Vợ chồng tôi đã đứng dậy sau thất bại
Tôi năm nay 31 tuổ.i, con trai lớn đã 7 tuổ.i, con gái nhỏ 3 tuổ.i. Tôi xin được kể câu chuyện của gia đình mình…
Ảnh minh họa
Cách đây hai năm, chồng tôi cũng bỏ việc để kinh doanh riêng, cũng dùng hết số tiề.n tiết kiệm không nhiều của hai vợ chồng, cũng đi vay (bà ngoại thế chấp sổ đỏ, thế chấp sổ của chú tôi, tiề.n tiết kiệm của ông bà nội, vay lãi ngày…). Khác chị Nga là hai bên gia đình chúng tôi đều ở quê và không có điều kiện nên vợ chồng tôi hoàn toàn tự lập. Đám cưới cũng vợ chồng tôi lo toàn bộ. Bên nhà tôi khá giả hơn một chút vì ông bà đều có lương hưu.
Thời gian đầu, chồng tôi làm ăn được nên chúng tôi có đủ tiề.n mua đất, xây nhà. Thế nhưng anh nói nếu xây nhà nữa thì anh không còn vốn để làm… Đến tận bây giờ tôi vẫn tiếc vì không kiên quyết xây nhà, nếu như xây luôn có khi tôi còn giữ được một chút vốn. Tôi nghe chồng, tin chồng nên vẫn để anh tiếp tục làm ăn, còn mẹ con tôi vẫn ở nhà thuê.
Chồng tôi cũng nói dối. Không nói dối sao phụ nữ mình lại để cho họ mang cả đống tiề.n đi đầu tư (thậm chí là tiề.n do mình đi vay). Phụ nữ mình lỡ để mất một triệu còn xó.t x.a cả tháng trời chứ đừng nói cả đống tiề.n đi vay rồi không biết có thu về nổi không. Phụ nữ thì luôn mong muốn sự ổn định, đàn ông lại thường có hoài bão lớn hơn. Tuy nhiên, chung quy lại họ cũng chỉ vì gia đình mình thôi, họ chỉ mong có cuộc sống tốt đẹp hơn cho các con. Anh ấy sợ chị lo lắng nên mới nói dối. Chồng tôi cũng vậy.
Cả quãng thời gian chồng tôi kinh doanh ngoài là từng ấy thời gian tôi luôn sống trong lo lắng bất ăn vì tôi biết chồng mình chưa đủ chín chắn, đủ năng lực để làm lớn. Tôi khuyên anh dừng lại, anh không nghe. Tôi chỉ biết động viên anh, có khó khăn cùng anh tháo gỡ (xoay tiề.n cho anh). Tôi cũng mong anh thành công, nhưng không được.
Video đang HOT
Thú thật, tôi cũng không bao dung đến nỗi mỉm cười với tất cả chuyện anh đã làm và kết quả anh mang lại. Tôi cũng gào thét, cũng nặng lời. Tôi biết điều đó không mang lại kết quả gì ngoài việc chắc chắn tôi sẽ mất chồng và con tôi không có cha bên cạnh. Sĩ diện đàn ông lớn lắm, có đôi lúc tôi cũng như chị nghĩ rằng đó là sĩ diện hão, nhưng nếu không thế thì đã không phải đàn ông.
Năm 2012, tôi sinh bé thứ hai. Cùng năm ấy, chuyện làm ăn của chồng tôi thất bại liên tiếp. Chắc chị Nga hiểu lúc đó tôi khó khăn thế nào, ít nhất về mặt tâm lý, bởi ngoài những khoản nợ tôi biết thì chồng tôi còn vay các khoản khác từ bạn bè mà tôi không biết. Sốc nặng.
Sau thời gian dài khủng hoảng tinh thần, dằn vặt và đay nghiến chồng, tôi bình tĩnh để suy nghĩ “Tôi có cần chồng cho mình và bố cho hai con không”, “Tôi có thể chấp nhận và tha thứ cho anh không”… Kể cả việc soạn sẵn đơn l.y hô.n tôi cũng đã làm. Nhưng thật sự, ngoài chuyện làm ăn thất bại mang về cho tôi một khoản nợ khổng lồ thì anh là một người chồng, người cha tốt. Bát đũa cũng có lúc xô, vợ chồng tất nhiên không tránh khỏi những giận hờn, nên tôi không coi đó là điểm xấu của cuộc sống gia đình mình. Tôi thấy con tôi cần có bố, tôi vẫn yêu chồng nên tôi chấp nhận anh, chấp nhận cùng anh vượt qua khó khăn.
Một điểm tôi khác chị nữa. Bên ngoại tôi biết hết mọi chuyện, bạn bè anh và tôi đều biết. Ông bà ngoại không hề hắt hủi, tất nhiên rất buồn và lo lắng nhưng vẫn động viên vợ chồng tôi, tôi cũng trấn an ông bà rằng chúng tôi sẽ trả được nợ. Tôi không cho ông bà nội biết chuyện vì mẹ chồng tôi bị bệnh tim, nhưng sau này tôi mới biết, ông bà cũng rõ nhưng không nói vì sợ vợ chồng tôi thêm lo lắng.
Cuối năm 2012, chồng tôi dừng hẳn chuyện kinh doanh. Cả năm 2013, anh chỉ quanh quẩn ở nhà, làm vài việc lặt vặt để có tiề.n chi phí cá nhân. Tôi động viên anh đi xin việc nhưng một phần mặc cảm, một phần chưa tìm được việc phù hợp nên anh lần lữa mãi. Bà ngoại xuống ở với vợ chồng tôi khi tôi hết thời gian nghỉ sinh đi làm lại, cũng nói rằng nhìn anh rất thương vì cứ lủi thủi ở nhà, đi đâu đấy lúc nhát rồi lại về nấu cơm, đi chợ. Chúng tôi bán tất cả những gì anh tạo ra được trong lúc làm ăn có lãi, thế chấp mảnh đất mới mua để trả một phần nợ lãi ngày, khất nợ với tất cả những người chúng tôi đã vay để họ thông cảm. Giữa năm 2013, chúng tôi chuyển về sống với ông bà nội ở quê, chấp nhận quãng đường đi làm gần 20 km. Tháng 1/2014, chồng tôi xin được một công việc hoàn toàn phù hợp với khả năng của anh.
Đến nay, bằng sự nỗ lực của cả hai, tôi không còn những đêm mất ngủ vì tiề.n, dù chưa hết nợ nhưng mọi thứ đã trong tầm kiểm soát. Anh nói được làm được, anh nói anh phá được thì anh sẽ làm được để trả nợ, tôi vẫn đang tin anh và sẽ luôn cùng anh vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Chỉ cần có niềm tin thôi chị, đừng hắt hủi anh ấy, đừng chia cắt anh ấy với con. Khi chị lấy anh ấy, chắc chị cũng có lý do của mình. Chị đã tin tưởng trao cuộc đời của mình cho anh ấy, sao không trao tiếp cho anh ấy một hậu phương vững chắc trước mọi sóng gió. Nếu hắt hủi anh ấy thì chị vẫn phải trả nợ, mà có khi chẳng nhận được gì từ anh ấy. Nếu chấp nhận anh ấy thì gánh nặng của chị sẽ được chia đôi dù anh ấy có kiếm được tiề.n nhiều hay ít, mà con chị có bố. Chị lại cho anh ấy niềm tin thì anh ấy lại càng nỗ lực hơn. Tôi nghĩ một người đàn ông không dùng tiề.n của vợ mà nỗ lực làm một năm đã đủ tiề.n xây nhà thì không phải người đàn ông bỏ đi đâu chị. Tôi hy vọng chị sẽ nghĩ lại.
Đến giờ vợ chồng tôi vẫn nhắc lại chuyện cũ. Chồng tôi nắm chặ.t ta.y tôi đầy yêu thương. Vì sự hy sinh ấy của tôi mà anh còn cố gắng nhiều hơn nữa. Dù nợ chúng tôi chưa trả hết, dù mọi thứ vẫn còn rất khó khăn nhưng tôi tin chồng tôi.
Theo VNE
Vợ đã không còn trong trắng lại dối trá
Tình cờ quen em trong một buổi tiệc nhỏ của người bạn cũ, tôi nhanh chóng bị đôi mắt sáng và nụ cười duyên của em hút hồn. Không hẳn em đẹp, nhưng từ em luôn toát ra một điều gì đó thánh thiện và chân thành.
Em khác xa với những cô gái chân dài chỉ biết õng ẹo, nũng nịu với đủ loại chiêu trò. Em chân chất, thẳng thắn và có phần dí dỏm, thông minh. Tôi cảm mến em ngay từ lần gặp đầu, và tìm cách liên lạc, làm quen liền sau đó.
Em và tôi quen biết nhau rất tự nhiên, không hề gượng ép, cũng không toan tính. Cởi mở, chân thành rồi dần thân thiết, chúng tôi nhanh chóng chuyển từ tình bạn sang tình yêu. Càng yêu em, tôi càng đinh ninh rằng mình đã tìm được một người phụ nữ hoàn hảo nhất trên đời. Sau những cuộc tình khi vắn khi dài, khi đã không còn đau khổ với những chiếc bóng từng bước vào và bước ra khỏi đời tôi một cách vội vã, vì những lý do khác nhau, tôi tin rằng em là phầ.n thưởn.g dễ thương nhất đời mà ông trời ban tặng cho tôi.
Em và tôi quen biết nhau rất tự nhiên, không hề gượng ép, cũng không toan tính. (ảnh minh họa)
Em luôn thể hiện em là một cô gái đoan trang, nết na và đức hạnh. Nhà trọ của em 10 giờ đêm đã đóng cửa, em luôn luôn về trước giờ giới nghiêm đó. Bên nhau, chúng tôi có những cái nắm tay, những nụ hôn và cảm giác rạo rực, ham muốn được kề cận, trao cho nhau trọn vẹn, nhưng em luôn giữ mình ở những giới hạn nhất định. Em còn nói, xưa giờ có nhiều người thích em, yêu em, nhưng em chưa nhận lời yêu ai, tôi chính là mối tình đầu của em. Tất cả những điều đó càng làm cho tôi yêu em hơn bao giờ hết. Trong tôi, em như một viên ngọc quý giữa cuộc sống xô bồ, phức tạp ngày nay.
Tôi là một thằng đàn ông nhiều trải nghiệm, nên tôi không quá khắt khe trong chuyện quan hệ nam nữ. Tôi cũng không quá quan trọng chuyện trinh tiết của một người con gái, vì tôi cho rằng khi yêu đàn ông hay phụ nữ đều có quyền dâng hiến nhau trọn vẹn. Càng hiểu được điều đó, tôi càng trân trọng em hơn. Tôi luôn tự hào về em, yêu thương em hết mực, và dằn nén cảm xúc yêu thương để chờ đợi. Và tôi cưới em.
Đêm tân hôn, tôi háo hức đến mức khó diễn tả khi mình sắp có được điều bấy lâu nay chờ đợi, nhưng sau đó là nỗi bàng hoàng đến tột cùng khi phát hiện em không còn trinh nữa. Nếu không quá kỳ vọng thì sẽ không quá chờ đợi. Và cũng sẽ không hụt hẫng như thế. Tôi gục mặt vào gối giả vờ ngủ, bối rối không biết mình phải làm gì tiếp theo. Em nói, tôi là mối tình đầu của em mà. Vậy thì em đã trao thân cho ai?
Em nói, tôi là mối tình đầu của em mà. Vậy thì em đã trao thân cho ai? (Ảnh minh họa)
Em đã ôm lấy tôi và nói lời xin lỗi. Em khóc. Em nói vì em sợ mất tôi nên phải nói như vậy. Em nói, vì em đã trót đóng vai một người phụ nữ đức hạnh trong mắt tôi nên em phải nói dối để cho vai được tròn. Em mong tôi tha thứ.
Không hiểu sao tôi chợt thấy cái vẻ tội nghiệp của em không còn đáng thương nữa. Em đến với tôi trong một vai diễn thôi sao? Hiện tại, em có đang diễn không? Những thứ tôi từng trân trọng và tự hào về em bỗng dưng tan biến. Thà ngay từ đầu em nói thẳng với tôi là em đã trao thân cho người khác, hoặc em chỉ cần im lặng không nói gì, thì bây giờ tôi không có cảm giác đau khổ và hụt hẫng như thế này.
Tôi đã không thể tin tưởng vợ được nữa. Niềm tin ấy bị đán.h cắp không phải ở cái màng trinh mỏng manh kia, mà ở chính sự dối trá em dành cho tôi. Đàn ông ghét nhất là bị lừa dối.
Theo VNE
Chồng tôi là nhân viên của người tình cũ Tôi lấy chồng đã được 12 năm, có hai đứa con. Cuộc sống không quá sung túc nhưng yên ấm. Tôi rất yên tâm về chồng mình. Anh ấy chu đáo với vợ con, Vào các ngày Chủ nhật, anh ấy thường đưa chúng tôi đi ăn, đi chơi công viên, rất đều đặn. Tuy nhiên, 1 năm trước, anh ấy thay đổi...