn gái nhưng vẫn chấp nhận đi xem mặt. Hoá ra Tiến mới là người cần có người yêu. Tại sao anh ta phải thả thính mình chứ?
Người phụ nữ khó đoán như vậy đúng là chỉ có Hiệp mới yêu được. Hai người họ trời sinh một cặp, chẳng khác gì nhau.
(Ảnh minh hoạ)
Hồng Nhung cảm thấy những lời của Thuý vẫn mang tính chất hài hước nhiều hơn nên cô đã bật cười:
- Đàn ông nói có thành không lúc nào chẳng được. Anh ta có người yêu, kiếm thêm một kẻ quan tâm nữa cho đỡ trống trải âu cũng là lẽ thường. Chỉ là phụ nữ chúng ta không chịu nổi những điều đó, mãi mãi không chịu được.
- Mình đau lòng quá Hồng Nhung ạ! Sao chưa chạm phải tình yêu đã đau như thế này?
Hồng Nhung đẩy Thuý vào nhà tắm:
- Tình yêu là vậy đấy, khi cậu càng đặt niềm tin, càng hy vọng nhiều thì nó càng khiến cậu ê chề, đau khổ. Bởi vậy mình mới bảo, yêu đến mấy thì yêu, nên để lại đường lui cho mình nữa.
Thuý im lặng, cô thẫn thờ nhìn mình trong gương như không thể nào nhận ra được bản thân. Hồng Nhung giúp cô cởi quần áo:
- Cậu cứ khóc đi, khóc đến khi nào thấy mệt sẽ tự thấy buồn ngủ.
- Mình muốn lấy chồng.
Hồng Nhung suýt chút nữa đã chết sặc vì câu nói này của Thuý. Cô ta rốt cuộc đã bị tình yêu đánh bả hay sao vậy?
Video đang HOT
- Mình muốn thử cảm giác được mặc váy, được tiến vào lễ đường. Rồi sau đó có phải ly hôn, sống cô đơn cũng được.
- Cậu đúng là khác người. Sống yên ổn, tự do tự tại không thích thì thôi.
- Vì mình chưa có được cảm giác như cậu nên mình mới muốn. Mà, có phải Hiệp đã về rồi không?
Hồng Nhung khựng lại, lẽ ra cô đã quên được sự xuất hiện của anh ta trong phút chốc. Cô gật khẽ đầu.
- Mình nghe sếp nói, hôm nay cậu khiến chị ấy tức giận lắm đó. Mà dự án lần này không thành công thật hả?
- Thôi cậu đừng nhắc lại nữa không mình sẽ phát điên. Đời mình nát như chó cắn ấy, chắc kiếp trước mình không chịu tích đức tu hành cẩn thận nên kiếp này mới như vậy.
Hồng Nhung cùng với Thuý dọn dẹp lại đống rác trong phòng, giúp cô ta mua cháo, giúp cô ta ổn định tinh thần. Làm xong những việc đó, cô cũng không còn sức lực để đi về nên đành ngồi lại một chút.
Tối ấy, Hiệp gọi cho cô tất thảy mười cuộc, nhưng cả mười cô đều không nghe máy. Không phải vì cô sợ anh, mà cô không muốn phải tranh cãi về những chuyện xảy ra gần đây nữa. Vốn ngay từ đầu nó đã chẳng có gì liên quan đến cô cả.
Nhưng nếu Mỹ xảy ra chuyện gì thì sao? Một cô tiểu thư như cô ta chắc chắn sẽ không bao giờ để bản thân mình phải chịu sự ngược đại, ức hiếp. Biết đâu Hiệp lại mủi lòng, muốn giúp cô ta trả thù thì sao? Hồng Nhung không biết nữa, chắc cô phải nghỉ việc, chuyển khỏi thành phố này cũng nên.
- Cậu với Tiến thế nào rồi?
Thuý mang cho cô một cốc nước cam, hỏi.
Hồng Nhung nhún vai:
- Mình đang tìm cách từ chối anh ta.
- Mình thì thấy đó là người tốt, đàn ông tốt trên đời này sắp tuyệt chủng hết rồi.
- Ngày xưa Hiệp cũng là người tốt.
- Cậu bỏ cái tật nói bóng gió đấy đi.
Hồng Nhung bật cười.
Thuý nói tiếp:
- Đừng vội từ chối Tiến, mình nói thật đấy. Cậu chưa có con, mà tuổi cũng không còn trẻ nữa. Cậu cứ thử đến với anh ta xem sao, cơ hội không có nhiều đâu. Bây giờ chúng ta đâu sống vì lý tưởng tuổi trẻ nữa, đúng không?
Hồng Nhung gật đầu, đúng là người vừa trải qua một cuộc tình có khác, ăn nói sâu sắc hẳn ra.
- Mình biết cậu nghĩ mình là kẻ non nớt hơn với cậu, nhưng mình tiếc cho cậu lắm. Vợ chồng cậu không đáng để ly hôn, mọi chuyện cũng lỡ rồi. Thôi, phải suy nghĩ lại đi Hồng Nhung, cố chấp mãi hạnh phúc chẳng đến đâu.
Sao buổi hoá giải nỗi đau cho Thuý lại thành buổi cầu siêu cho cô vậy? Hồng Nhung cảm thấy có gì đó sai sai. Bộ trước kia cô ly hôn là nông nổi, là để vuột mất hạnh phúc hay sao? Từ khi Hiệp đi cô đã sống rất tốt, cô không yêu ai và không cảm thấy quá cô đơn, hay buồn tủi. Cô hài lòng với cuộc sống hiện tại cho đến khi Hiệp xuất hiện trở lại.
- Cậu quay lại với Hiệp đi, không quay lại thì yêu Tiến đi.
Đống nước cam trong miệng Hồng Nhung theo câu nói của Thuý mà phun ra ngoài. Thật đáng sợ, cô ta bị đàn ông làm cho đầu óc mê muội cả rồi. Cô ta đang nói cái gì vậy? Cô đúng là gái già thật, nhưng ít ra không mất giá như thế.
- Thôi mình phải về đây, mình sắp bị cậu làm cho tăng nhiệt độ sốt rồi. – Hồng Nhung đánh bài chuồn.
Thuý phẩy tay:
- Về đi về đi, hãy để mình lại với nỗi cô đơn này.
Hồng Nhung thở hắt:
- Cậu đang oán trách mình đấy à? Vì mình bỏ cậu lại chứ gì?
- Không có.
- Nghe giọng điệu cậu thì đúng là như thế mà..
- Cậu cứ về đi.
- Cậu…
Từ khi Hiệp đi cô đã sống rất tốt, cô không yêu ai và không cảm thấy quá cô đơn, hay buồn tủi. Cô hài lòng với cuộc sống hiện tại cho đến khi Hiệp xuất hiện trở lại. (Ảnh minh hoạ)
Còn chưa kịp nói xong một hồi chuông điện thoại liền vang lên. Hồng Nhung và Thuý nhíu mày nhìn nhau.
- Mẹ mình gọi – Hồng Nhung nhìn điện thoại. – Chắc bà đang lo lắng cho mình đấy.
- Mẹ cậu lên đây sao?
- Ừ, bà lên thăm con gái.
- Bố mẹ cậu tốt thật, bố mẹ tớ thì chỉ có con trai họ thôi.
Nhà Thuý có cậu em trai lấy vợ từ hai năm trước, đẻ cho ông bà bô được 2 thằng con trai kháu khỉnh. Giờ đây cuộc sống của ông bà chỉ xoay quanh hai đứa cháu, còn Thuý muốn về nhà lúc nào thì về, không về họ cũng chẳng gọi điện hỏi han.
Hồng Nhung nắm tay Thuý rồi bắt đầu nghe điện thoại. Ai ngờ câu đầu tiên mẹ thốt ra đã khiến cô hốt hoảng dù bà chỉ đang nói thầm thì:
- Về mau, thằng Hiệp đang ở đây.
- Cái gì ạ? – Hồng Nhung hét toáng lên khiến Thuý phải giật mình.
Mẹ nhắc lại:
- Thằng Hiệp đang ở đây.
- Mẹ chắc là anh ta chứ? Đã lâu rồi mẹ có gặp anh ta đâu.
Mẹ như phát điên về câu hỏi này:
- Mày đang nghĩ tao lẩm cẩm rồi đấy phỏng? Sao tao lại không nhận ra nó kia chứ?
- Mẹ bảo anh ta về đi.
- Nó thì dặn tao mày không về gặp nó, nó sẽ ở đây cả đêm để đợi mày.
Hồng Nhung cúp máy, nước mắt ngắn nước mắt dài van xin cô bạn thân của mình:
- Đêm nay cho mình ngủ nhờ được không? Nhà mình có ma.
Thuý ngẫm nghĩ trong đầu, nhà cô ta hẳn là không có ma, mà là có người cô ta coi là ma trong lòng. Cả thế giới này có thể đều biết bóng mà trong lòng cô là Hiệp.
Theo Eva
Cầu hôn là lãng mạn hay làm màu
Nhìn thấy niềm hạnh phúc vỡ òa trên gương mặt của những cô gái được người yêu cầu hôn, có lẽ ai cũng mong muốn ít nhất một lần mình được thử cảm giác đó.
Cảnh quỳ gối cầu hôn lãng mạn trong phim "Vườn sao băng"
"Đàn ông gì mà chẳng tạo được chút bất ngờ nào. Nếu anh ấy không cầu hôn , tớ sẽ giận dỗi cả tháng", đó là lời phàn nàn Linh trước ngày lấy chồng khoảng vài tháng.
Cô ấy luôn mong muốn có một buổi lễ cầu hôn lãng mạn như đa số những cặp đôi khác bây giờ. Thế nhưng, người yêu cô lại không phải là người thích biểu hiện nhiều.
Cuối cùng, để làm vui lòng bạn gái, anh người yêu vẫn có một màn quỳ gối, tặng hoa và nhẫn trước sự chứng kiến của vài người bạn.
Cầu hôn, tại sao không?
Chỉ cần gõ vài từ khóa "cầu hôn, tỏ tình" tìm kiếm trên Internet, hàng triệu kết quả sẽ hiện ra. Những clip như vậy cũng được nhan nhản trên mạng xã hội, ngày càng nhiều.
Nhìn thấy niềm hạnh phúc vỡ òa trên gương mặt của những cô gái được người yêu cầu hôn, có lẽ ai cũng mong muốn ít nhất một lần mình được thử cảm giác đó.
Có người chọn sự riêng tư: một buổi tối lãng mạn chỉ hai người, có nến, có hoa và có nhẫn. Họ cùng nhau thưởng thức những món ăn ngon, về những kỷ niệm đã có và quỳ gối như một hành động khẳng định cuối cùng.
Cũng có người thích sự ồn ào, tạo bất ngờ cho nửa kia trước sự chứng kiến của người thân, bạn bè và cả những người chẳng quen biết.
Mấy ngày nay, chuyện Phó bí thứ Đoàn trường Đại học Vinh cầu hôn học trò ngay trong buổi lễ tốt nghiệp cô khiến người ta xôn xao bàn tán. Bên cạnh sự tán đồng, ngưỡng mộ, nhiều người lại cho rằng điều đó là không phù hợp với không khí trang nghiêm của buổi lễ tốt nghiệp.
Nhiều người nói gay gắt đến nỗi những nhân vật chính đều cảm thấy buồn. Ban đầu, họ chỉ đơn giản nghĩ đó là một điều bất ngờ, vui vẻ, nhưng sự việc được đẩy đi quá xa sau khi được đăng đàn trên mạng xã hội. Việc này lại khiến người ta bàn tán có nên hành động như vậy giữa chốn đông người, giữa một dịp như vậy.
Có lẽ, sau việc này cả người cầu hôn và người được cầu hôn đều sẽ phải thận trọng hơn. Thế nhưng, kết quả cuối cùng vẫn là niềm hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt cô gái khi được người thương tạo sự bất ngờ.
Huyền Thương (sinh viên năm 3, Đại học Ngoại thương Hà Nội) bày tỏ cô bạn cũng sẽ mong chờ một màn cầu hôn từ bạn trai nếu sau này tình yêu của họ đơm hoa kết trái.
"Mình thấy đó là mong muốn chính đáng, vì bây giờ cầu hôn phổ biến mà. Nhưng mình chỉ muốn riêng tư hai người thôi. Điều đó cũng đủ làm mình hạnh phúc rồi", Huyền Thương .
Mai Trân (20 tuổi, Hà Nội) lại muốn được tỏ tình hoặc cầu hôn công khai nếu có bạn trai. Theo cô gái trẻ, "đã yêu thì ngại gì thể hiện".
Cầu hôn không được định nghĩa là "làm màu" như một số người nghĩ. Đó là chuyện thuộc về sở thích và suy nghĩ của mỗi người. Ai không mong muốn mình là nhân vật chính trong một dịp như vậy?
"Thế nào cũng được, miễn là chân thành"
Thời "ông bà anh", người lớn hai bên mang trầu cau tới để nói chuyện cưới xin. Thời "cha mẹ ta", thích nhau rồi, chỉ đơn giản nói một câu "cưới nhé".
Tôi hỏi 10 người bạn của tôi, cả 10 đều nói thích được cầu hôn. Nhưng họ không cần cầu kỳ truyền thống theo kiểu phải có nhẫn, phải có hoa, quà hay rượu vang. Chỉ cần những cái ôm chặt, những lời thì thầm chân thành "Lấy anh nhé, làm vợ anh nhé, anh hứa sẽ là một người chồng tốt cùng em cố gắng, nắm tay em đi hết cuộc đời này" cũng đủ làm họ rơi nước mắt rồi.
Tôi có một cô bạn khác lúc nào cũng phàn nàn trước khi cưới mình không được chồng cầu hôn. Cứ thấy ai được cầu hôn, cô lại hờn dỗi chồng vì anh chẳng lãng mạn như người ta. Dường như khi không có được cái gì, người ta lại càng mong muốn điều đó với tâm lý được "bằng bạn bằng bè".
Nhưng nhiều người bạn trẻ cũng ở tuổi 20 như cô cho rằng, chỉ cần sống rất hạnh phúc, được chồng quan tâm, dù có được cầu hôn hay không mới quan trọng.
Cầu hôn cũng được, không cũng chẳng sao, miễn sao ta cảm nhận được sự chân thành trong lời nói và cả hành động của người ấy.
Theo Phununews
Mẹ tôi cứ chăm chút kỹ càng cho con dâu tương lai như thế mà đâu ngờ khả năng bị lừa "đổ vỏ" là rất cao Mẹ mong tôi giữ bí mật, không muốn mọi người phải nghĩ ngợi thêm. Bây giờ, tôi không còn ngạc nhiên mà bắt đầu chuyển sang cảm giác nghi ngờ. Tôi 30 tuổi, lấy chồng gần nhà nên thường xuyên về thăm bố mẹ. Em trai tôi vốn là đứa lạnh lùng, ít nói. Cậu ấy kém tôi ba tuổi nhưng luôn suy...