Vợ, chồng và ngày lễ tình nhân
Trước Valentine một tuần, chồng đã rụt rè nhắn tin hỏi về mong ước của vợ. Hậm hực vì chồng kém sáng tạo, vợ liền bảo “Muốn điên!”. Chồng thật thà: “Điên thế nào?”. Vì câu hỏi ấy mà vợ bật cười nghĩ cách tổ chức một ngày thật điên rồ cho cả hai.
Vợ lên mạng tìm socola rồi đặt mua cả bưu thiếp, tổng vụ đầu tư hết hẳn… ba trăm ngàn đồng.
Hai hôm sau vợ mang về một thùng đồ, khẽ nẽ cất rất chi là bí mật. Trước Valentine một ngày, vợ ra tối hậu thư: “Tối mai anh đi bán hàng với em”. Rồi vợ mơ màng: “Em sẽ ghi hai tấm biển, một đề: “Bán để kiếm tiền cưới chồng” và một tấm đề: “Bán lấy tiền nuôi con”.
Chồng giật nảy mình rồi làu bàu: “Điên vừa thôi”, bỗng sững sờ nghĩ lại câu lỡ miệng của mình liền cười hề hề: “Còn anh sẽ đeo tấm biển “Bán cho vui”.
Vợ nghiêm mặt: “Ý anh thế nào?”.
Chồng hùng hổ: “Anh mà là khách hàng, anh sẽ hất tung tất cả, nhố nhăng không chịu nổi, cái này chỉ dành cho bọn teen, ăn chưa no lo chưa tới thôi”.
Vợ chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn chồng không chớp mắt. Chồng trở lại vị thế của một kẻ biết nghe lời: “Ừ, anh biết rồi, thế còn “thằng ốm đói” gửi ai?”.
“Anh sẽ biết cách nhờ bà mà? Cả năm mới có một ngày”. Chồng gật gù xác nhận mệnh lệnh sẽ được thực thi.
“Theo anh thì giữa hai lý do này anh chọn cái nào:
1 – Mẹ ơi, trông cháu giúp chúng con, để vợ chồng con nắm tay nhau đi dạo, hẹn hò nhân ngày Lễ tình nhân nhé!
2 – Mẹ ơi, bọn con tranh thủ đi bán hàng nhân ngày này họ ra đường đông, kiếm thêm mấy đồng”.
Video đang HOT
Chồng cười sằng sặc, nước mắt giàn rụa: “Nghĩa là kiếm cớ, ngụy trang kiểu Úc đúng không?”.
Vợ chớp chớp mắt: “Vâng, 80% là đi hẹn hò hâm nóng tình yêu, 20% là đi bán hàng. Ý anh thế nào?”.
“Để anh nghĩ đã”.
Vợ tủm tỉm cười, biết chồng đã đồng tình.
Tối sau khi ăn uống, dọn dẹp xong xuôi vợ loáng thoáng nghe tiếng chồng: “Bà trông cháu giúp con nhé, vợ chồng con mang đám hàng này ra phố bán xem có được không. Mẹ nó muốn kiếm thêm mấy đồng”.
Hai vợ chồng làm ra vẻ khệ nệ, ôm thùng đồ to, cùng lỉnh kỉnh bàn ghế. Bà chẹp miệng vẻ thương cảm: “Ừ, đi sớm về sớm nhé!”.
Ra đến trung tâm, hai vợ chồng đứng ngắm đài phun nước một lát. Chồng mang chiếc bàn gấp từ thời sinh viên ra bày hàng lên và đưa vợ ngồi chiếc ghế vẫn dùng để xi con ị. Chồng chạy sang bên đường mang về một cốc trà nóng: “Ui chao, rét quá, làm ngụm cho ấm bụng nào”. Vợ vờ mắng: “Đúng là mỏ khoét, hàng chưa bán được đã ăn quà cụt vào vốn rồi”, chồng giả bộ mếu máo biết lỗi.
Đường phố đông người qua lại, những đôi tình nhân sánh bước bên nhau hạnh phúc, vợ và chồng như tìm lại được bóng dáng mình mấy năm trước.
Hàng của hai vợ chồng chả ma nào hỏi thăm. Nhìn sang bên cạnh có mấy em sinh viên đang bán hoa hồng tíu tít, vợ thì thầm: “May quá em không đặt hoa, kẻo chả có thời gian mà nắm tay nhau”. Chồng cười và nắm tay vợ chặt hơn, rồi cùng ôn lại những ngày xưa.
“Anh nhớ hộp socola lần Valentine đầu tiên anh tặng em không?”. “Có chứ, anh đi mấy hiệu mới lựa được hộp ưng ý”.
“Em vẫn giữ nó đây này. Hồi ấy em tâm đắc lắm, vì dòng kem trắng ghi trên đó là “I miss you!” Buổi ban đầu ấy mà là chữ “I love you” thì chắc em chạy mất dép. Nhưng em muốn nói với anh một bí mật!”.”Gì thế?”. “Hộp đó em không ăn, em cũng không định ăn, ngồi ngắm nghía nó mãi, thử nhìn hạn thì thấy đã được khéo léo dán đè lên, bên dưới cái hạn đã hết từ trước đó nửa năm. Thế là em đành nhủ thầm: Mình để mình ngửi chứ mình không xơi”.
Chồng buông giọng lấc cấc: “Đểu nhỉ? Thảo nào anh thắc thỏm mãi quái sao không thấy “hắn” mời mình ăn cùng, còn trách em tham như mõ”.
“Anh nhớ hộp này không? Em nhận lúc mình còn đang giận nhau, anh xem, móp hết cả vì bị em lia vào góc nhà, hi hi”.
“Hừ, tuyệt vời thật, sao không ném vào mặt anh ý”.
“Hơ, làm thế thì giờ sao mà ngồi bán Socola với thiếp ế được. Ném xong em lại ra nhặt và nâng niu nó mà”.
“Hộp này giờ ném con Giôn chắc nó sẽ ngắc ngoải, vì đã cứng chặt vào rồi”.
“Còn đây toàn là hộp mới tinh”. “Em tặng anh à?”. “Trời, anh chỉ nghĩ đến ăn thôi, chả biết đến giá trị tinh thần gì cả”.
“Ực, ngon quá! Anh bảo, đám socola này mà không ăn mau là hỏng đấy”.
Hai đứa đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh như chảo chớp mỗi đứa cướp một hộp ôm khư khư, bóc ra chén ngon lành… Buổi tối vừa lãng mạn vừa vui vẻ! Về đến nơi thấy hai bà cháu đang ngủ say.
Thi thoảng hai vợ chồng lại rủ nhau đi bán hàng!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một phút hờn ghen, cả đời ôm hận
Một đám cưới linh đình được tổ chức. Cô dâu lộng lẫy trong chiếc váy cưới tinh khôi sánh bước bên chú rể điển trai, cặp vợ chồng trẻ trông thật xứng đôi. Thế nhưng, cô dâu Hương dường như không thấy được điều đó, đôi mắt cô vô hồn, vẻ mặt buồn rười rượi...
Hương sống trong đau khổ vì đã quá nông nổi khi nhận lời về làm vợ Mạnh (Ảnh minh họa)
Họ hàng và bạn bè hai bên vô cùng ngạc nhiên trước đám cưới này. Họ ngạc nhiên vì trước đó một tuần, họ những tưởng sẽ được dự đám cưới của Lý Hương (tên cô dâu) với một chàng trai tên là Kiên. Nay bỗng dưng, chú rể lại không phải là Kiên, mà là "Đại gia Mạnh".
Bố mẹ Hương ngạc nhiên không kém, nhưng mừng vì con gái có được cuộc sống an nhàn, sung túc trong ngôi biệt thự sang trọng, hơn nữa, Mạnh rất yêu Hương.
Thế nhưng, Hương lại phụ sự mong đợi của bố mẹ. Sau đám cưới, Hương khước từ tuần trăng mật cùng chồng, khước từ những cuộc thăm nom, gặp gỡ của bạn bè và người thân, cô sống như cái xác không hồn bên cạnh người chồng mới cưới.
Mạnh đã từng chết mê, chết mệt, đã từng khao khát có được Hương. Nhưng giờ đây, nằm bên Hương như nằm bên "khúc gỗ", Mạnh đã hiểu ra rằng, Hương sinh ra không phải dành cho anh. Anh chỉ là "cái sọt rác" để Hương ném hận tình vào đó. Chán đời, Mạnh bỏ đi tối ngày, bồ bịch linh tinh, chỉ trở về nhà khi đã say khướt và không thèm ngó ngàng gì đến Hương.
Hương cũng khổ tâm lắm, cô đã thử cố gắng cải thiện cuộc sống hiện tại, cố quên đi người yêu cũ, nhưng không được. Lúc nào hình ảnh của Kiên cũng đậm nét trong cô. Cô nhớ Kiên da diết và nghẹn ngào vì tiếc nuối, vì hối hận.
Phải vài tháng sau, Hương mới gọi điện cho một người bạn thân. Qua người bạn, Hương biết, khi chiếc xe hoa đón Hương vừa đi khỏi thì Kiên phóng tới. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Kiên đau đớn và đổ sụp xuống. Nhìn người thanh niên cao lớn, đẹp trai ôm mặt khóc nấc lên trong cơn tuyệt vọng, ai cũng mủi lòng... Nghe bạn kể, Hương nấc lên nghẹn ngào.
Cô thấy mình thật quá nhẫn tâm đối với Kiên. Giờ đây, cô thấy thương Kiên và yêu Kiên hơn bao giờ hết. Hương muốn được nghe giọng Kiên, mong anh tha thứ. Hương mong Kiên hiểu, chỉ vì quá yêu nên cô mới nổi điên, mới hận và dứt áo ra đi khi biết Kiên "bắt cá hai tay". Cô ân hận khi không tin và tha thứ cho Kiên... Nén xúc động, Hương bấm số gọi cho Kiên, đầu dây bên kia, Kiên vô cùng ngạc nhiên và xúc động. Họ nói với nhau những lời yêu thương đã chất chứa trong lòng và quyết tâm cùng nhau làm lại từ đầu.
Bỗng nhiên, Hương lặng đi... rồi ngập ngừng thông báo cô đang mang thai, nhưng Hương không biết cái thai đó là của Mạnh hay của Kiên... Chẳng chút ngập ngừng, Kiên nói, dù đứa trẻ là con của ai chăng nữa thì Kiên vẫn yêu thương cả hai mẹ con. Vì thế, khi nghe Hương nói muốn đi xét nghiệm ADN để biết đứa trẻ là con của ai, Kiên đã nhất quyết phản đối.
Vì Kiên phản đối xét nghiệm ADN nên Hương đã thẳng thắn đề nghị Mạnh đi cùng cô đến trung tâm ADN. Quá mệt mỏi khi ngày ngày phải nhìn thấy Hương sống bên mình vật vạ như cái xác không hồn, Mạnh đồng ý đưa Hương đi làm xét nghiệm.
Hương chọn mức thời gian nhanh nhất. Xong thủ tục, Mạnh ra về ngay. Hương thấy hơi mệt, nên ngồi lại trung tâm đợi lấy kết quả. Hương thầm mong đứa trẻ đang lớn dần lên trong bụng cô là con của Kiên. Nhưng nếu cái thai đó là con của Mạnh thì sao? Bố mẹ chồng và chồng của cô liệu có chấp nhận cho cô được nuôi đứa con này không? Mà nếu họ chấp nhận thì khi về với Kiên, bố mẹ Kiên có coi nó như cháu nội của họ không? Hương bồn chồn, lo lắng, hồi hộp...
Sau 4 giờ dài dằng dặc chờ đợi, cầm tờ kết quả xét nghiệm trên tay, Hương gục đầu khóc nức nở. Cái thai là của Mạnh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái Tết đầu tiên của dâu mới Bước chân đã chạm đến bậc thang cuối cùng, cái đầu vốn sáng suốt là thế của Hà vẫn chưa nghĩ ra cách gì. Tim cô đập thình thịch ngày một to hơn trong khi bước chân cứ tiến gần lại mâm cỗ cúng. Mẹ chồng đang sốt sắng hết nhìn xuống phía cầu thang lại nhìn lên tivi xem màn pháo hoa....