Vợ chồng tôi như một quả bom sắp nổ
Hạnh phúc của vợ chồng tôi như một viên pha lê. Người ngoài nhìn vào thì vô cùng lấp lánh. Nhưng nó có thể vỡ bất cứ lúc nào mà chính bản thân tôi cũng không biết.
Mỗi ngày đi làm về anh chỉ vào bàn ăn cơm, sau đó đi uống cà phê với bạn bè tới khuya mới về rồi vô phòng ngủ. Anh chưa bao giờ chia sẽ với vợ về bất cứ điều gì. Vợ ốm anh cũng chưa bao giờ hỏi thăm, vợ đi làm về sớm muộn cũng không bao giờ biết. Đi đâu làm gì anh cũng không hề nói.
Thời gian mang thai em bé, tôi càng tủi thân hơn. Có đôi lúc tôi nghĩ mình giống như một người ở trọ trong ngôi nhà, anh chưa một lần chăm sóc hay quan tâm tôi mặc dù tôi bị nghén rất nặng. Anh cũng chưa bao giờ đưa tôi đi khám thai hay mua bất cứ thứ gì cho vợ mang thai để bồi dưỡng, chưa một lần hỏi thăm tôi có khỏe không? Chưa một lần gọi điện về thăm nhà mẹ vợ…
Tất cả với anh như là một người độc thân mà ngược lại tôi phải lo tất tần tật cho anh. Nhưng tôi cũng tự an ủi mình vì đôi lúc đàn ông chỉ lo việc lớn, mình là phụ nữ chịu đựng tí có sao đâu. Với lại bù trừ thì ba mẹ chồng rất tốt và thương tôi.
Sau đó vợ chồng tôi ra ở riêng. Tôi không biết từ khi nào anh lại mang tính gia trưởng và độc tài. Anh luôn cho bản thân mình là đúng. Anh luôn bảo thủ, không bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Tôi biết tính anh nóng nên lúc nào tôi cũng nhịn để gia đình êm ấm mặc dù đôi lúc không phải tôi là người làm sai. Có con nhỏ nhưng tôi vẫn đi làm, mọi chi phí chi tiêu trong gia đình một mình tôi lo hết. Anh chưa bao giờ phụ giúp vợ một điều gì kể cả kinh tế. Chưa bao giờ hỏi tôi có thiếu hay đủ?
Lương của anh tôi cũng chưa hề biết là bao nhiêu và cũng chưa từng cho tôi một đồng nào, cứ để một mình vợ lo toan và bản thân mình như người độc thân. Chưa bao giờ lắng nghe tâm sự của tôi hay những lời động viên an ủi vợ.
Mỗi khi con ốm, anh chỉ biết đứng đó chửi vợ là không biết chăm con. Con đau anh cũng chưa bao giờ cho tiền mua thuốc. Tôi nghĩ với anh chỉ có tiền là quan trọng nhất, mỗi khi nhắc tới chi tiêu trong gia đình là anh bỏ đi giống như trách nhiệm ấy là thuộc về tôi. Con khóc cũng biết chửi vợ, chứ chưa bao giờ vỗ con như bao người cha khác, chưa bao giờ anh chăm bé được một ngày, tất cả là vợ…
Tôi đi làm về trễ là chửi “Chết đâu chết hết cho rồi”. Anh còn đùng đùng bỏ đi. Anh chẳng bao giờ hỏi lý do hay nghe vợ giải thích.
Video đang HOT
Mẹ tôi vì thương con gái nên lên giúp tôi trông cháu ngoại. Gần 2 năm rồi bà bỏ công ăn việc làm nhưng chưa bao giờ anh hỏi lấy bà một tiếng, cho một tí quà hay lì xì cho mẹ mỗi khi mẹ về quê. Và còn thái độ của anh nữa… tôi không muốn nói ra.
Đôi lúc tôi như “con thoi” đi làm công ty về, ghé chợ mua đồ ăn sau đó về nhà phải chạy hàng cho xưởng sản xuất của cá nhân. Rồi nấu cơm, ăn cơm, dọn dẹp cho con ngủ, sau đó kiểm tra sổ sách, chia hàng cho cho công nhân, kiểm hàng…
Anh cũng chưa bao giờ phụ giúp tôi. Câu đầu tiên anh hỏi tôi chỉ là “Có doanh thu chưa?”. Có đôi lúc tôi nghĩ tôi như “ô sin” trong chính ngôi nhà không bằng vì còn phải nuôi lại “Ông chủ”. Tôi luôn phải chịu đựng và nhịn nhục, toàn nước mắt.
Tôi luôn cố gắng để con tôi sẽ không rơi vào hoàn cảnh “mẹ 1 đường cha 1 ngả” nhưng sự cố gắng của tôi có được bù đắp hay không hay khoảng cách sẽ một ngày một xa?
Hiện tại tôi 30 tuổi, có một công việc ổn định (thủ kho của một công ty), có một cơ sở kinh doanh nhỏ. Vợ chồng tôi có nhà riêng và một bé gái tròn 18 tháng tuổi. Nếu người ngoài nhìn vào nhà tôi, họ luôn nghĩ vợ chồng tôi là một cặp đôi hoàn hảo, nhưng thực sự bên trong đang có một quả bom nổ chậm mà tôi không biết khi nào sẽ nổ tung.
Tôi phải làm như thế nào để thay đổi được bản tính của anh ấy hay buông tay để cho bản thân một cơ hội? Các bạn hãy cho tôi một lời khuyên.
Theo Pháp luật xã hộ
Kí ức những đêm kiệt sức của chàng 'phi công trẻ'
Thoát khỏi chốn lấp lánh, nhạc xập xình, đồ hàng hiệu của thân phận "phi công trẻ", nhiều chàng trai vẫn bị ám ảnh, rùng mình sợ hãi sau đêm kiệt sức...
"Chỉ vì gia đình nghèo quá, mới cắn răng làm "phi công trẻ", làm "trò chơi" cho những quý bà lắm tiền nhiều của chứ có ai mong muốn như vậy đâu"- lời tâm sự có vẻ rất thật của một tiếp viên phòng trà tên Ngọc Kỳ trên đường Cao Thắng (quận 3, TP HCM).
Học đến lớp 9 thì nghỉ, Kỳ lên Sài Gòn với mong muốn lập nghiệp. Tuy học thấp nhưng Kỳ được trời phú cho vóc dáng cao ráo, vạm vỡ và có nét gì đó rất lãng tử.
Cậu nhanh chóng xin được công việc phục vụ ở một quán bar và để rồi 2 tháng sau thành một "trai bao" chính hiệu của một trong những quý bà U50.
Với cái miệng dẻo quẹo cùng những lời nói ngọt như mật của mình, Kỳ nhanh chóng được "vợ" hơn mình trên 20 tuổi sắm sửa cho mọi thứ. ĐTDĐ đắt tiền, xe xịn, quần áo đẹp... cậu muốn là có.
Thế nhưng đổi lại, mỗi khi "vợ" muốn là "cậu" phải ngay lập tức có mặt bất kể giờ giấc. Thậm chí, nửa đêm đang ngủ mơ màng, "vợ" gọi là cậu phải lập tức có mặt để "đáp ứng" người tình. "Bây giờ nếu cho em được lựa chọn lại em sẽ không bao giờ làm cái nghề này. Tuy có tiền, được ăn ngon, mặc đẹp nhưng rất nhơ bẩn và rẻ rúng"- Kỳ chia sẻ.
Khi nào "vợ" muốn, các phi công trẻ đều phải có mặt ngay lập tức để đáp ứng.
Với những trải nghiệm của mình, Kỳ dễ dàng nhận ra đâu là những quý bà đến phòng trà với mục đích nghe nhạc chân chính, đâu là kẻ muốn đến để "săn" trai.
Cậu nhớ lại người tình đầu khi vừa mới đặt chân vào nghề. Đó là người phụ nữ chừng 40 tuổi, tên Thúy, là một doanh nhân giàu có, con cái đều đã trưởng thành nên không phải lo nghĩ gì nhiều.
Chỉ phiền não mỗi ông chồng, làm GĐ một Công ty nên thường xuyên đi công tác, nhậu nhẹt với đối tác bất kể ngày đêm. Ngoài ra, ông ấy còn có nhân tình khiến tình cảm vợ chồng rạn nứt.
Mặc dù chưa ly hôn nhưng hai người từ lâu đã không còn sống chung một nhà. Con cái đều có gia thất riêng nên bà phải ở một mình trong căn biệt thự rộng lớn ở quận 7. Chính vì buồn chán nên bà hay tới các tụ điểm ăn chơi để giải khuây. Và phòng trà nơi Kỳ làm việc lúc đó chính là địa điểm yêu thích của bà ta.
Thấy Kỳ điển trai, lại là "lính mới", trông ngây thơ, chân chất nên lần đầu tiên mới gặp cậu, bà Thúy đã "kết" cậu.
Bà ta kể lể rất nhiều về hoàn cảnh của mình khiến một gã trai nghèo khó như cậu đã mủi lòng. Bà ấy tỏ ra tử tế khi lúc nào cũng bo cho Kỳ rất nhiều tiền. Sự chân thành của một người phụ nữ bao giờ cũng khiến những người đàn ông cảm động. Sự thiếu thốn tình cảm của một người phụ nữ và khao khát được chia sẻ đã khiến chàng trai trong sáng vừa mới bước chân vào đời đổ gục hoàn toàn.
Sau vài lần tới phòng trà, bà Thúy trở thành khách quen của Kỳ. Hàng tuần, bà tới đây 2-3 lần. Nhưng bỗng một tuần liền không thấy bà tới, Kỳ liều gọi điện hỏi thăm thì được biết bà bị ốm, đang ở nhà nghỉ.
Trong điện thoại bà còn kêu buồn chán và ngỏ ý bảo Kỳ rảnh thì tới thăm. Vốn thân thiết, lại có thiện cảm nên chọn ngày chủ nhật, cậu tới căn biệt thự của bà. Khi vừa mới vào nhà, Kỳ cảm thấy choáng ngợp trước sự giàu có của gia chủ thì bà Thúy bỗng xuất hiện với bộ đồ ngủ mỏng tang.
"Lúc đó, em thật sự rất hoảng. Một lúc sau thì bà ta mời em vào phòng uống nước. Tuy nhiên, khi em còn đang bỡ ngỡ thì bà ta bỗng quay sang ôm chầm lấy em và nói: "Nếu anh đồng ý làm người tình của em thì sau này anh muốn gì sẽ có cái đó. Tiền không thành vấn đề".
Lúc đó, vì ma lực của đồng tiền em đành nhắm mắt đưa chân để phục vụ bà ấy. Sau 2 tháng làm "chồng" bà ta thì cơ thể em bị suy nhược bởi "nhu cầu" của bà ấy rất cao. Em chịu không nổi nên đã xin thôi việc tại phòng trà và chuyển đi chỗ khác, cắt hoàn toàn liên lạc với bà ta"- Ngọc Kỳ vẫn còn ám ảnh mỗi khi nhớ lại.
Bỏ việc làm "chồng" với "máy bay" sau 2 tháng vì cơ thể suy nhược.
Theo Ngọc Kỳ, những ai đã trải qua nghề này, cầm được đồng tiền trong tay mới thấy hết được sự nhục nhã, đắng cay. Kỳ cho biết: "Trong số những quý bà, quý cô tới vũ trường, ngoài những người đến với mục đích trong sáng, cũng có không ít những người chỉ vì chuyện gia đình đổ vỡ, hay trốn chồng con để tìm nơi giải khuây, nhất là tìm "của lạ" và thỏa mãn ham muốn khi tuổi xuân đã qua mà cơ thể vẫn còn sung sức.
Theo baodatviet
Nếu chưa ai yêu bạn, không có nghĩa là bạn không có quyền yêu chính bản thân mình Và dành cho bản thân mình điều ngọt ngào nhất trên đời! Độc thân, còn cô đơn, không có nghĩa là không có quyền được sung sướng, ngọt ngào, lãng mạn. Chờ người khác yêu chi bằng hãy yêu lấy chính bản thân mình trước đã! Một trong những thứ khiến bạn trở nên yếu đuối, đó là chuyện, bạn để ý quá...