Vợ chồng mâu thuẫn từ lúc bắt đầu cưới
Anh cho rằng tôi ích kỷ, không biết nghĩ cho gia đình chồng nên mới hay đòi hỏi, nhưng không nghĩ đến những hy sinh của tôi.
ảnh minh họa
Khi viết những dòng tâm sự này tôi thật sự cảm thấy hoang mang và hụt hẫng. Tôi không biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả cho tâm trạng của mình lúc này.
Tôi và anh ấy quen nhau được gần hai năm thì chúng tôi cưới nhau. Để ngày đám cưới được diễn ra, tôi và anh ấy phải chật vật dành tiền hơn một năm và vay mượn của cơ quan, đồng nghiệp. Gia đình chồng tôi không giàu có, nhưng cũng không phải khó khăn vì cả bố và mẹ đều là công chức nhà nước. Đồng thời, gia đình anh còn có thu nhập từ mảnh đất vườn nên tôi cho là vậy, vì chồng tôi luôn bảo bố mẹ anh khó khăn lắm.
Chính vì vậy, bố mẹ để cho chúng tôi tự lo đám cưới của mình. Hơn nữa, anh cũng luôn nói với tôi vì anh muốn hiếu thảo với bố mẹ, không muốn bố mẹ phải lo lắng cho hạnh phúc của chúng tôi và anh rất tự hào về điều đó. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ bố mẹ muốn chúng tôi tự lập nên nói vậy, nhưng chắc sẽ giúp khi chúng tôi khó khăn. Nhưng mọi việc diễn ra đúng như những gì anh và bố mẹ nói.
Tất cả mọi thứ từ nữ trang, tiền cỗ bàn, đi lại, mâm quả, tiền phụ bố mẹ sửa chữa lại nhà để chuẩn bị cho ngày cưới… chúng tôi đều phải lo. Rồi đến quần áo của bạn gái của em trai anh ấy mặc trong ngày đám cưới chúng tôi cũng lo. Đó chỉ là những chi phí mà tôi được biết một cách chính thức hoặc vô tình. Vì có nhiều khoản chi anh không nói với tôi.
Nói chung, để có được một đám cưới mà theo bố mẹ anh bảo là hoàn hảo, và bố mẹ cảm thấy vui vì đã làm tròn trách nhiệm của mình, chúng tôi không ít lần cãi vả, nước mắt tôi rơi không biết bao nhiêu lần. Càng đến gần ngày cưới, tôi càng bị stress và nghĩ đến việc hủy đám cưới nhiều hơn. Vì lúc đó tôi không cảm nhận được tình yêu anh dành cho tôi nữa. Tôi chỉ thấy anh vì mọi người, vì gia đình anh mà không có tôi trong đó. Nhưng rồi tôi đã không đủ can đảm để thay đổi quyết định, và cũng bởi vì tôi yêu anh nên luôn động viên mình, mọi việc sẽ tốt đẹp hơn. Có lẽ do bị cuốn vào vòng xoáy của vô số việc phải chuẩn bị cho đám cưới nên cả anh và tôi đều căng thẳng.
Đám cưới cũng diễn ra đúng kế hoạch và chúng tôi chỉ bị nợ lại một khoản tiền vài chục triệu. Mọi việc xem như cũng ổn vì số nợ ấy được trả theo hình thức khấu trừ lương hàng tháng. Đôi lúc nhìn mọi người, bạn bè có gia đình bố mẹ đứng ra lo đám cưới hoặc phụ giúp ít nhiều, tôi cảm thấy chạnh lòng, rơi nước mắt cho những lo toan vất vả của mình, nhưng rồi cũng thôi vì cứ xem như mình không có được phần phước đó. Một đôi lần chia sẻ cùng chồng, anh không thông cảm mà còn lớn tiếng trách tôi là con dâu bất hiếu, đã chưa cho bố mẹ được cái gì đã đòi hỏi bố mẹ phải cho mình cái này, cái khác. Lúc đó, tôi chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
Nhưng điều đó chưa làm tôi buồn bằng việc bố mẹ anh chẳng khi nào hỏi han quan tâm đến ba mẹ tôi từ lúc chuẩn bị đến lúc xong đám cưới. Rồi sau ba ngày, cũng không đề cập đến lễ lại mặt với ba mẹ tôi, mặc dù tôi đã nói với chồng trước đó, nhưng sau này anh nói là bố mẹ quên và trách tôi tại sao không nhắc.
Rồi cái Tết đầu tiên cũng đến, bố mẹ anh cũng không bàn đến việc sang nhà bố mẹ tôi nên tôi đã nói với anh vì sợ sau này lại trách tôi sao không nhắc. Thế nhưng, anh và bố mẹ lại nghĩ tôi đòi hỏi, sao dám bắt lỗi bố mẹ chồng? Rồi bố mẹ anh cũng sang nhà tôi, nhưng tất cả chi phí khác vợ chồng tôi lo hết. Tôi cảm thấy buồn lắm nên nói với chồng, thôi bố mẹ không cần đi nữa và cũng vì vợ chồng tôi còn đang nợ tiền đám cưới, tiền nhà, thì chồng tôi bảo nếu biết thương chồng thì lúc đầu đừng đòi hỏi. Cái bạt tai đầu tiên anh dành cho tôi cũng vì việc ấy. Anh cho rằng tôi không kính trọng bố mẹ anh.
Tôi là người rất yêu trẻ con nên rất muốn sau đám cưới chúng tôi có em bé ngay. Lúc đầu, anh cũng vui vẻ đồng ý với tôi, nhưng sau đó mẹ chồng tôi khuyên nên để vài năm nữa vì chúng tôi còn nợ rất nhiều, còn ông bà thì thương lắm nhưng không giúp được, vì thế mà anh cũng đổi ý. Nhiều lúc tôi tâm sự với chồng rằng tôi sẽ chịu vất vả thêm một chút cũng không sao, nhưng chồng bảo thấy lời khuyên của mẹ là có lý và anh cũng chưa muốn có em bé ngay vì muốn có thời gian cho hai vợ chồng. Vậy là, đến bây giờ chúng tôi vẫn chưa có em bé, nhiều lúc nhìn những đứa trẻ con trong xóm mà…
Nhiều lúc nhìn lại cuộc hôn nhân của mình, nước mắt tôi cứ chực tuôn trào. Cũng đã có lần tôi đưa anh tờ đơn ly hôn. Tôi cảm thấy mệt mỏi, không thể chia sẻ được với anh suy nghĩ, tâm trạng của mình. Anh luôn bảo mọi việc đều do lỗi của tôi, là do tôi ích kỷ chỉ biết nghĩ cho bản thân mình mà không thông cảm với chồng, không biết yêu thương gia đình chồng.
Video đang HOT
Vì sao anh không thể nói thật với tôi về số tiền anh cho em trai mỗi tháng để phụ tiền nuôi em với bố mẹ? Vì sao anh không để tôi cùng đứng tên căn nhà mà anh mua trả góp trước khi cưới tôi? Là vì anh cho rằng tôi ích kỷ với gia đình chồng, không vui vẻ rút hầu bao khi chồng nói muốn cho em trai cái này, hay mua cho gia đình cái kia. Là vì tôi có ý đồ gì mà muốn cùng được đứng tên trong giấy tờ nhà? Là vì anh cho rằng tôi chưa có đóng góp gì cho gia đình mà đã muốn đòi hỏi, là vì tôi không muốn cho đi mà chỉ muốn nhận.
Nhưng anh đâu nhớ rằng, tôi chưa một lần được cầm tới tiền lương của chồng vì anh bảo tiền ấy để dùng vào việc trả nợ căn nhà, tiền ấy để gửi cho em anh hàng tháng… Thời gian qua, mỗi tháng lương của tôi dùng để xoay xở mọi thứ trong gia đình, nhiều lúc muốn mua cho bản thân một cái áo mới tôi cũng dằn lòng thôi vậy, vì còn có muôn vàn thứ phải lo.
Rồi việc hiếu hỷ với gia đình chồng tôi cũng nào đâu dám lơ là. Tôi đã cố gắng hết sức để lo chu đáo trong khả năng của mình dù có thể đối với anh như vậy là chưa đủ nên anh vẫn thường trách tôi. Nhiều lúc vì muốn tiết kiệm cho gia đình nên anh rủ đi ăn, đi cafe… tôi viện cớ là ăn ngoài không an toàn, là đắt lại không ngon…
Mỗi sáng, nhiều khi rất mệt và buồn ngủ, tôi vẫn thức dậy rất sớm để lo đồ ăn sáng và chuẩn bị cơm trưa mang theo cho anh, vì tôi muốn anh được ăn uống chu đáo mà lại tiết kiệm. Tất cả, tất cả việc tôi làm là vì muốn gia đình đầy đủ hơn, là vì tôi muốn có một khoảng dư nào đó để cho con, bởi vì tôi biết rõ rằng mình không thể dựa vào ai được.
Nhưng anh lại nghĩ tôi là người đòi hỏi, chỉ thích những nơi cao sang, không thích ăn quán lề đường, không thích đến những nơi bình dân. Tôi tự hỏi lại mình, từ lúc quen anh đến khi là vợ anh, tôi chưa bao giờ đòi hỏi hay nhận từ anh một món quà nào đắt giá hay phải để anh tốn kém vì mình. Không phải tôi chê khen hay kén chọn, mà vì không muốn anh phải tốn kém vì mình, là vì tôi biết mình còn nghèo lắm.
Tôi thật sự không biết, nếu lúc này, một trong hai chúng tôi bị bệnh hay gia đình có sự cố gì cần một số tiền, sẽ làm thế nào vì quỹ của gia đình là bằng 0. Sáng nay, anh bảo tôi rằng không yêu cầu tôi phải rút hầu bao cho tiền em trai anh, anh không làm gì ảnh hưởng đến lợi ích của tôi, nên tôi đừng quan tâm việc anh cho em trai mỗi tháng bao nhiêu. Anh trách tôi không thông cảm với chồng, không chia sẻ với chồng.
Tôi không biết mình phải làm sao lúc này? Tôi đã cố gắng, cố gắng rất nhiều để thay đổi mình, để cứu vớt cuộc hôn nhân của chúng tôi, vì tôi hiểu mỗi người có quan điểm sống khác nhau, nên việc mâu thuẫn là điều không tránh khỏi. Nhưng tôi nhận ra rằng, anh xem những điều tôi cố gắng, chịu đựng là điều đương nhiên tôi phải làm.
Anh luôn nghĩ anh đúng nên chẳng cần quan tâm gì đến cảm xúc của tôi, thậm chí, anh sẵn sàng chấp nhận ly hôn nếu tôi không thể chấp nhận những việc như vậy. Anh đã nói trước đây không có vợ anh cũng sống được, nên việc tôi quyết định thế nào là tùy ở tôi.
Tôi thật sự không biết có phải mình đã sai? Có phải tôi chưa là người vợ tốt? Rất mong nhận được lời khuyên chân thành từ phía bạn đọc, xin chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Chết lặng, người yêu vay tiền đi đánh bạc
Em không hiểu được mình tại sao lại có thể chấp nhận tất cả những thói hư của anh như vậy, biết rõ mà vẫn yêu, có phải là quá ngốc nghếch hay không?
Chào mẹ Tèo, hiện tại em đang gặp một vấn đề mà không biết nên làm như thế nào cho đúng.
Em 24 tuổi, công việc ổn định, em có quen và yêu một người con trai nhưng anh ấy có rất nhiều tật xấu nhất là hay ham tụ tập bạn bè nhậu nhẹt sau những ngày làm việc. Khi mới quen nhau, chúng em đối xử với nhau như 2 người bạn nên những cái xấu của anh, anh đều nói cho em biết. Lúc đó em nghĩ chỉ là bạn nên em không quan trọng lắm. Nhưng rồi sau một thời gian gặp gỡ, anh ấy đã ngỏ lời yêu em và em cũng đã nhận lời.
Chúng em yêu nhau, tình yêu lung linh lắm, anh ấy thường xuyên rủ em đi chơi, đi ngắm hoàng hôn dưới biển, ngắm thành phố về đêm, thực sự rất hạnh phúc. Em đã yêu anh kèm theo niềm hy vọng anh sẽ thay đổi. Nhưng rồi qua những người bạn của anh, em biết thêm rằng, anh ham mê cờ bạc, có hôm chơi cả đêm, phần lớn là thua. Có lần anh hỏi em rằng: "Tại sao em biết anh không có gì tốt đẹp, có nhiều thói hư tật xấu mà em vẫn yêu anh?". Nhìn thấy em bất động nhìn anh thì anh chữa lại: "Tại sao anh lại hỏi em như vậy nhỉ, anh không hiểu mình đang nói gì nữa, em cho anh xin lỗi nha!".
Thực sự chính em cũng không biết vì sao mình lại dễ dàng xem nhẹ tất cả như vậy nữa, chỉ biết rằng trái tim mình đã trao cho anh mất rồi.
Càng ngày anh ấy càng sa đọa hơn, ngày nào đi làm về anh cũng gặp gỡ bạn bè để nhậu nhẹt. Vì vậy mà chúng em ít gặp nhau hơn, có gặp nhau cũng là sau cuộc nhậu của anh. Em trách anh tại sao lại như vậy thì anh nói rằng, đó là tính cách của anh, bản tính của anh là như vậy. Anh khá là ích kỷ, nếu em hiểu được anh thì phải thông cảm cho anh.
Tuy anh thuộc dạng người thích ăn chơi nhưng anh cũng rất tôn trọng em, những lúc ở bên nhau anh là một người đàn ông rất nồng nàn và chân thật. Có lẽ cũng vì lý do đó mà em mới không thể nào bỏ được anh, và yêu anh nhiều như vậy.
Càng ngày anh ấy càng sa đọa hơn, ngày nào đi làm về anh cũng gặp gỡ bạn bè để nhậu nhẹt. (ảnh minh họa)
Anh sống như thể bất cần đời, thích gì làm nấy, không ai có thể can thiệp hay kiểm soát được,. Tuy ở cùng trong 1 thành phố nhưng 1 tuần chúng em chỉ gặp nhau có 1 lần. Em giận dỗi thì anh nói rằng: "tại sao em cứ suy nghĩ lung tung như vậy, em không tin anh ư, tuy anh không gặp em nhưng cũng nhớ, cũng yêu em lắm chứ, anh biết em buồn và giận anh lắm nhưng tại bản tính anh nó vậy rồi".
Em đòi chia tay nhưng anh không chịu, anh nói rằng, anh vẫn yêu em và mong em hiểu cho anh.
Em biết anh đang mắc nợ người ta khá nhiều, và anh đã mượn tiền em để trả dần. Em buồn và tủi thân lắm, có người yêu mà cũng như không, nhiều lần em đã tự nhủ rằng, thôi thì chấp nhận chia tay. Nhưng nói rồi không làm được, vẫn rất yêu anh.
Em không hiểu được mình tại sao lại có thể chấp nhận tất cả những thói hư của anh như vậy, biết rõ mà vẫn yêu, có phải là quá ngốc nghếch hay không?
Có lẽ em đang tự nhốt mình trong cái ảo vọng có thể làm thay đổi 1 con người mà chính họ đã nói rằng, họ không thể thay đổi được. Nếu sau này lấy anh làm chồng thì cuộc sống sẽ ra sao, có hạnh phúc hay không khi một người chồng có bản chất như vậy?
Thực sự em không biết mình phải làm như thế nào trong lúc này nữa, hãy cho em lời khuyên để em tìm ra hướng đi đúng đắn cho mình.Nghĩ đến cảnh khi không được gặp nhau nữa là em không chịu được, cứ thấy đau thắt nơi ngực, như mất đi 1 niềm vui sống vậy...
Lúc này em rất cần lời khuyên của mẹ Tèo để em biết mình phải làm sao?
thanhchuong...@yahoo.com
Tư vấn mẹ Tèo:
Bạn gái thân mến!
Trước tiên, mẹ Tèo xin chia sẻ đồng cảm với bạn, cám ơn bạn đã gửi tâm sự về chuyên mục chia sẻ của mẹ Tèo của Eva tám.
Trường hợp của bạn cũng giống như rất nhiều thắc mắc của các bạn gái trẻ hiện nay. Con gái khi yêu thường hay hết lòng hết dạ. Dù biết rõ họ không coi mình là số 1, họ còn mải mê những thứ đâu đâu, họ có nhiều thói hư tật xấu, thậm chí là biết họ không yêu mình nhiều, không yêu mình chân thành, cũng vẫn lao vào yêu. Thậm chí còn yêu hết lòng, hết dạ, yêu bằng cả con tim. Đó là nỗi khổ, cũng là &'điểm yếu' của con gái.
Qua câu chuyện của bạn, mẹ Tèo hiểu được một điều rằng, bạn thực sự rất yêu người con trai kia. Nhưng bạn à, hãy tỉnh táo và suy nghĩ. Đôi khi những thứ na ná như tình yêu rất nhiều. Người đàn ông kia có thể dành cho bạn một chút ít sự quan tâm, có thể hỏi han lo lắng cho bạn một chút ít mà bạn lại nghĩ là nhiều, là hi vọng. Bởi vì sao bạn có suy nghĩ ấy, vì bạn đã quá yêu người ta.
Hãy tỉnh táo trước khi quá muộn, cơn đau nào rồi cũng sẽ qua, nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai, phải kiên trì thì mới làm được. (ảnh minh họa)
Một người con gái khi đã yêu một người, chỉ cần một cử chỉ nhỏ, một hành động quan tâm nhỏ cũng khiến họ thấy hạnh phúc và mỉm cười cả tối, bạn có đồng ý với mẹ Tèo không? Chính vì thế, điều bạn cần làm là suy nghĩ xem, anh ta đã làm gì được cho bạn, hay chỉ nói yêu bạn bằng mồm rồi nịnh bạn đưa tiền cho trả nợ?
Không cần nói quá nhiều, một người chỉ biết nhậu nhẹt, đánh bạc, rồi còn vay tiền người yêu để tiếp tục trả nợ rồi lại tiếp tục đánh bạc, thật sự không đáng mặt đàn ông. Khi yêu còn không nể nang nhau như vậy, khi lấy nhau về chắc chắn bạn sẽ khổ vì anh ta. Cờ bạc mà nghiện vào thì khó lòng mà dứt ra được. Vì thế, mẹ Tèo khuyên bạn, hãy dừng lại.
Bạn đừng nghĩ, không có người đàn ông ấy bạn không chịu được. Rất nhiều người như vậy, họ cũng trải qua cảm giác yêu mãnh liệt như thế. Nhưng rồi, sau này, sẽ có một ngày bạn phải hối hận nếu như không suy nghĩ thấu đáo. Chuyện gì cũng nên có trước có sau, nhất là chuyện liên quan đến cuộc sống của mình.
Hãy tỉnh táo trước khi quá muộn, cơn đau nào rồi cũng sẽ qua, nỗi đau nào rồi cũng nguôi ngoai, phải kiên trì thì mới làm được. Nếu chưa thể chia tay được nhanh, hãy nói với anh ta rằng, tạm dừng liên lạc một tháng, hai tháng, thậm chí là lâu hơn nữa để bạn quen dần với cảm giác không có người yêu, hoặc để anh ta hiểu được giá trị của bạn. Hi vọng, thời gian đó sẽ làm bạn suy nghĩ thấu đáo và có các mối quan hệ mới.
Chúc bạn sáng suốt lựa chọn cho tương lai của mình.
Theo VNE
Xin lỗi vì khi xa em, anh đã yêu 1 người khác Đó chỉ là phút giây nông nổi, một vết đen trọng đời mà anh đang cố gắng xóa bỏ mà thôi! Niềm tin của em đặt trọn cho người đàn ông ấy, sự chờ đợi và mong mỏi suốt 2 năm trời cuối cùng đã có thành quả. Anh ta đã trở về với cương vị khác hẳn, thành đạt và chững chạc....