Vợ có thể bỏ, gia đình thì không
Bạn cho rằng thái độ bỏ bê, mặc mọi chuyện trong nhà của chồng bạn là gia trưởng, Hạnh Dung thì nghĩ rằng đó chẳng qua là cách xử sự của người đàn ông lười nhác, quen sống ỷ lại vào các chị và bố mẹ mà thôi
Em năm nay 31 tuổi, chồng em cũng bằng tuổi. Chúng em kết hôn được 5 năm. Hiện có một bé gái gần 5 tuổi. Em có thai trước khi kết hôn nên phía gia đình chồng em không mấy thiện cảm. Chồng em là con út với 5 chị gái. Đám cưới em do ba mẹ chồng và chị chồng quyết định hết, tiền mừng cưới, quà cưới mẹ chồng em cũng giữ hết. Chồng em rất nghe lời mẹ và các chị. Thậm chí anh còn tuyên bố: “Vợ có thể bỏ lấy vợ khác chứ gia đình thì không”.
Anh rất gia trưởng. Thời gian mới cưới nhưng anh không phụ giúp em việc nhà vì đó là việc của đàn bà. Có hôm em đi làm về, tối còn giặt đồ tới khuya nhưng anh thì vẫn say sưa ngủ. Em vì vậy nên lúc nào cũng buồn chán và muốn ly hôn nhưng thương con nên cứ tiếp tục vì anh ngoài tính đó thì cũng lo làm ăn dù lương không được cao.
Thời gian mới cưới chúng em sống ở Sài Gòn, anh thất nghiệp ở nhà nhưng rất sĩ diện. Em đi làm có khi vế tối thì anh cũng đợi em về mới nấu cơm vì đàn ông không đi chợ. Vợ chồng xảy ra mâu thuẫn và anh bỏ em về Đồng Nai ở với gia đình chị gái. Sau khi anh đi thì em có xin lỗi và kêu anh lên Sài Gòn xin việc tiếp nhưng chị và mẹ anh không cho vì muốn anh về Đồng Nai để chị anh nuôi học liên thông Đại Học. Em năn nỉ anh về lại Sài Gòn xin việc làm và để dành đủ tiền làm nhà rồi cả hai cùng về Đồng Nai sống nhưng anh không chịu vì “Vợ phải theo chồng chứ chồng không theo vợ”.
Cuối năm ngoái, vì muốn gia đình đoàn tụ nên em theo anh về Đồng Nai. Sau khi cưới thì mẹ anh có mua 1 miếng đất ở Đồng Nai và nói là mua cho anh nên em xin phép mẹ anh bỏ tiền ra làm nhà nhưng mẹ anh nói là mẹ sẽ làm, em bỏ tiền ra một nửa và mẹ sẽ đứng tên trên ngôi nhà đó. Em rất buồn nhưng cuối cùng thì em cũng đồng ý làm nhà.
Việc thuê thợ làm nhà hay xây như thế nào là do mẹ anh quyết định hết, ba anh lên coi làm nhà. Thời gian ba anh lên thì cũng là lúc em tìm được việc làm nên công việc bận rộn. Chồng thì không phụ giúp được gì, lúc em hỏi han việc làm nhà như thế nào thì anh cáu gắt. Em thấy buồn chán vô cùng và vợ chồng em có cãi nhau thì anh có xúc phạm tới bố mẹ em nên em càng buồn hơn. Sáng hôm đó em không nấu ăn cho ba chồng ăn.
Sau đó thì chồng đòi bỏ em và nói những lời xúc phạm em, em cũng đồng ý. Nhưng sau mấy ngày suy nghĩ thì em quyết định lại vì thương con và cũng thương chính mình không muốn chịu cảnh mẹ góa con côi nên em xin lỗi anh và anh cũng đồng ý nhưng với điều kiện em phải xin lỗi ba anh và em cũng đồng ý. Nhưng khi em xin lỗi ba anh thì ba anh không đồng ý và nói em không còn cơ hội làm dâu nhà anh nữa, dùng những lời lẽ xúc phạm em. Em rất buồn…
Video đang HOT
Chào bạn,
Có bao giờ bạn nghĩ rằng hiện tại bạn đang không có một gia đình hay không? Gia đình không có nghĩa là có đủ mặt chồng, vợ và con cái. Gia đình phải có nghĩa là sự yêu thương, chia sẻ, chăm chút, lo lắng và sống vì nhau. Bạn có tìm thấy cảm giác đó trong mối quan hệ vợ chồng của bạn không?
Hay tất cả mối quan hệ gia đình của bạn bây giờ chỉ có một mình bạn là đang nỗ lực, loay hoay, chịu đựng, chấp nhận… làm mọi cách để giữ chồng cho mình, giữ cha cho con, còn người làm chồng, làm cha đó hoàn toàn thờ ơ, không quan tâm, không cố gắng, không hề có một chút nào thể hiện mong muốn thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm của mình? Hơn thế nữa, vì chẳng cần thiết, chẳng coi trọng ý nghĩa của gia đình, anh ta còn có thể tuyên bố những câu hết sức tàn nhẫn như “Vợ có thể bỏ lấy vợ khác chứ gia đình thì không”.
Bạn cho rằng thái độ bỏ bê, mặc mọi chuyện trong nhà của chồng bạn là gia trưởng, Hạnh Dung thì nghĩ rằng đó chẳng qua là cách xử sự của người đàn ông lười nhác, quen sống ỷ lại vào các chị và bố mẹ mà thôi. Hội chứng “con trai duy nhất”, cục cưng của ba mẹ và các chị có vẻ như thấy rất rõ ở chồng bạn. Được cưng chiều, lo toan, chăm sóc… chồng bạn không thể nào nhận ra, hiểu biết và làm tròn được trách nhiệm của một người đàn ông, trụ cột của gia đình. Chính vì thế mà mọi việc của gia đình bạn đều phụ thuộc vào những quyết định, tính toán của cả nhà anh ta, bắt đầu từ chuyện cưới xin cho đến xây nhà.
Với một cậu út là niềm hạnh phúc của cả gia đình như vậy thì việc bạn có thai trước khi cưới, đặt cả nhà vào chuyện đã rồi chắc chắn là một cái lỗi không hề nhỏ và tình cảm không mấy tốt đẹp của cả gia đình giành cho bạn là điều rất dễ hiểu. Từ đó kéo theo nhiều khó khăn khác trong mối quan hệ của bạn và nhà chồng. Chỉ một lỗi nho nhỏ của bạn có thể cũng trở thành nguyên cớ gây bất hòa lớn. Người có thể giúp giải quyết những xung đột, làm cân bằng giữa hai bên chỉ có thể là chồng bạn, nếu anh ta thật sự yêu thương, quý trọng bạn và đủ mạnh mẽ, tự tin, lòng mong muốn giữ gìn mái ấm của mình.
Đặt ra các “điều kiện” như vậy, chắc bạn cũng nhìn thấy mọi việc vô cùng khó khăn và phức tạp. Bạn sẽ cần đến nhiều sức lực, sự kiên trì, hy sinh… để có thể giữ chồng cho mình, giữ cha cho con. Nhưng nếu bạn không cảm thấy sự tiếp sức của chồng và khó lòng hy vọng vào cây trụ cột này thì cũng đừng để mọi việc kéo dài quá lâu, có khi hạnh phúc đâu không thấy, chỉ thấy cuộc sống của mình bị dày xéo tan nát nhiều hơn. Giải thoát mình khỏi một con người quá yếu đuối, nhu nhược, ỷ lại cũng là một con đường tìm hạnh phúc cho mình.
Theo Baophunu
Sự im lặng của chồng làm tôi phát điên
Chồng tôi là một thạc sỹ khoa học, anh công tác trong một cơ quan nghiên cứu khá nổi tiểng ở Hà Nội. Trong gia đình, anh là người có trách nhiệm. Cả hai bên nội, ngoại đều cho rằng anh là một người hoàn hảo. Chúng tôi có một cuộc sống khá ổn định về kinh tế. Cậu con trai lên 7 tuổi rất ngoan ngoãn và biết nghe lời. Nhưng với tôi, gia đình quả thực là một địa ngục trần gian.
Chồng tôi là người ít nói. Đặc biệt, anh không bao giờ nói lại đến lần thứ hai. Mỗi lần tôi không chú ý lắng nghe và làm sai ý anh thì chắc chắn sẽ nhận được những lời lẽ miệt thị, nhiếc móc thậm tệ nhất. Không ai ngờ những lời lẽ thô bạo và độc ác ấy lại được thốt ra từ miệng người đàn ông có học thức như anh.
Ảnh minh hoạ
Tôi cũng được lớn lên trong môi trường có giáo dục nên cũng không thể thích ứng được với sự thô tục ấy. Cách đây hai năm, trong khi bị chồng sỉ vả, tôi đã cãi cự lại. Anh tỏ ra khá ngạc nhiên trước phản ứng của tôi. Tuy nhiên ngay sau đó, anh tuyên bố: "sẽ không bao giờ nói một lời nào với người vợ có hiểu biết nhưng "mất dạy" như tôi.
Hai năm kể từ tuyên bố ấy, anh không hề nói với tôi một lời nào. Cũng từ đó, gia đình tôi như một "nấm mồ" sống. Mọi cố gắng làm anh "mở lời" của tôi đều thất bại. Những lúc có mặt tôi, anh hoàn toàn im lặng. Sự im lặng ấy khiến tôi như bị khổ hình. Có lẽ, nếu anh cứ mắng chửi, cứ dùng những lời lẽ tệ hại nhất, tôi lại thấy dễ chịu hơn sự im lặng này.
Đôi lúc, tôi cố tình chọc giận, cố tình trêu tức để anh nói nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa. Tôi cảm thấy bị stress nặng trước sự im lặng của anh. Với nhiều người, trở về nhà sau những giờ làm việc là một niềm hạnh phúc nhưng với tôi đó quả thực là hình phạt nặng nề nhất. Sống bên cạnh người chồng hơn 2 năm không nói một lời với mình thì có khác gì sống dưới địa ngục?
Hơn hai năm nay, anh cũng không hề động đến người tôi. Tôi biết anh không có người phụ nữ nào khác nhưng anh làm vậy để trừng phạt tôi. Nhiều lần, tối cố tình kéo anh "vào cuộc" nhưng chỉ nhận được những cái hất tay phũ phàng và lạnh lùng.
Điều đáng nói là mỗi khi tôi có đem chuyện này ra nói với người thân thì tất cả lại gạt đi. Họ không tin anh là người như vậy. Theo họ, nếu đó là sự thật thì cũng là lỗi ở tôi. Chính vì vậy, tôi cũng không có ý định tìm sự đồng cảm, chia sẻ và giúp đỡ của những người xung quanh.
Tuy nhiên, mọi việc đều có giới hạn của nó. Hình phạt của anh đã khiến tôi bị tổn thương nặng nề về mặt tinh thần. Có lẽ, giới hạn chịu đựng của tôi đã hết. Nếu tình trạng này còn kéo dài, tôi sẽ phát điên mất. Lúc nào tôi cũng trong trạng thái căng thẳng, mệt mỏi và lo lắng, bất an.
Đôi lúc tôi tự hỏi, không biết chồng tôi có còn chút tình cảm gì với vợ nữa không? Có cách nào để thoát khỏi cuộc sống địa ngục này?
Chị thân mến! Trong cuộc sống gia đình thì sự chia sẻ là điều không thể thiếu, và thật bất công khi chồng chị quyết định dùng cách im lặng hoàn toàn để khủng bố tinh thần người vẫn "đầu gối, tay ấp" với mình. Ở hoàn cảnh này, chị cũng thấy rằng mình không hề có lỗi và kể cả khi có lỗi thì cũng không có lý do gì lại bị chồng trừng phạt bằng bạo lực tinh thần như vậy. Rõ ràng anh ấy không chấp nhận bị bạn đời đối xử nặng lời thì lẽ nào chị lại chấp nhận những điều đó. Vậy chị đã làm gì để thay đổi hạnh phúc của mình? Chị đã thực sự đưa ra những giải pháp để thay đổi mọi thứ hay chưa? Những dòng tâm sự của chị, tôi thấy chị đã thực sự cố gắng để làm anh ấy vui vẻ và thoải mái trở lại, nhưng đáp lại là sự im lặng và coi thường vợ, đó có phải là điều chị mong muốn hay không?
Tại sao anh ấy có thể cho mình quyền được miệt thị vợ nhưng lại không chấp nhận được khi vợ nói những điều nặng nề với mình? Chị thân mến! Ai cũng mong muốn hôn nhân sẽ đem lại hạnh phúc, nhưng hạnh phúc có được là phải do cả hai cùng cố gắng xây đắp và gìn giữ. Có những thứ trong tay, đôi khi ta tưởng đó là hạnh phúc và có thể giữ, nhưng thực tế lại hoàn toàn khác. Vậy cách mà anh ấy đang ứng xử với chị có phải là yêu thương chị hay không. Dù chồng chị đang rất tự đắc với vai trò của người trừng phạt, thì chắc hẳn bản thân anh ấy cũng đang gặp những căng thẳng tương tự khi không còn được hưởng không khí gia đình ấm cúng, được thủ thỉ tâm sự với người bạn đời mọi điều trong cuộc sống thường ngày.
Điều đó chẳng mang lại lợi ích cho ai cả. Henry Ford nói: "Khi mọi thứ dường như đang quay lưng với bạn, thì hãy luôn nhớ rằng máy bay cất cánh được khi bay ngược chiều chứ không phải thuận chiều gió". Để thoát khỏi cuộc sống nặng nề này, chị phải là người có sự chủ động, nói chuyện với anh ấy một cách rõ ràng và dứt khoát, nếu anh ấy không thay đổi, chị cũng cần đưa ra lối thoát cho chính bản thân mình. Hi vọng rằng chị sẽ đủ sự tự tin để giải quyết mọi chuyện.
Theo VNE
Mỗi lần tức giận, vợ tôi đều tìm cách bỏ thai Em không biết bao nhiêu lần đòi phá thai, bỏ đói 2 mẹ con cả ngày trời không thèm ăn uống gì hết. Những lúc giận, em đánh cái bụng của mình không thương tiếc. Tôi mang tâm sự của mình lên đây hy vọng mọi người sẽ chia sẻ những kinh nghiệm sống để con tôi được hưởng cuộc sống hạnh phúc...