Vợ chồng ngậm nước mắt ly hôn khi vẫn còn yêu và lí do thật sự phía sau
Lần đầu tiên chị nói với anh chuyện ly hôn, anh đã khóc van xin chị đừng bỏ anh. Anh nói anh yêu chị và con rất nhiều. Nhìn những giọt nước mắt của anh, chị lại mềm lòng…
Chị và anh đã kết hôn 5 năm, có với nhau một cô con gái 3 tuổi. 5 năm làm vợ anh, 5 năm làm dâu bố mẹ anh, chị chưa có lấy một ngày hạnh phúc. Chung quy cũng bởi bố mẹ anh quá khắc nghiệt với chị, còn anh thì chẳng dám cãi lời bố mẹ nửa câu.
Cưới xong, tiền vàng anh chị buộc đưa hết cho mẹ chồng giữ. Hàng tháng lương thưởng của 2 người phải nộp hết cho mẹ chồng, hàng ngày bà sẽ phát tiền chợ cho chị. Từng lời ăn tiếng nói, hành động nhỏ nhặt của chị bị bố mẹ chồng săm soi, xét nét từng tí một. Ông bà còn mắng mỏ chị bằng những lời lẽ vô cùng khó nghe, thậm chí có tính xúc phạm, dẫu chị chẳng làm sai điều gì.
Mấy tháng đầu không đêm nào là chị không khóc ướt đẫm gối. Anh luôn ôm chặt chị mỗi khi chị rơi nước mắt, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Anh chỉ khuyên chị hãy nhịn ông bà một tí, ông bà già rồi còn sống được bao lâu nữa đâu, về chuyện tiền nong ông bà giữ mai sau cũng là của anh chị thì lo gì. Có chồng thấu hiểu cho nỗi tủi thân của mình, chị được an ủi phần nào.
Ảnh minh họa
Rồi chị có bầu, sinh con, nuôi con mọn. Đến tận khi con lớn dần lên, mỗi ngày ở nhà chồng đối với chị vẫn là một sự chịu đựng, oằn mình để nén xuống sự uất ức, đau buồn vì sự khắc nghiệt quá mức của bố mẹ chồng. Cuộc sống chung ngột ngạt tới mức phát điên, nhưng vợ chồng chị lại chẳng thể ra ở rêng. “Anh mà cứng rắn ở riêng, bố mẹ sẽ từ mặt anh. Anh là phận con cái, sao có thể làm như thế được. Cả đời này chuyện ở riêng là không thể em ạ”, anh nói với chị.
Đến nước này, vòng tay an ủi của chồng, chị cũng nản chẳng buồn muốn nép vào mỗi lúc chịu ấm ức nữa. Bởi anh luôn ca một bài ca duy nhất: “Nhịn bố mẹ một tí em ạ!”. Ban đầu chị còn thấy nguôi ngoai khi nghĩ chồng luôn yêu thương, quan tâm và thấu hiểu cho nỗi khổ tâm của mình. Nhưng dần dà chị nhận ra, lòng đồng tình của anh chẳng có tác dụng thực tế gì hết, cảnh ngộ chị phải chịu hàng ngày hàng giờ không khá hơn chút nào một khi anh không dám đứng ra bênh vực chị công khai.
Video đang HOT
Hễ đi làm thì thôi, nhưng khi đặt chân về nhà, đối với chị là địa ngục chứ chẳng nói ngoa. Từng câu nói ác ý, từng hành động kìm kẹp tự do của chị khiến sức chịu đựng của chị bị mài mòn dần. Vẫn yêu chồng, và thương chồng khi đến chính anh cũng không làm chủ được số phận mình. Nhưng lần đầu tiên chị đã nghĩ đến giải thoát cho mình là khi bị mẹ chồng tát bởi một lí do chính bà tưởng tượng ra.
Chị nói với anh chuyện ly hôn, anh đã khóc van xin chị đừng bỏ anh, anh yêu chị và con rất nhiều. Nhìn những giọt nước mắt của anh, chị lại mềm lòng. Song một khi đã có ý nghĩ đó, thì nó cứ như cỏ dại sinh sôi mãnh liệt không ngừng, dần dà choán hết tâm trí chị, khiến mỗi khi bị bố mẹ chồng đối xử tệ chị lại lập tức nghĩ đến nó.
Ảnh minh họa
Chuyện bố mẹ chồng thay đổi là điều không tưởng, vì thế để tiếp tục chung sống chỉ có một cách duy nhất: chị luôn nín nhịn như những năm qua chị đã làm. Nhưng chị sẽ phải chịu đựng cuộc sống như thế này bao lâu nữa? 10 năm hay 20 năm, hay lâu hơn? Chưa nói đến chị có đủ sức để chịu đựng ngần ấy năm hay không, nhưng chị chịu đựng từng ấy khổ sở, cuối cùng chị nhận được trái ngọt gì? Sự nể trọng của chồng, hay giữ mái ấm cho con? Con liệu sẽ thực sự hạnh phúc khi có một người mẹ muốn trầm cảm vì cuộc sống quá ngột ngạt? Còn tình yêu của anh ư, một tình yêu đầy yếu đuối, bất lực như thế, có đáng chị hi sinh cả cuộc đời?
Cuối cùng, chị nghiệm ra, chị có chịu đựng thế chịu đựng nữa cũng chẳng ai ghi công, hay sau này sẽ được đền đáp gì hết. Em gái chị không biết bao lần trách chị ngu dại, chôn vùi thanh xuân cho những con người không đáng. Có lẽ vậy, có lẽ từng ấy thời gian đã đủ rồi, chị cần phải sống cho riêng mình, còn có sức lực và tinh thần dành cho con nữa chứ.
Chị nói với anh quyết định cuối cùng của mình, để anh chọn giữa hai phương án: ra ở riêng, hoặc ly hôn. Sau một đêm thức trắng suy nghĩ, anh đã chọn ly hôn, anh khóc nói không thể chống đối lại bố mẹ mình. Vậy chỉ còn cách từ bỏ vợ con mà thôi, dẫu anh còn yêu. Chị cười cay đắng, anh biết rõ bố mẹ mình sai, biết rõ vợ tủi nhục thế nào, nhưng anh vẫn không dám chọn con đường cho vợ nhẹ nhõm hơn. Ở riêng thôi mà, đâu phải anh từ bỏ bố mẹ mình cơ chứ? Thôi thì nếu tình thương của anh dành cho chị chỉ có vậy, chị cũng sẽ ra đi không còn nhiều lưu luyến.
Theo Afamily
Đến vay tiền chị chồng, tôi chết sững khi nghe những lời cay đắng chị nói với mẹ chồng
Nghe xong, tôi chỉ biết đứng sững lại rồi cay đắng dắt xe đi về. Tôi buồn quá. Tôi đã sống hết lòng với họ rồi mà vẫn bị nói như thế.
Từ khi về làm dâu, tôi đã tự nhủ phải sống thật tốt để bố mẹ mình nở mày nở mặt. Dẫu sao thì nhà vợ chồng tôi cũng gần nhau, nếu tôi sống đoảng mà đến tai bố mẹ thì cũng không hay. Vì thế tôi cố gắng chiều lòng tất cả mọi người nhà chồng.
Bố mẹ chồng tôi chỉ có chồng tôi và chị chồng nên rất cưng chiều con. Chị chồng đã có gia đình, hai con nhưng bố mẹ chồng tôi sợ chị làm dâu khổ nên cho đất, cho tiền cất nhà ở ngay cạnh bên. Tuy đã có nhà riêng nhưng chị chồng tôi vẫn thích dẫn cháu xuống ăn ngủ nhà tôi. Bố mẹ chồng thương cháu nên lo hết mọi thứ.
Từ ngày tôi về, nhiệm vụ ấy được giao lại cho tôi. Mỗi sáng tôi phải chạy ngược chạy xuôi mua đủ món ăn cho từng người trong nhà chồng. Chiều đi làm về lại ba chân bốn cẳng lao vào bếp nấu nướng, dọn dẹp. Anh chị chồng cùng các con cứ ngồi chơi đợi tôi dọn cơm rồi xuống ăn. Tôi vẫn cố nhẫn nhịn vì sợ nói ra thì mọi người lại cho rằng tôi lười làm ham chơi. Nhiều lúc đi làm về mệt, tôi vẫn phải cho cháu ăn chứ không được nghỉ ngơi.
Sau cùng, mẹ tôi ra điều kiện với chồng tôi là nếu muốn có vợ con thì phải cất nhà riêng. (Ảnh minh họa)
Khi tôi bầu bì, mọi chuyện vẫn không thay đổi. Tuy tôi không nói ra ngoài nhưng hàng xóm bắt đầu rao tin tôi bị nhà chồng ức hiếp. Tin ấy lan tới tai bố mẹ tôi. Dù gì tôi cũng là con gái một nên khi biết điều đó, bố mẹ tôi sốc lắm. Ông bà gọi điện trách tôi giấu giếm kĩ quá.
Rồi bố mẹ tôi đến tận nhà chồng nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ chồng tôi. Mẹ chồng tôi lườm quýt nói do tôi tự ôm đồm chứ họ không bắt ép tôi làm. Chị chồng cũng không vừa khi xỉa xói tôi lắm chuyện, có làm chút việc cho nhà chồng cũng về kể lể với bố mẹ. Sau cùng, mẹ tôi ra điều kiện với chồng tôi là nếu muốn có vợ con thì phải cất nhà riêng. Nếu không thì bố mẹ dẫn tôi về chăm sóc.
Chồng tôi sau một hồi đắn đo cũng quyết định sẽ cất nhà riêng. Khỏi phải nói bố mẹ chồng tôi tức thế nào. Sợ có dông bão nên tôi cũng về nhà mẹ đẻ ngay hôm đó để đợi ngày xây nhà mới.
Bố mẹ tôi cho hai vợ chồng một số tiền lớn nhưng vẫn không đủ. Bản thân vợ chồng tôi dư dả không nhiều vì hơn một năm nay tôi phải lo hết mọi chi tiêu trong nhà chồng. Bí thế quá, tôi bàn với chồng hỏi vay chị chồng một ít, hàng tháng trả lãi đầy đủ.
Tiền họ không cho vay thì thôi, sao lại buông lời cay đắng. (Ảnh minh họa)
Không ngờ, khi chồng tôi về, anh ấy nói vay không được. Tôi nghe xong đã buồn nhưng vẫn muốn tự mình hỏi vay thêm lần nữa. Tôi khệ nệ đi xe về lại nhà chồng một mình.
Vừa vào nhà, tôi đã nghe tiếng nói lanh lảnh của chị chồng. "Cho vợ chồng nó vay thì biết bao giờ mới lấy lại được. Con đi mua vàng hết rồi. Mẹ cũng đừng có nói thêm cho chúng nó nữa. Cái thứ con dâu hầu hạ nhà chồng một tí đã giở giọng tiểu thư thì chết đói con cũng không cho vay".
Nghe xong, tôi chỉ biết đứng sững lại rồi cay đắng dắt xe đi về. Tôi buồn quá. Tôi đã sống hết lòng với họ rồi mà vẫn bị nói như thế. Tiền họ không cho vay thì thôi, sao lại buông lời cay đắng. Tự dưng tôi thấy chán nản chính nhà chồng của mình, chán nản chính chồng mình vì đã quá nhu nhược. Tôi có nên suy nghĩ lại chuyện cất nhà không? Cất nhà hay ra thuê nhà cho khỏe thân đây?
Theo Afamily
Há hốc mồm nhận ra bộ mặt thật của mẹ chồng giàu có đúng ngày vợ chồng định ra riêng "Nhà nó nghèo xác xơ, mẹ trao vàng thế để đẹp mặt 2 bên đấy chứ. Tiền bố mẹ còn phải đầu tư dự án. Nó về làm dâu, mới thay giúp việc được mấy tháng, đã đỡ được 1/10 tiền tổ chức đám cưới của các con đâu". Ngày tôi lấy chồng, nhiều người không khỏi ghen tỵ khi thấy sự giàu...