‘Vợ chồng tôi không còn có thể đối thoại với nhau’
Chúng tôi kết hôn đã 15 năm và có 2 con gái. Hạnh phúc từng tràn ngập, nhưng không hiểu sao, bây giờ chúng tôi không còn có thể chuyện trò với nhau.
Ảnh minh họa
Khi tôi cố gắng nói chuyện với chồng, anh ấy đều tỏ thái độ không hợp tác. Tôi hỏi anh ấy có chuyện gì vậy, anh ấy sẽ nói “chẳng có chuyện gì”. Và bất cứ khi nào có vấn đề, anh ấy sẽ tìm đến nói chuyện với bạn bè, với mẹ của anh ấy trước, chứ không phải là tôi, người vợ đã 15 năm ở bên anh ấy.
Giờ các con đã lớn, tôi bày tỏ ý muốn quay lại trường học, tôi muốn học cao lên, nhưng anh ấy không ủng hộ. Anh ấy nghĩ tôi vẫn nên đợi đến khi các con trưởng thành Nhưng như vậy chẳng phải là quá muộn cho sự nghiệp học hành hay sao?
Chúng tôi còn nhiều bất động khác cứ ngày nối ngày thêm chất chứa. Mới đây nhất vợ chồng lại cãi nhau và chiến tranh lạnh. Tôi nên làm gì?
Video đang HOT
Trả lời của chuyên gia
Không còn trò chuyện được nữa với người chung sống với mình là trải nghiệm rất cô đơn và gây tổn hại cho tình thần. Tuy nhiên bạn nên nhớ rằng, đàn ông gặp khó khăn hơn phụ nữ trong việc bày tỏ cảm xúc. Chồng bạn có thể không nhận ra rằng anh ấy đang làm tình hình trở nên tệ hại hơn gấp nhiều lần khi cố tình phớt lờ mọi chuyện.
Có lẽ bạn nên nói với chồng rằng cách xử sự xa cách này giữa hai vợ chồng khiến bạn phải đặt câu hỏi cho cuộc hôn nhân hai người đang có.
Việc đi học trở lại, tốt cho bạn, đừng nhượng bộ. Bạn nên có sắp xếp hợp lý, đó là thế giới riêng của bạn chẳng phiền hà tới ai. Gia đình rồi sẽ chấp nhận sự thay đổi trong lịch sinh hoạt hàng ngày của bạn.
Nếu bạn có quan hệ tốt với mẹ chồng, hãy ngồi nói chuyện với bà, về cảm xúc của bạn. Vì chồng bạn rất tin tưởng mẹ, nên bà có thể sẽ là cầu nối giúp vợ chồng bạn giao tiếp thành công.
Theo Dân Trí
Bỏ người vợ không còn trong trắng, tá hỏa lấy phải cô bồ lẳng lơ
Tôi bỏ vợ để lấy cô bồ đó. Tôi chấp nhận tất cả lời đàm tiếu và sự can ngăn của bố mẹ. Tôi không thể sống với người vợ hiện tại.
Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại ân hận như thế này sau khi cương quyết bỏ vợ. Đàn ông như tôi, mặc kệ những lời can ngăn của mọi người, kể cả bố mẹ tôi để tiến tới với cô bồ. Tôi nghĩ, vợ có thể chọn lầm và người vợ hiện tại chính là sai lầm của tôi. Tôi vốn không phải gia trưởng nhưng lại không chấp nhận một cô vợ dã qua tay người đàn ông khác, và không chấp nhận trong đêm tân hôn biết vợ mình không còn trong trắng. Trong khi cô ấy cứ luôn miệng nói, cô ấy xin lỗi vì đã lầm lỡ một lần, nhưng đó là lần duy nhất trong đời và cô ấy không dám nói vì chưa có đủ can đảm.
Tôi tức điên lên và cảm thấy mình bị xúc phạm vô cùng. Có lẽ, tôi đã bị cắm sừng ngay từ khi còn yêu nhau, là do tôi nghĩ vậy. Và tôi không cam tâm.
Suốt mấy tháng sau khi kết hôn, tôi sống buông thả, mặc kệ vợ ở nhà mình, thích làm gì thì làm. Tôi không quan tâm, cũng không hỏi han, gần như chúng tôi không có đời sống vợ chồng. Tôi ra ngoài bạn bè, rượu chè tối ngày, cũng không biết vợ tôi ở nhà làm gì, đi với ai. Tôi nghĩ, cô ấy là hạng đàn bà dối trá, là người đã lừa dối tôi.
Dù cô ấy cố gắng làm mọi việc để chuộc lỗi, chăm sóc, quan tâm tôi nhưng tôi vẫn thờ ơ như không. Có lúc, tôi quát tháo, cô ấy vẫn nhẫn nhịn chịu đựng mà không oán than một lời. Bố mẹ tôi, cô ấy cũng chăm sóc chu đáo, đêm về biết thân biết phận nên tự ra ghế ngủ, mà không ngủ chung giường...
Thế nhưng, ngần ấy thứ không đủ làm tôi yêu thương và tha thứ cho vợ mình. Tôi có bồ, một cô bồ vô cùng yêu thương tôi, lo lắng cho tôi và tôi biết, đó là tình yêu đích thực.
Tôi bỏ vợ để lấy cô bồ đó. Tôi chấp nhận tất cả lời đàm tiếu và sự can ngăn của bố mẹ. Tôi không thể sống với người vợ hiện tại. 6 tháng sau kết hôn, tôi lại ly hôn vì những lời ngọt ngào mà cô bồ dành cho tôi. Tôi nghĩ, sống với cô ấy tôi sẽ được vui vẻ, thoải mái, dù rằng cô ấy cũng rất dễ dàng trao thân cho tôi và cô ấy cũng không còn trong trắng. Nhiều khi tôi không thể hiểu được bản thân mình, tôi có thể chấp nhận cô bồ không trong trắng nhưng lại không chấp nhận người vợ đã lừa dối tôi.
Cưới cô bồ được hơn 1 năm, tôi mới tá hỏa vì lối sống phóng khoáng của cô ấy. Ăn chơi, sành điệu, lúc nào cũng chỉ thích son phấn rồi ăn mặc hở hang ra ngoài đi ba, đi hát, nhậu nhẹt cùng bạn bè. Đau khổ hơn, bố mẹ tôi không nói được, cô ấy cãi nhem nhẻm, vô lễ phép, láo lếu làm mẹ tôi nhiều lần tức quá chửi bới ầm nhà.
Cô ấy còn ngả ngốn say sưa tối ngày với mấy gã đàn ông trước đây cô ấy quen. Người đàn bà không nghĩ đến chuyện sinh con, lại chỉ nghĩ đến chuyện được đi ra ngoài tụ tập bạn bè, không lo cho gia đình chồng và cả chồng. Nhiều khi tôi cảm thấy bất lực vô cùng. Tôi hối hận vì đã bỏ vợ. Người vợ không còn trong trắng nhưng lễ độ với bố mẹ tôi, lúc nào cũng quan tâm tôi, lo lắng cho tôi. Tôi cảm thấy ân hận vô vàn. Người phụ nữ hiện tại không lo cho tôi một lần, chưa từng nấu một bữa cơm. Vậy mà khi là bồ, cô ấy ngọt nhạt, nịnh nọt tôi. Giờ thì...
Cũng là hai người đàn bà không còn trong trắng, vậy mà tôi lại bỏ vợ, người phụ nữ đảm đang yêu thương tôi thật lòng để lấy một người đàn bà hư hỏng như bây giờ. Đúng là quả báo cho kẻ như tôi. Tôi ân hận thì cũng đã muộn màng, không lẽ, lại bỏ vợ lần nữa?
Theo Khám phá
Dành ra 2 phút để đọc câu chuyện này chắc chắn sau đó sẽ không còn cô gái nào phải hối hận vì lấy nhầm chồng nữa Hôm ấy họ đã cãi nhau to, Dũng lên mặt quát: "Cô biết điều thì tôi cưới không thì tôi cho cuốn xéo luôn. Xem cái loại gái mất trinh như cô đứa nào nó thèm rước không". Năm thứ 2 học Linh chính thức nhận lời yêu của Dũng. Bạn bè của hai người ai cũng bảo cô đúng là chuột sa...