Vợ cứ để ‘mặt mộc’ cho anh nhờ!
Anh đang thử tưởng tượng, khi em để mặt mộc thì người khác sẽ nghĩ em thế nào nhỉ? Hoặc là họ sẽ chê em xấu, các nét không đẹp.
Hoặc là có người sẽ khen em giản dị, nhìn thật hơn. Nhưng anh nghĩ, dù họ có nói thế nào đi nữa, thì việc em để mặt mộc anh còn thấy thoải mái hơn gấp ngàn lần so với việc ngày nào em cũng chát phấn tô son.
Hôm qua ông bạn gọi điện cho anh bảo: “Không ngờ là vợ mày xinh thế. Ngày trước, hồi mới yêu mày, tao có gặp cô ấy mấy lần, thấy nhan sắc bình thường mà nhỉ. Sao giờ lại xinh thế. Mày cho ăn gì, hay mày đắp vào đó bao nhiêu tiền mỹ phẩm mà vợ mày như hotgirl vậy.” Tưởng người ta khen mình được câu, nào ngờ, đằng sau đó là đầy ẩn ý. Họ đang chửi thầm mình, chắc đang bảo em suốt ngày choe choét môi son.
Còn cô bạn cùng cơ quan thì lại hỏi xéo: “Cái loại mỹ phẩm vợ anh dùng là loại gì ấy nhỉ? Xem chừng có thể che được cả sẹo, biến xấu thành đẹp, như thuốc tiên ấy nhỉ? Anh biết giới thiệu cho em cái. Em mà đánh vào thì phải Kiều gọi bằng cụ”. Biết vậy nhưng anh cũng chỉ cười trừ cho xong chuyện, chứ đôi co làm gì. Mình là đàn ông, lại đi nói mấy cái chuyện nhảm nhí ấy, chấp nhặt với đàn bà thì có mà bằng họ à, mà có khi họ lại cười cho thối mũi.
Thật ra, anh chẳng thù hằn gì họ, cũng không chê bai gì người ta cả. Họ không có ý nói vợ xấu, không có ý ghen ăn tức ở. Anh hiểu được hàm ý sâu xa của họ. Có lẽ họ chỉ muốn góp ý với anh để anh nói với vợ rằng, em bớt son phấn đi một chút.
Video đang HOT
Anh ngại vì người ta chê vợ bảnh chọe (ảnh minh họa)
Trước đây anh không để ý nhiều, vợ thích làm gì thì làm, mặc gì thì mặc, bôi gì thì bôi. Nhưng gần đây, anh thấy người ta bàn tán nhiều về việc chị em phụ nữ đã quá thoáng, còn cả &’thả rông’ ra đường cho bao nhiêu người nhìn mà chẳng biết ngại. Nhiều người thì nói các bà cô bảnh chọe, già rồi mà còn lòe loẹt son phấn. Anh thấy vợ đúng là như thế.Thôi thì, người ta đã nói rồi thì vợ cũng hạn chế đi chút xíu. Anh không cấm chuyện vợ trang điểm đi làm, nhưng bớt cái khoản môi đỏ như gấc, bớt cái khoản mắt xanh, gắn lông mi giả và dùng kẻ mắt đen xì đi vợ nhé. Cái đó giờ chỉ dành cho lứa tuổi teen. Vợ đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn học đòi như thế. Phấn thì đánh nhẹ thôi, đừng bôi chát lên dày cộp mấy phân, nhìn gớm chết.
Anh làm chồng, để ý còn thấy ghê đừng nói gì người khác. Họ nói cũng không sai đâu vợ ạ. Trang điểm thì đẹp nhưng phải làm sao cho nó tế nhị, chứ lố bịch thì thành trò hề. Nhớ lời anh dặn vợ nhé.
Mà anh nghĩ, tốt nhất vợ cứ để mặt mộc đi, vừa không hại da lại khiến người ta bớt bàn tán. Mà anh thích vợ như thế, có xấu có quê gì cũng là vợ anh, anh chưa chê thì lo gì người khác chê. Vợ nhỉ?
Theo Eva
Vợ "thả rông", khổ lắm, nói mãi...
Ngày còn con gái em kín đáo bao nhiêu thì đến khi có chồng em "thoải mái" bấy nhiêu, đến mức làm cho biết bao nhiêu người phải đỏ mặt quay đi.
Tôi yêu em vì nhiều lẽ, đúng ra là không vì một điều gì cụ thể, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất của tôi về em là nét e ấp, kín đáo của một người con gái dịu dàng. Ngày ấy, nếu tôi đến thăm bất chợt, em sẽ lúng túng quơ cái áo khoác để che vội đôi vai trần hay sợi dây lộ ra do chiếc áo sát nách bản nhỏ hay chiếc áo hai dây hơi sexy một chút...
Cưới nhau rồi, cả tháng đầu em vẫn giữ nguyên nét thẹn thùng ấy. Đêm nào em cũng mặc áo ngực đi ngủ. Tôi cho em đọc những bài báo nói rằng không nên mặc áo ngực quá nhiều, phải có những lúc để cho nó tự do một chút, nhất là khi đi ngủ. Dần dần, em cũng quen. Nhưng thú thật, tôi rất hứng thú và càng yêu hơn với việc lần mở để khám phá và có em trọn vẹn. Mà tôi nghĩ chắc người đàn ông nào cũng sẽ như tôi. Thích những vẻ đẹp được khám phá hơn là những thứ quá lồ lộ trước mắt.
Cưới nhau rồi, cả tháng đầu em vẫn giữ nguyên nét thẹn thùng ấy. Đêm nào em cũng mặc áo ngực đi ngủ. (Ảnh minh họa)
Vậy mà, kể từ khi có bầu, rồi sinh con xong, chiếc áo ngực dường như đã trở thành một thứ phụ kiện rườm rà, phức tạp với em. Ngày bầu bì, em than nóng nực và lột phăng nó ra trừ những lúc đi làm. Ai cũng bảo có bầu thì thân nhiệt tăng cao, nên tôi đành thông cảm. Ừ, thì vì chồng vì con, em chịu xấu một thời gian vậy. Nhìn bà bầu nặng nhọc, vất vả, chắc cũng không ai đánh giá.
Nhưng sau khi sinh con, em vẫn... nóng nực, và thêm một lý do nữa là mặc hoài, bất tiện quá. Khi con đòi bú, em cứ thế vạch ra thì đỡ mất thời gian hơn. Mà em thì có biết bao nhiêu việc để giải quyết, cơm nước, dọn dẹp, lo cho chồng, chăm cho con... Mặc vào cũng có ai dòm ngó gì nữa, mà nếu có ai dòm thì em cũng chẳng quan tâm, vì giờ em chỉ có mỗi niềm vui với chồng với con của em thôi. Và cứ bao nhiêu lý lẽ như thế, em gạt phăng ý kiến của tôi mỗi khi tôi nhắc nhở, góp ý.
Đến khi con lớn hơn một chút, em đã thảnh thơi hơn, thì cái phụ kiện che chắn cho vòng một ấy vẫn không được sử dụng nhiều, mà thậm chí còn ít đi đáng kể. Giờ đây, em còn thỉnh thoảng không mặc khi đi làm, khi đi gặp mặt bạn bè, đi chợ, đi siêu thị... Lúc này, em không giải thích như trước đây nữa mà em dùng đến một lý do hiện đại hơn: "Phụ nữ phương Tây có mặc gì đâu, họ thoải mái nên lúc nào cũng trẻ, đẹp. Nước mình đang học theo lối sống hiện đại của xã hội phương Tây, sao anh lại cứ cổ hủ như thế chứ. Chỉ một thời gian ngắn nữa thì phụ nữ Việt Nam ra đường sẽ chẳng ai thèm mặc áo ngực nữa đâu". Trời, cái lý lẽ thật đáng sợ. Giả sử vài năm nữa mà xảy ra chuyện như em nói, thì xã hội này có mà loạn mất thôi!
Giờ tôi cũng đã chán với chuyện "thả rông" của vợ. Nói mãi, vợ chẳng nghe, mà còn nhiều lý lẽ, đôi khi giận hờn, bực dọc cấm tôi "sờ vào hiện vật" mấy ngày liền. (ảnh minh họa)
Có lần, chúng tôi bộ ra chợ gần nhà, em để ngực tự do nhún nhảy thoải mái theo từng nhịp điệu của bước chân sau lớp áo màu hồng nhạt. Nhìn vào ngọn "núi đôi" tròn trịa, hấp dẫn tung tẩy liên hồi ấy, tôi dám chắc là đàn ông sẽ khó chịu vì bị lôi cuốn, còn đàn bà thì khó chịu vì ghen tị. Nhưng vợ tôi thì vô tư lự. Rồi đột nhiên, có một ông già đi đối diện đứng lại, bước đến trước mặt em rồi nhìn sững vào hai chấm nâu nâu hiện ra sau lần áo. Ông ta nhìn đờ đẫn rồi đưa bàn tay nhớp nhúa đen sì ra... Thái độ chậm rãi của ông già đủ cho em phản ứng bằng cách bước lùi lại, còn tôi thì gạt phắt bàn tay lão già sang một bên. Ông già cười khằng khặc rồi chuệnh choạng bước đi. Tôi quay sang em: "Đó, em thấy chưa, cũng tại em". Sau khi hoàn hồn, em "xì" một tiếng dài rồi sưng sỉa: "Ối trời, chấp gì mấy người điên. Đã điên rồi thì có kín cổng cao tường mấy lão ấy cũng với tới!", và em lại tiếp tục đi mua đồ, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tôi thì nghĩ khác: "Vợ ơi, thằng điên nó còn thế đấy, huống gì...".
Giờ tôi cũng đã chán với chuyện "thả rông" của vợ. Nói mãi, vợ chẳng nghe, mà còn nhiều lý lẽ, đôi khi giận hờn, bực dọc cấm tôi "sờ vào hiện vật" mấy ngày liền. Đúng là chẳng còn hơi sức đâu mà nói mãi nữa, nhưng mà khổ thì vẫn cứ khổ.
Theo Eva
Xin vợ đừng có... 'thả rông' Họ hò hét nhau là công ty có &'bà già sành điệu' ở đâu mới về, style ăn mặc rất chi là Tây. Rồi họ chê bai đủ thứ xong lại khen kiểu thách thức. Hôm qua, nhắc vợ mãi cái việc phải ăn mặc cẩn thận khi đi làm. Bây giờ người ta đồn thổi nhau về việc ăn mặc thiếu lịch...