Vợ chồng tôi ly hôn chỉ vì… cuộn giấy vệ sinh
Ai đời, làm bố đêm hôn con khóc anh lại đánh con, còn bóp cổ để cho nó im “Im mồm cho tao nhờ, ban ngày đi làm kiếm tiền mua sữa cho mày mệt rồi, tối về lại ngoạc cái mồm ra thế à?”. Tôi rất đau nhưng vẫn phải lao vào can ngăn anh, tôi sợ anh cứ thế con tôi sẽ chết ngạt.
Tôi năm nay 28 tuổi, còn chồng tôi 33. Chúng tôi quen và tìm hiểu nhau chưa được 3 tháng thì đã kết hôn. Tới giờ tôi mới dám khẳng định “cuộc hôn nhân của chúng tôi quá vội vàng”.
Ngày mới lấy nhau tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác về gia đình chồng, tôi luôn luôn bị ám ảnh bởi lối sống ích kỷ tới quá mức của gia đình họ. Hạ sinh đứa con đầu lòng, tôi đã rất phấn khởi, cứ nghĩ chồng mình sẽ vui và chiều chuộng. Nhưng mọi việc hoàn toàn ngược với những gì tôi nghĩ.
Nằm trong bệnh viện với sự cô đơn, mệt mỏi thấy người ta có chồng, gia đình chồng quan tâm và chăm bẵm mà tôi ứa nước mắt. Cầm điện thoại gọi điện cho chồng để tìm niềm an ủi thì anh gắt gỏng “Đã đẻ chưa? Sao mà cứ ầm ĩ lên như vậy? Tôi mệt lắm, tôi nằm ngoài này lúc nào đẻ xong thì gọi cho tôi”. Tôi có mơ cũng không nghĩ đến một người chồng vô tâm như anh, ai đời đưa vợ đi đẻ lại nằm ngoài hành lang để ngủ, chỉ khi tôi cần gì gọi thì anh ta mới vào với thái độ bực tức.
Tối hôm ấy, 11h chồng tôi vẫn còn tiếp tục nói tôi, tôi không chịu được nữa nên đã đập cốc nước và 2 vợ chồng đánh nhau (Ảnh minh họa).
Còn bố mẹ chồng tôi thì khỏi phải nói, họ mặc kệ chẳng quan tâm gì tới con dâu đẻ hay làm gì. Có thể nói tôi không nhận được sự chăm sóc nào từ chồng và gia đình. Suốt 5 ngày nằm viện tôi đã khóc rất nhiều, những người xung quanh đưa con đi đẻ, họ thấy thế cũng thương cảm cho tôi, nên đôi lúc họ giúp tôi mua cái này cái kia.
Vì khó sinh nên tôi phải đẻ mổ. Mổ xong lại nhiễm trùng nên phải khâu đi khâu lại đến 3 lần với biết bao đau đớn. Nhưng chồng tôi cũng chẳng quan tâm là mấy, anh ta cứ ừ ừ gật gật một lúc xong lại đi đâu mất, tới khi bác sĩ cáu gắt anh ta mới chịu ngồi bên vợ với sự hậm hực ra mặt.
Video đang HOT
Thời gian ở cữ, tôi đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, tính cách chồng tôi bất thường. Nhiều lúc giận quá tôi nói “Lẽ ra anh chưa lấy vợ thì đúng hơn”. Ai đời, làm bố đêm hôn con khóc anh lại đánh con, còn bóp cổ để cho nó im “Im mồm cho tao nhờ, ban ngày đi làm kiếm tiền mua sữa cho mày mệt rồi, tối về lại ngoạc cái mồm ra thế à?”. Tôi rất đau nhưng vẫn phải lao vào can ngăn anh, tôi sợ anh cứ thế con tôi sẽ chết ngạt.
Bố mẹ tôi mất sớm nên một mình tôi lao đao, bươn chải kiếm sống. Chị gái tôi lấy chồng, nhưng cuộc sống cũng khó khăn vất vả. Thời gian kiêng cữ chẳng ai chăm bẵm, nên tôi xuống cân rất nhanh. Ăn uống không đủ chất nên được 3 tháng tôi hết sữa nuôi con. Có thể nói đó là thiệt thòi của con tôi khi không đủ sữa mẹ, và tôi thêm phần vất vả khi chăm bé. Con tôi đề kháng kém nên hay ốm và thường xuyên đi bệnh viện. Những lúc như vậy chỉ mình tôi lo toan mọi thứ, chồng tôi không quan tâm gì. Nếu tôi nhờ vả hay nói anh lại gân cổ lên mắng tôi xa xả “đàn bà mất nết sai chồng”, “cô có quyền gì mà sai bảo tôi”,…
Đỉnh điểm của sự việc là hôm đó, vợ chồng tôi tổ chức sinh nhật tròn một tuổi cho cháu, vì nhiều việc nên tôi quên mua giấy vệ sinh. Khi chồng hỏi tôi nói là quên, anh trợn tròn mắt nhìn rồi nói tôi không ra gì. Anh chị tôi thấy vậy, can ngăn nhưng được thể anh mắng luôn cả chị tôi. Thế là họ bỏ về. Tối hôm ấy 11h chồng tôi vẫn còn tiếp tục nói, tôi không chịu được nữa nên đã đập cốc nước và 2 vợ chồng lao vào đánh nhau. Tôi đã viết đơn ly hôn nhưng mẹ chồng tôi van xin tôi đừng làm điều đó. Giờ tôi đang rất bối rối, mệt mỏi tôi không biết phải làm gì để vượt qua nỗi đau này đây?
Theo ĐSPL
Vợ cho tôi tiền đi 'chơi gái'
Chúng tôi lấy nhau vì tình yêu. Mọi thứ tốt đẹp, tình cảm mặn nồng, hai gia đình đồng ý tán thành chuyện chúng tôi ngay từ khi dẫn nhau về ra mắt. Nhưng...
Cuộc sống vợ chồng không màu hồng như tôi nghĩ...
Ban đầu, nói chung, bố mẹ hai bên không phản ứng gì, tất cả đều yêu thương chiều chuộng tôi.
Tôi cũng yêu thương, lo lắng cho vợ rất nhiều. Khi yêu nhau thì tôi chiều chuộng, còn khi về làm vợ chồng, tôi vẫn không hết lãng mạn, lúc nào cũng chiều theo sở thích của vợ.
Vợ tôi là một người rất tốt, hiền lành, ngoan ngoãn. Thú thực là tôi rất mê cô ấy, mê ngay từ cái nhìn đầu, tiên, mê cả ánh mắt, nụ cười và đặc biệt là lối ứng xử của vợ. Là một người học cao nên vợ lúc nào cũng rất điềm tĩnh trong mọi vấn đề. Có nhiều lần tôi nóng giận, vợ từ từ phân bua và biến tôi thành một kẻ thua cuộc tâm đầu ý hợp. Nói chung, tôi không thể không dành những lời có cánh cho vợ.
Hai đứa yêu thương nhau như vậy, lấy nhau về cố gắng đi làm kiếm tiền để không phụ lòng bố mẹ mình. Nói chung, hai vợ chồng tu chí, tính chuyện làm ăn, nhưng thời gian đó, chẳng may vợ lại mang bầu. Nói là chẳng may vì chúng tôi chưa tính chuyện sinh con, đang còn muốn từ từ để xây dựng gia đình, để lo kinh tế. Nhưng trót rồi nên chúng tôi cũng giữ lại để sinh. Và chúng tôi sinh ra một đứa con gái kháu khỉnh, nhìn rất đáng yêu.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. (Ảnh minh họa)
Thời gian đó, tôi lao vào làm việc nhiều gấp mấy lần trước với suy nghĩ, cố gắng kiếm thật nhiều tiền cho vợ con đỡ khổ. Tiền bạc tôi đưa hết cho vợ, hàng tháng lương cũng đưa cho vợ để cô ấy tiện chi tiêu. Tôi chỉ giữ lại một chút ít tiêu pha, nhậu nhẹt với anh em mà thôi.
Lâu dần, tôi lao vào công việc và đôi khi quên bẵng việc mình có gia đình. Tôi cứ để mặc vợ con ở nhà, tự lo cho nhau, hàng thán tôi đưa tiền và bảo vợ cần gì thì cứ chi tiêu thoải mái, không phải tiết kiệm. Những lúc như thế vợ tôi chỉ cười mà không nói gì. Tôi còn tưởng vợ thích như thế. Vì kinh nghiệm của mấy ông bạn đi trước truyền lại rằng, đàn bà thích quản ví tiền của chồng nên chỉ cần đưa tiền đầy đủ cho họ hàng tháng thì không phải lo gì chuyện khác bên ngoài cả.
Tôi cũng nghe theo lời họ nên cứ lao vào công việc và vẫn nhớ đưa tiền cho vợ đều đặn. Tôi quên hết tất cả những gì tôi cần làm cho vợ từ trước đến giờ. Tôi thậm chí còn lao vào gái gú, ngoại tình. Tôi nuôi hẳn cô bồ nhí theo kế sách của mấy anh em cùng làm.
Mấy ông này bảo, đời là mấy tí, có vợ rồi thì không thể chấm dứt được, nhất định phải chơi. Làm đàn ông là phải thế mới gọi là có bản lĩnh. Tôi cũng nghe theo lời họ thể hiện tí 'bản lĩnh' của mình. Tôi lao vào ăn chơi, gái gú liên miên và một lần, vợ tôi bắt gặp khi chúng tôi cùng nhau cười nói, ôm vai bá cổ vào nhà hàng nơi mà vợ tôi cũng ngồi tiếp khách ở đó. Tôi thật không ngờ là lại có sự trùng hợp như vậy dù tôi đã tìm một nhà hàng khá xa, để tránh tai mắt.
Sau lần ấy, vợ tôi bắt đầu trở thành con người khác. Vợ không còn bận tâm tới tôi nữa, đặc biệt là không đả động gì đến tôi, lãnh cảm với tôi, chỉ biết chăm chăm vào đứa con gái nhỏ. Tôi có nói gì, có làm gì vợ cũng mặc kệ, coi như không biết. Có hôm tôi cố tình đi tối ngày, thậm chí là tối không về nhà, thế mà vợ không thèm gọi cho tôi một cuộc điện thoại. Sáng hôm sau tôi thảng thốt vì chuyện đó. Về nhà hỏi vợ tại sao thì cô ấy bảo: "Anh muốn đi đâu em cũng không quản được anh, nên tốt nhất là không nên quản".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? (Ảnh minh họa)
Lấy nhau mới được 2 năm, tôi không ngờ tình cảm vợ chồng mình lại đến lúc như thế này. Bây giờ, sau khi phát hiện tôi ngoại tình một lần, vợ càng ngày càng lạnh nhạt với tôi. Vợ sống như một cái bóng trong nhà, chỉ làm việc nhà nấu cơm nấu nước cho tôi rồi lại đi làm, tối về thì chơi với con nhỏ. Vợ chẳng màng gì tới người chồng như tôi cả.
Tôi vẫn đưa tiền cho vợ như trước, không rút bớt, không tăng lên vì mức lương của tôi cũng không tăng lên được nữa. Có hôm, tôi đi chơi bảo nhậu với anh em, phải đi khao mọi người, tôi bảo vợ đưa thêm tiền mà cô ấy vỗ vào tay tôi mà bảo: "Anh cầm lấy mà còn bo cho các em, thêm cái khoản ấy khá tốn kém đấy".
Nghe vợ nói vậy, tôi choáng. Bây giờ vợ còn đưa cả tiền cho tôi đi chơi gái, không lẽ ngoại tình một lần giờ lại có tội vậy sao? Trước đây, tôi đâu phải là hạng lăng nhăng gì, chỉ là lầm lỡ nhưng tôi đã thôi rồi, vậy tại sao vợ cứ thù hằn mãi, cứ đay nghiến tôi. Sống thế này thì nào giống vợ chồng. Biết rõ tất cả mọi chuyện là do tôi gây ra nhưng tôi đâu nghĩ vợ lại khiến tôi khó xử như vậy. Bây giờ tôi phải làm sao đây, thật tình tôi đau khổ lắm rồi. Tôi đã mong vợ tha thứ mà không được, vậy tôi phải làm gì đây?
Theo VNE
Gã chồng mạt hạng Chị cay đắng khi có một người chồng đốn mạt như vậy, thế mà trước đây chị từng tự hào có một người chồng hào hoa, phong độ... Thấy hắn đưa điện thoại cho cô con gái 12 tuổi nói: "Con bảo với bác Hà là bố đi ra ngoài bỏ điện thoại ở nhà nhé", chị không giữ được bình tĩnh quát...