Vợ bị chồng tát vì cái tội thử ‘nằm trên’
Hằng vừa ngồi lên người chồng thì đã bị anh hất ra ngã ngửa và mắng là đồ hư hỏng, học đòi ba thứ lăng nhăng.
Những ngày đầu mới yêu, không phải Hằng không biết Khánh có tính gia trưởng, độc đoán. Nhưng vì nghĩ bản thân anh có nhiều cái tốt nên cô vẫn cố gắng bỏ qua khuyết điểm đó để cùng anh xây dựng gia đình. Quả thật, về sống cùng một nhà, tính cách đó của anh nhiều khi khiến Hằng phải chật vật mới có thể vừa lòng chồng. Có một điều khiến cô cảm thấy ức chế và tủi thân vô cùng, chồng Hằng là một người gia trưởng ngay cả trong “chuyện ấy”.
Ngày mới cưới xong, hai v ợ chồng cùng xem một bộ phim tình cảm, trong phim có đoạn người vợ nằm trên chồng khi “yêu”. Thấy vậy, chồng Hằng ngồi ngoài phán xét: “Đúng là loại đàn bà hư hỏng, mất nết, ai đời ngồi lên chồng như thế thì còn ra cái thể thống gì. Không coi chồng ra cái gì cả. Cái thứ vợ này phải đán.h cho mới biết thân biết phận”.
Trong thâm tâm cô cứ nghĩ chồng chỉ đang bông đùa vì chuyện quan hệ vợ chồng như vậy là quá bình thường. Chỉ tới khi lãnh cái tát cũng vì hành động giống trên phim, cô mới hốt hoảng nhận ra sự cực đoan của chồng trong “chuyện ấy”. Lần đó, trong khi tắm, Hằng thấy chồng ở ngoài cứ nheo nhéo giục nhanh lên, cô hiểu ý chồng muốn “yêu” nên cũng hào hứng lắm. Bước ra từ phòng tắm với bộ đồ gợi cảm và hương thơm quyến rũ, nhìn chồng nằm trên giường với vẻ mặt đầy háo hức, cao hứng, Hằng nhảy lên giường, ngồi lên trên người chồng nói đầy hứng khởi: “Hôm nay đổi kiểu em ở trên nhé”.
Sự gia trưởng của chồng làm Hằng chai sạn cảm xúc
Video đang HOT
Nhưng ngay lập tức, chồng cô vùng dậy, hất vợ ngã ngửa ra giường, mắt trợn trừng lên quát tháo: “Cô làm cái trò gì thế, cái hay, cái tử tế không học, lại toàn học cái lố lăng, mất dạy. Đàn bà con gái mà như thế à? Ai đời vợ lại chồm hỗm ngồi trên người chồng, thế có khác nào tôi là con thú cho cô cưỡi không? Ở cái nhà này, tôi cấm tiệt. Đừng có mà xem mấy cái phim ba lăng nhăng rồi học đòi”. Nghe những lời chồng nói, tai Hằng ù lên không hiểu nổi chuyện gì vừa xảy ra. Cô vừa tức tối vừa thấy xẩu hổ vì bị chồng tát. Kể từ đó, Hằng không bao giờ chủ động trong chuyện tình cảm, mọi cảm xúc của cô cũng dần bị chai sạn.
Cũng như Hằng, mỗi lần nghe bạn bè “tám” về “chuyện ấy”, lòng Thoa không khỏi xó.t x.a. Trong khi bạn bè được chồng cung phụng, chiều chuộng (chí ít là lúc “yêu”) thì Thoa chẳng khác nào một nô tì bị chồng sai khiến. Chưa một lần nào kể từ sau ngày cưới, Thoa có cảm giác mình được yêu thương, được chồng thèm khát và trân trọng.
Chồng Thoa là một người đàn ông thành đạt, kiếm được nhiều tiề.n. Bởi thế, anh không chỉ là sếp ở công ty mà còn như một ông chủ ở nhà. Biết mình kém cỏi hơn chồng nên nhiều khi thấy chồng sai bảo, hạch sách cô cũng vẫn hiền lành cam chịu. Mỗi lần lên giường, chồng Thoa chẳng khác nào ông chủ ra lệnh cho ôsin.
Những lần đầu, cô cứ ngỡ chồng muốn tạo sự mới mẻ nên như vậy. Ai dè đó là do tính gia trưởng, sự co.i thườn.g vợ đã cố thủ sẵn trong suy nghĩ của chồng. Khi chồng bắt đầu vuốt ve, âu yếm cơ thể, Thoa cảm thấy bị kích thích và hưng phấn. Cô chờ đợi một sự ngọt ngào từ chồng. Nhưng khi thấy Thoa đang dâng trào cảm xúc thì chồng cô giục dậy: “Dậy, ra tủ lấy cái bao vào đây”. Bao nhiêu cảm giác trong Thoa bỗng như tan biến hết. Sau khi chuẩn bị “đồ nghề” xong, chồng Thoa quay lại, nhìn cô và mắng mỏ: “Muốn yêu sao còn nằm ì ra đấy, không cởi đồ ra, còn bắt ai làm cho nữa?”. Tới lúc đó, cô thực sự chỉ muốn khóc òa vì tủi thân.
Theo VNE
Mẹ chồng không cho đi bước nữa.
Thoạt đầu mẹ chồng tôi giở chiêu "tuyệt thực". Bà nằm thiêm thiếp trên giường, ai gọi cũng không lên tiếng, nước thì chỉ uống từng chút một, cơm cháo thì bỏ hẳn. Tôi thật sự không lường trước được tình cảnh này. Nếu biết vậy, tôi đã không nói gì với bà về chuyện tôi muốn đi bước nữa...
Vinh, chồng tôi mất vì bạo bệnh đã 7 năm. Khi ấy tôi vừa có thai được 3 tháng. Tôi đã ở với nhà chồng từ đó đến giờ. Ba mẹ, anh chị em chồng thương và coi tôi như ruột thịt. Tôi cũng quen xem mình là thành viên chính thức trong gia đình họ; tôi thương ba mẹ chồng như ba mẹ ruột của mình và nghĩ có lẽ tôi sẽ ở vậy nuôi con suốt đời.
Thế nhưng mọi việc không như mình suy tính. Cách đây 2 năm tôi quen Giang. Anh thương tôi và muốn tiến tới hôn nhân. Lúc đó tôi đã từ chối với lý do tôi vẫn chưa quên được chồng tôi và nguyện ở vậy thờ chồng, nuôi con. Thế nhưng điều đó không làm Giang nản lòng. Anh vẫn âm thầm chăm sóc hai mẹ tôi, lo lắng cho tôi đủ điều. Ở công ty nhiều người cũng nói vào khiến cuối cùng tôi nhận lời yêu anh.
Cứ tưởng cản ngại duy nhất đã được giải tỏa, không ngờ khi chúng tôi thưa chuyện với ba mẹ chồng tôi thì rắc rối lại phát sinh. Ba chồng tôi không nói gì, riêng mẹ chồng tôi thì không đồng ý. Bà nói: "Nếu con đi bước nữa thì coi như cắt đứt tình cảm với gia đình. Muốn lấy chồng cũng được nhưng phải để cu Tí lại đây". Quay sang Giang, bà nói: "Anh là trai tân, sao không đi kiếm con gái mới lớn mà cưới lại đi lấy con mẹ nạ dòng? Bây giờ anh nói thương nó, mai mốt về anh lại đổi ý, ch.ê ba.i này nọ thì khổ thân nó...".
Bị bất ngờ, Giang lặng người đi. Lát sau anh mới thưa: "Dạ, cháu thương Lan thật lòng và không câu nệ cô ấy đã từng có một đời chồng. Nếu hai bác và gia đình đồng ý, cháu sẽ xem cu Tí như con ruột của mình, sẽ chăm sóc nó đàng hoàng". Thế nhưng mẹ chồng tôi xua tay: "Thôi, thôi, anh về đi, tôi không muốn nghe nữa...".
Khi tôi dưa Giang ra cổng, anh nắm chặ.t ta.y tôi: "Anh không đầu hàng đâu, em đừng nản lòng. Anh sẽ về thưa chuyện với ba mẹ em, chắc chắn ba mẹ sẽ ủng hộ tụi mình". Đúng là ba mẹ tôi rất ủng hộ. Ba tôi còn bảo để ông qua nói chuyện với mẹ chồng tôi nhưng tôi cản lại: "Bây giờ thì không được đâu ba. Mẹ con đang căng thẳng lắm, không ai nói bà cụ nghe đâu".
Ba tôi nói rằng, nếu gia đình chồng ngăn cản không cho tôi lấy Giang thì quả là ích kỷ. 7 năm nay tôi đã một lòng vì gia đình họ, nếu biết chuyện, lẽ ra họ phải ủng hộ việc tôi đi bước nữa chứ không quyết liệt cản ngăn như vậy. "Họ không có quyền gì mà cấm con. Thằng Vinh mất đã 7 năm, con chăm lo cho gia đình nó mấy năm qua là đã trọn đạo nghĩa, cứ để đó ba lo"- ba tôi nói chắc nịch.
Thế nhưng cũng không ăn thua, thậm chí suýt chút nữa hai bên đã nặng lời với nhau. Tôi phải kéo tay ba tôi: "Thôi, ba về đi, để từ từ rồi con tính...". Ba tôi bực bội: "Người gì đâu mà vừa cổ hủ, vừa ích kỷ". "Thôi, thôi, ba về đi, đừng nói nữa, mẹ con lại lên má.u, có chuyện gì mọi người lại đổ thừa nhà mình...".
Từ bữa đó, mẹ chồng tôi thay đổi chiến thuật. Bà không càm ràm, nói năng gì nữa mà im lặng rồi nhịn ăn. Tôi năn nỉ cách mấy bà cũng không chịu. Đến nỗi ba chồng tôi sốt ruột: "Hay là chở bả đi bệnh viện?". Tôi gọi cấp cứu nhưng khi bác sĩ đến, bà ngồi dậy, mắng té tát vào mặt mọi người: "Tôi chưa chế.t mà, cút hết đi".
Tôi thật sự bó tay rồi. Bây giờ mà tôi nói là tôi không lấy chồng nữa bà cũng không nghe. Nhưng bà đã chịu uống sữa, ăn chút cháo. Bà không chịu bất cứ ai chăm sóc, ngoài tôi. Ban ngày tôi đi làm nhưng phải liên tục gọi điện thoại về thăm hỏi. Đến nỗi ba tôi tức giận bảo: "Con cứ dọn về bên này ở coi bà ấy làm gì!". Nhưng tôi không dám. Tôi sợ, lỡ có chuyện gì thì mọi tội lỗi đổ lên đầu tôi. Ai chứ tính mẹ chồng tôi, tôi biết. Bình thường bà rất dễ thương, biết điều nhưng hễ ai làm trái ý thì bà sẽ tung hê tất cả, không cần biết phải trái.
Tôi hỏi Giang: "Bây giờ em phải làm sao?". Anh bảo: "Chỉ cần em đừng nản lòng, anh sẽ có cách giải quyết". Tôi không biết Giang sẽ giải quyết cách nào nhưng giờ đây, ngày ngày phải đối mặt với mẹ chồng, phải nghe những lời nói lúc bóng gió xa gần, lúc thẳng thắn như tát nước vô mặt, tôi thấy thật ngột ngạt, khó thở.
Mối quan hệ rất tốt đã có giữa chúng tôi bao nhiêu năm qua có nguy cơ đổ vỡ. Tôi hoàn toàn không muốn điều đó xảy ra nhưng tôi cũng không thể hi sinh hạnh phúc riêng tư của mình chỉ vì sự ích kỷ của mẹ chồng tôi. Có ai đã từng lâm vào cảnh ngộ như tôi, xin hãy cho tôi một lời khuyên: Tôi phải làm sao để thoát khỏi những rắc rối đang cột chặt cuộc đời mình?
Theo VNE
Sau đêm tân hôn là... một địa ngục Cô ấy đã lấy hết can đảm để thừa nhận với tôi rằng: "Em đã không còn trong trắng trước khi yêu anh"... nhưng đáp lại lời giải thích của cô ấy, tôi chỉ lạnh lùng trả lời: "Bây giờ cô nói thì đã quá muộn rồi". Sau khi đọc được bài viết "Đàn ông nói gì về trinh tiết phụ nữ?", tôi...