Vợ cũ của chồng “âm mưu” quấy phá gia đình tôi
Sau thời gian bặt tăm tin tức, chị ta nhờ bạn bè bắn tin đến chồng tôi là muốn quay trở về để “nối lại tình xưa”.
Càng ngày chị ta càng quá đáng, tôi phải làm thế nào bây giờ? (Ảnh minh họa)
Đã gần một năm nay, cuộc sống của gia đình chúng tôi bị xáo trộn bởi vợ cũ của chồng tôi, người đàn bà đã từng dứt áo từ bỏ gia đình, chồng con để đi theo nhân tình, rồi khi muốn quay trở lại không được đã “chuyển hướng” sang quấy phá tanh bành.
Chúng tôi cùng làm chung nhà máy cơ khí, tôi là nhân viên văn thư, còn chồng là quản đốc của phân xưởng luyện gang. Anh hơn tôi 10 tuổi, tính tình rất vui vẻ, hoà đồng. Ngày tôi mới chân ướt chân ráo vào nhà máy làm việc, những lần gặp gỡ vì giấy tờ, công việc đã khiến tôi rất có cảm tình với anh bởi sự thân thiện. Nhưng đó chỉ là những tình cảm anh em trong cơ quan quý mến nhau chứ mấy chị cùng làm cho tôi biết anh đã có gia đình, có một cô con gái và một người vợ rất xinh đẹp, sắc sảo.
Thế rồi chuyện anh đơn phương gửi đơn ra toà xin ly hôn vì vợ anh “bỏ nhà theo trai” lan ra khắp nhà máy. Nhìn vẻ mặt buồn bã của anh, bạn bè đồng nghiệp ai cũng thương, nên thường động viên, chia sẻ với anh.
Video đang HOT
Thế rồi chẳng hiểu duyên số thế nào mà gần một năm sau ngày anh ly hôn vợ, tôi nhận lời yêu anh và về làm vợ của anh, làm “mẹ kế” của cô con gái đã 6 tuổi.
Bố mẹ chồng và cả cô bé đều rất vui vẻ chào đón tôi, bởi mọi người đều nhận ra tình cảm thực sự mà tôi dành cho bố con anh, dành cho gia đình.
Chúng tôi sống hoà thuận, ấm êm đến khi tôi sinh con trai được hơn 3 tháng tuổi thì chị ta – vợ cũ của anh trở về. Sau thời gian bặt tăm tin tức, chị ta nhờ bạn bè bắn tin đến chồng tôi là muốn quay trở về để “nối lại tình xưa”. Anh đã trả lời dứt khoát để người đàn bà hư hỏng ấy hiểu rằng chị ta không còn bất kỳ cơ hội nào, dù là nhỏ nhất.
Thế nhưng chẳng “đầu hàng”, chị ta bắt đầu những chiêu trò quấy phá cuộc sống của gia đình tôi. Đầu tiên chị lấy cớ đến thăm con gái, thăm bố mẹ chồng cũ. Chị mua một lô quà cáp từ hộp sâm bổ cho bà, bình rượu thuốc cho ông, rồi váy áo và đồ chơi cho con gái, mua cả áo sơ mi và giày cho chồng tôi. Cứ khoảng vài hôm chị lại đến, xông xáo khắp nơi trong nhà như thành viên trong gia đình vậy.
Chị còn đi chợ, mua đồ ăn về bảo sẽ tự tay nấu các món ăn mà mọi người thích. Rồi chị chê đồ đạc trong nhà bị xáo trộn, bày biện kê dọn không hợp mắt, chê nhà bẩn, chê tôi nấu nướng thế nào mà nhìn ai cũng thấy gày gò, ốm yếu đi.
Có lần thấy chồng tôi đang sửa cái dây phơi quần áo, còn tôi đứng ngay cạnh để dọn dẹp, chị tiến lại gần chồng tôi, đưa tay lên vuốt ve bờ vai anh, tự nhiên như tôi không hề có mặt ở đó, miệng liến thoắng “ Sao dạo này anh gầy thế, ăn uống thế nào hay chuyện làm ăn, nhà cửa có vấn đề gì? Cần gì anh cứ nói với em, vợ chồng với nhau sao phải ngại”.
Chồng tôi thẳng thừng gạt tay chị ta ra, bảo “cô đến thăm con thì cứ chơi với con, đừng tham gia vào chuyện của tôi” thì chị ta cười xoà “em chẳng có ý gì đâu”.
Đỉnh điểm của sự việc là cuối tuần rồi chị ta đến chơi vào đúng bữa cơm trưa, cả nhà đang quây quần ăn uống vui vẻ. Trông thấy thằng cu con của tôi đang chơi trong nôi, chị ta tiến tới định bế thằng bé lên thì chồng tôi ngăn lại. Thấy vậy chị ta huỵch toẹt “chắc gì nó đã là con anh mà anh giữ khư khư thế. Em thấy nó chẳng có nét nào giống anh cả”. Chồng tôi giận run người, cánh tay đã giơ lên chỉ ra cửa nhưng rồi hạ xuống vì ngay cạnh anh là cô con gái bé bỏng đang chăm chăm nhìn bố và mẹ.
Anh chùng giọng “cô đừng quá quắt như thế nếu không muốn tôi cấm cửa cô đến nhà này”.
Tôi đã rất cố gắng chịu đựng chị ta vì tôn trọng chồng tôi và cũng thật lòng mong muốn cho con gái anh được gặp mẹ đẻ cho cháu đỡ thiệt thòi. Nhưng càng ngày chị ta càng quá đáng. Tôi phải làm thế nào bây giờ?
Theo DanViet
Lời cầu cứu của một bà mẹ
Tôi rất hay đọc về những khó khăn khi làm mẹ, nhưng mọi bài báo rồi cũng kết thúc với cùng một giọng, rằng bà mẹ đó sẽ chẳng đánh đổi các con lấy bất cứ điều gì, rằng bà yêu con vô cùng cho dù chúng mang lại bao khó khăn vất vả, làm mẹ vẫn là điều tuyệt nhất.
Nhưng với tôi, tôi xin thừa nhận một điều, điều bất cứ ai, kể cả tôi cũng chưa từng dám thốt ra, rằng nếu có cơ hội tôi sẽ chọn con đường khác. Bởi, sâu thẳm trong lòng, tôi không thích làm mẹ.
Tôi cũng yêu con, thật sự là có, và tôi viết những điều này mà giấu tên tuổi mình để chúng không bao giờ biết được những cảm giác khủng khiếp trong tôi. Nhưng tôi cần bày tỏ ra cho lòng vơi đi gánh nặng. Từ 12 năm trước tôi bắt đầu làm mẹ, và từng ngày sau đó tôi không thể nào trốn chạy được cái cảm giác chán nản rằng lý ra tôi không nên trở thành một bà mẹ.
Đó không phải vì những lý do thông thường mà các bà mẹ hay phàn nàn như bị con tè ra người ngay trước mặt khách hay phải tối tăm mặt mũi cả ngày vì con. Chỉ bởi tôi thật sự thích cuộc đời mình trước khi làm mẹ, tôi thích tôi của ngày đó, và tôi dành nhiều thời gian mơ về ngày xưa.
Tôi cũng chăm con tốt và chúng có một người chồng tuyệt vời, có ông bà và cô dì chú bác. Các con tôi ngoan, biết hòa đồng và cư xử đúng mực. Vấn đề nằm ở tôi. Chỉ có tôi là người cảm thấy mình lạc lõng.
Tôi biết viết ra những điều này sẽ bị mọi người nói rằng tôi là bà mẹ tồi, thậm chí sẽ có người nói sao tôi không bỏ nhà mà đi, không có mẹ như tôi lũ trẻ còn sống tốt hơn nhiều. Nhưng tôi không thể bỏ đi, vì dù sống cách nào, tôi cũng không hạnh phúc. Sống cách nào tôi cũng mang trong mình cảm giác có tội, và có lẽ sẽ chỉ mình tôi phải chịu cảm giác ấy. Tôi tự nhủ không được khiến cả gia đình mình phải cảm nhận chung cảm giác của mình. Và từng đêm, khi lũ trẻ đã say giấc, tôi lại mơ về những ngày xưa, khi tôi còn son trẻ, ước mong những ngày ấy không bao giờ qua đi. Có phải tôi thực sự có vấn đề tâm lý?
Theo VNE
Cái thứ vợ gì đánh chồng hăng đến thế! Vợ chồng tôi sống được với nhau đến giờ là do tôi tốt nhịn, chứ phải như người khác, bỏ lâu rồi, muốn sống chết ra sao thì ra. Mụ vợ nhà tôi được cái hay lam hay làm. Riêng cái quán bún chả của mụ nuôi sống được cả nhà, bao gồm một chồng và hai đứa con trai. Phải cái mụ...