Vợ cái kiểu gì mà chỉ làm đẹp cho mình để chồng lôi thôi, lếch thếch
Cô ấy không mua cho tôi thứ gì. Từ ngày cưới đến giờ, cái áo sơ mi, cái quần đùi tôi cũng chưa bao giờ được vợ mua cho. Tôi nhắc vợ mua cho nhưng vợ tôi toàn lờ đi như không biết.
Tôi chán nản vì từ khi lấy vợ xong người càng lôi thôi, rúm ró (Ảnh minh họa)
Tôi đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng đến giờ thì thực sự bực bội và khó chịu vô cùng. Tôi không biết phải nói vợ thế nào, phải trị vợ ra sao để cô ấy bỏ thói ích kỉ đó đi. Gần 3 năm cưới nhau xong, tôi có cảm giác vợ chỉ coi mình như người đàn ông ăn cùng mâm, ngủ cùng giường chứ không phải là chồng. Có ai đời vợ chồng với nhau mà cô ấy suy tị hơn thua từng tí một. Đã vậy, cô ấy lại còn chỉ chăm chăm làm đẹp cho mình để chồng lôi thôi, lếch thếch.
Vợ chồng tôi bằng tuổi nhau, cưới nhau đến giờ đã được gần 3 năm rồi. Vợ chồng tôi có một cậu con trai kháu khỉnh gần 2 tuổi. Nhìn chung, kinh tế gia đình cũng tương đối ổn định vì hai vợ chồng tôi đều đi làm, thu nhập khá. Vợ chồng tôi cũng có nhà ở thành phố rồi nên cũng không có gì phải lo lắng lắm Nhưng điều khiến tôi phiền lòng lại đến từ sự ích kỉ của vợ tôi.
Hồi mới cưới nhau xong, cô ấy nói tôi đi làm được bao nhiêu phải đưa về hết cho vợ. Sau đó cô ấy sẽ cắt một phần cho tôi để chi tiêu lặt vặt. Tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi không phải là một người đàn ông đần không dám cãi lời vợ mà cái quan trọng là tôi tin cô ấy biết cách dung hòa mọi thứ. Tôi tin vợ mình là người phụ nữ biết suy nghĩ, chắc cô ấy sẽ không để tôi phải ngửa tay xin tiền vợ từng đồng một. Nhưng thực tế thì… mọi việc hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của tôi.
Tôi tôi đưa vợ mua sắm cho bản thân không tiếc nhưng lại chẳng hề chăm sóc chồng chút nào (Ảnh minh họa)
Tôi đưa lương của mình cho vợ, cô ấy chỉ đưa lại cho tôi một khoản rất it đủ xăng xe, thuốc nước. Tôi có phần không hài lòng nhưng khi vợ nói mới cưới cần phải tiết kiệm để khi có con còn tiêu pha tôi không muốn nói gì thêm. Tôi chấp nhận dù điều đó có thể khiến tôi một vài lần khó xử khi đi chơi với bạn bè. Nhưng điều đáng nói là ở chỗ cô ấy không mua sắm những thứ cần thiết cho tôi trong khi đó cô ấy lại quá ăn diện.
Tôi đưa tiền cho vợ, không biết cô ấy cất đi được bao nhiêu, để dành được bao nhiêu nhưng tháng nào cô ấy cũng mua sắm thả ga, hết váy áo lại đến vòng, nhẫn… Chỉ mặc được vài hôm là cô ấy lại chán và mua cái khác. Tôi nhìn cách vợ chi tiêu mà sót tiền. Tôi hỏi thì cô ấy lại nói: “Anh là đàn ông mà để ý mấy cái thứ đó làm gì. Em là phụ nữ, cần phải làm đẹp nếu không anh lại ngoại tình thì sao. Mà làm đẹp cho vợ anh chứ cho ai mà anh còn tị nạnh”.
Nhưng chán nữa là cô ấy không mua cho tôi thứ gì. Từ ngày cưới đến giờ, cái áo sơ mi, cái quần đùi tôi cũng chưa bao giờ được vợ mua cho. Tôi nhắc vợ mua cho nhưng vợ tôi toàn lờ đi. Nói mãi khiến tôi phát bực. Tôi thấy thật kì lạ. Cô ấy mua cho mình thì không sao nhưng bảo mua cho chồng thì kêu ca, phàn nàn tốn kém. Tôi nói mãi thì vợ cũng đi mua đồ cho nhưng toàn mua đồ rẻ tiền. Nhìn ảnh những anh đồng nghiệp được vợ chiều chuộng, chăm sóc mà tôi tủi vô cùng.
Hôm vừa rồi tôi nghe vợ tôi tâm sự với cô bạn thân qua điện thoại. Cô ấy có vẻ hí hửng khi “tận thu” hết lương của tôi và thỏa sức mua sắm cái gì mình thích. Vợ tôi nói làm như vậy tôi không đi chơi được với gái, còn cô ấy thì luôn đẹp ngời ngời. Đã không mua sắm đồ mới cho chồng đã đành, quần áo tôi mặc lúc nào cô ấy cũng để nhàu nhĩ, cong tớn. Tôi nhắc mãi vợ cũng không làm. Người ta lấy vợ vào thì ngày càng bảnh bao ra, trông càng phong độ, đĩnh đạc còn tôi lấy vợ vào thì trông rúm ró, lôi thôi đến ngượng cả mặt với bạn bè.
Video đang HOT
Tôi không thể chịu đựng cảnh này mãi được. Theo mọi người tôi nên xử lí như thế nào cho thỏa đáng?
Theo Eva
Phân trần của người vợ bị chồng chê lôi thôi
Tôi sẽ thay đổi, phải rồi, nhất định là sẽ thay đổi. Tôi sẽ chỉn chu hơn với mình vì chẳng hơi đâu phải hy sinh cho những người ích kỷ như chồng tôi và các ông chồng có cùng suy nghĩ này. Tôi thật sự buồn và thất vọng. Gửi chủ nhân bài viết "Vợ bây giờ ghê gớm và vô ý đến phát ngán"!
ảnh minh họa
Đọc tâm sự của anh khiến tôi phải suy nghĩ rất nhiều. Bởi vì tôi cũng đang ở trong hoàn cảnh giống như vợ của anh vậy. Và có lẽ chồng của tôi cũng nghĩ như thế giống anh.
Có đôi lần anh ấy than phiền với mọi người rằng tôi dạo này thay đổi rồi. Có lẽ tôi cũng sẽ tự nhìn lại mình nhưng cũng chia sẻ với anh và mọi người suy nghĩ của tôi để mọi người có thể hiểu và san sẻ những khó khăn vất vả với những người vợ có hoàn cảnh giống tôi.
Tôi lấy chồng tính đến nay đã được 4 năm. Chúng tôi cũng trải qua 2 năm yêu nhau mới đi đến kết hôn. Thời gian đầu do kinh tế khó khăn nên chúng tôi kế hoạch sinh con để tập trung vào làm kinh tế.
Sau bao cố gắng, vợ chồng tôi tích cóp và vay mượn mua được một căn nhà tập thể. Căn nhà tuy nhỏ và tồi tàn nhưng với hai vợ chồng tôi thì là cả một thành quả lớn lao sau bao ngày tằn tiện vất vả.
Tôi cũng thừa nhận, chồng tôi là một người biết tiết kiệm. Tiền lương, tiền thưởng anh đưa tôi hết, chỉ giữ lại một phần để tiêu vặt. Tôi cũng biết chồng đi làm vất vả, kiếm được đồng tiền rất khó khăn nên cũng rất tiết kiệm.
Gần như từ khi lấy chồng, tôi cố gắng chỉ chi tiêu nguyên tiền lương của tôi. Còn tiền của chồng để dành trả nợ tiền nhà và chi tiêu những việc lớn khác trong gia đình.
Thời gian đầu còn son rỗi nên vợ chồng tôi sống tình cảm. Chẳng mấy khi hai đứa cãi nhau. Đi đâu anh ấy cũng kéo tôi đi cùng và lúc nào cũng khen vợ đảm đang.
Sau bao cố gắng, chúng tôi cũng đã trả hết nợ tiền nhà và sắm sửa thêm các vật dụng trong gia đình. Chúng tôi cũng để dành được một số tiền nho nhỏ để sinh con. Vợ chồng tôi đón đứa con đầu lòng trong niềm vui hân hoan của hai bên họ hàng.
Nhưng từ khi sinh con ra thì vợ chồng tôi có nhiều mâu thuẫn nảy sinh. Và như tôi nói có lẽ chồng tôi cũng có cùng suy nghĩ với chủ nhân bài viết "Vợ bây giờ ghê gớm và vô ý đến phát ngán".
Tôi hiểu được tại sao anh lại có suy nghĩ vậy và bản thân tôi cũng rất buồn vì chồng cũng có cùng suy nghĩ ấy với anh đây. Anh biết không khi chúng tôi sinh con, bố mẹ chồng và mẹ đẻ ở xa, các cụ lại già yếu nên gần như không giúp đỡ được gì.
Tôi sinh con ở viện được hơn một ngày thì cho bé về nhà (vì tôi sinh thường). Do bố mẹ hai bên không ở gần nên vừa sinh con xong, chẳng kiêng được ngày nào tôi đã phải bắt tay vào làm mọi việc từ giặt giũ, cơm nước luôn.
Lúc đầu tôi cũng đã trao đổi với chồng là giờ có con, tôi đang trong thời gian kiêng khem, anh cố gắng làm việc nhà giúp tôi. Nhưng thời gian đó công việc của anh có chút trục trặc nên rất bận. Gần như anh chẳng đỡ đần được gì cho tôi cả.
Tôi hiểu và thông cảm với anh, nên tự mình làm hết. Mọi người khuyên tôi nên thuê người chứ không kiêng khem được thì sau này khổ lắm. Tôi cũng biết vậy nhưng hoàn cảnh nhà tôi khó khăn.
Vả lại sinh con ra nhiều thứ phải chi tiêu nên cuộc sống của nhà tôi khá chật vật. Lại thêm, công việc của chồng tôi năm nay khó khăn nên kinh tế gia đình càng thêm eo hẹp. Tôi phải tự mình làm mọi việc và kiêm luôn trông con.
Thời gian đầu cũng chẳng nảy sinh gì cả vì cu Tí ngoan lắm. Con ăn xong là ngủ chẳng mấy khi quấy khóc nên tôi tự xoay xoả công việc ổn thoả.
Nhưng đến hết tháng thứ 2 con tôi quay sang ngủ ngày thức đêm. Vậy là gần như tôi phải thức cả đêm trông con.
Mệt quá nhờ chồng trông giúp thì chồng tôi lủng bủng, mặt nặng mày nhẹ rằng "ngày mai phải đi làm vất vả giờ trông con làm sao mai đi làm được". Thỉnh thoảng anh mới trông giúp tôi được từ 10 - 12 giờ đêm. Và trong 2 tiếng đó nếu con ị lại kêu vợ, con nôn hay đói lại kêu vợ nên tôi cũng chẳng được nghỉ ngơi gì.
Ban ngày tranh thủ lúc con ngủ, tôi vừa phải giặt giũ, cơm nước rồi quay cuồng với việc chăm con. Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi và chán cuộc sống vô cùng.
Từ lúc sinh con, tôi thèm một giấc ngủ ngon cũng không được. Nhiều lúc con khóc, tôi ra sức dỗ con, còn chồng vẫn cứ vô tư ngáy khiến tôi cảm thấy tủi thân vô cùng. Tôi thực sự cảm thấy mệt mỏi và vất vả.
Mẹ tôi cũng biết nên muốn đón hai mẹ con về bên ngoại để tiện chăm sóc thì chồng tôi tỏ ra không đồng ý vì lý do không muốn xa cu Tí. Thời gian bận bịu, lại thêm khó khăn về kinh tế nên gần như tôi chẳng quan tâm đến nhan sắc cũng như cách ăn mặc của mình.
Tôi cũng ăn mặc xuề xoà, lại kiêm thêm việc tăng cân sau khi sinh nên nhìn người cũng sồ sề và mất cảm tình lắm. Nhiều lúc soi gương tôi cũng buồn và chán bản thân.
Nhưng mỗi lần ngắm cu Tí ngủ ngon lành tôi lại cảm thấy hạnh phúc và bao mệt mỏi gần như tan biết hết. Tôi tự động viên mình nếu không vất vả sao tôi có được cu Tí đáng yêu thế này. Vậy là tôi lại gia sức cố gắng.
Có lẽ do vất vả của việc sinh con và phải làm công việc gia đình, tôi thành ra khó tính, hay cằn nhằn vì chồng không giúp đỡ được gì. Tôi cũng hay sai vặt chồng mua giúp vợ cái này, cái khác vì vợ phải ở nhà trông con không đi mua được. Tôi cũng hay càu nhàu mỗi lần chồng đi nhậu nhẹt đến say xỉn rồi lại về lủng bủng với vợ con.
Có lẽ từ lúc cưới nhau đến giờ tôi tự động làm hết mọi công việc để cho anh có thời gian nghỉ ngơi và bảnh bao nên khi có con rồi anh cũng vẫn quen với cuộc sống như trước đây. Anh ích kỷ không biết san sẻ với vợ.
Có lẽ ngày mai tôi sẽ phải cho con về quê ngoại để bà đỡ đần còn mặc xác chồng muốn ra sao thì ra. Tôi phải cố gắng tập thể dục và giảm cân cũng như phải tút lại nhan sắc cho chính mình thôi. Chẳng tội gì phải hy sinh bản thân mình vì chồng và vì con như thế.
Nếu cánh đàn ông nghĩ rằng chúng tôi thật xấu xa và muốn bỏ chúng tôi thì cứ làm đi để xem có ai được như chúng tôi không. Tôi cũng là người phụ nữ có công việc, có trình độ, cũng phải đi làm vậy mà anh lúc nào cũng coi chỉ có chồng mới vất vả, còn chị em chúng tôi chỉ ăn bám.
Đọc bài của anh mà tôi lại cảm thấy buồn vì tính ích kỷ không biết chia sẻ gánh nặng với vợ. Nếu các anh giỏi giang, kiếm thật nhiều tiền vào để thuê vài ba người ở chăm vợ chăm con để vợ có thời gian còn nghĩ đến việc làm đẹp, làm duyên dáng trước mặt chồng.
Tôi cũng biết rằng mình phải cố gắng để thay đổi, không lôi thôi nữa nhưng bài viết của anh như xát muối vào lòng tôi. Tôi sẽ thay đổi, nhất định là sẽ thay đổi.
Tôi sẽ chỉn chu hơn với mình vì chẳng hơi đâu phải hy sinh cho những người ích kỷ như chồng tôi và các ông chồng có cùng suy nghĩ này. Tôi thật sự buồn và thất vọng.
Theo Afamily
Phát khiếp với nàng dâu ở bẩn, lôi thôi Từ khi xuất hiện cô con dâu mới trong nhà thì cái gia đình bình lặng, ngăn nắp vốn có của tôi như thể bị xới tung, bới lộn. Vợ tôi ngăn nắp sạch sẽ bao nhiêu thì con dâu tôi bừa bộn bấy nhiêu. ảnh minh họa Hai năm trước, cậu con trai quý tử của tôi đưa bạn gái về ra...