Vợ bạn thân nhờ tôi giải tỏa nhu cầu sex
Cô ấy bảo rằng tôi có thể 1-2 tuần quan hệ/ lần, giúp giải tỏa, chứ cứ kìm hãm như thế này cô trầm cảm và bệnh mất. Thực sự cô ấy mất kiểm soát, đã đi gặp bác sĩ tâm lý, uống thuốc giảm nhu cầu nhưng không có tác dụng.
Tôi năm nay 35 tuổi, là độc giả thường xuyên của quý báo. Đối với mục tâm sự thỉnh thoảng cũng có đọc để hiểu thêm những tình huống trong gia đình, cuộc sống. Tôi chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại tìm đến với mục tâm sự để giải quyết tình huống của mình.
Chuyện của tôi khá phức tạp. Tôi có một người bạn thân, rất thân, chúng tôi học với nhau từ tiểu học đến hết PTTH. Có thể nói trong cuộc sống hai đứa tâm sự với nhau tất cả chuyện buồn vui. Hiện nay chúng tôi khá thành đạt. Hai chúng tôi đều có nhà Hà Nội, cuộc sống khá ổn. Bạn tôi đã có 2 cháu. Tôi nói sơ qua thế để mọi người có thể hiểu về chúng tôi.
Cách đây tầm 1 năm, cơ quan tổ chức hội nghị tại miền trung, tôi được cử đi dự hội nghị gần 1 tuần. Chúng tôi họp có 2 buổi còn lại là đi du lịch, vì không sắp xếp được công việc nên vợ con tôi đành phải ở nhà, tôi đi 1 mình. Thật bất ngờ, tôi gặp vợ bạn tôi ở trong đó, cô ấy lại đi cùng một người đàn ông khác ít tuổi. Nói qua về vợ bạn tôi: cô ấy cũng làm lĩnh vực tài chính.
Về cơ bản cô ấy là người ưa nhìn, ít nói và tôi thấy vợ chồng bạn tôi rất hạnh phúc. Cậu bạn tôi rất chiều vợ ngay từ khi yêu, tuy là bạn thân nhưng việc vợ con chúng tôi tế nhị, ít khi hỏi han. Hai gia đình hay tổ chức tiệc tùng khi ở nhà tôi, khi ở nhà bạn. Nói chung vợ tôi nhận xét rất tốt về cô ấy. Vợ bạn tôi không biết tôi nhìn thấy cô ấy đi với người đàn ông kia nên tôi cứ lặng lẽ quan sát cụ thể họ làm gì. Vì họ ở cùng khách sạn nên tôi cũng dễ dàng nhìn và thu thập được tất cả hành động của cô ấy.
Sau 4 ngày tôi có thể kết luận cô ấy cặp bồ với đầy đủ bằng chứng, hôn nhau, ở cùng phòng, chỉ đi có 2 người. Tôi cũng khéo léo hỏi bạn về vợ cậu ấy thì được biết cô ấy nói được cử đi công tác miền Trung. Sau khi suy tính kỹ tôi quyết định lộ diện để cô ấy biết tôi bắt gặp được chuyện cặp bồ. Cô ấy khi gặp tôi rất sốc và hoảng sợ. Sau một lúc trấn tĩnh, đồng thời cậu bồ nhí cũng lủi mất thì cô ấy mới kể cho tôi nghe.
Video đang HOT
Cậu con trai kia là cậu em cùng cơ quan, đã có vợ con, hai người cặp nhau kiểu mối tình “phi công máy bay”, nguyên nhân tại sao vợ bạn tôi làm vậy thì cô ấy kể khá chi tiết. Cách đây 3 năm, bạn tôi bị tai nạn lao động. Sau khi bình phục trở lại theo như lời kể thì bạn tôi gần như mất khả năng đàn ông. Việc sinh hoạt vợ chồng rất ít, mấy tháng mới có một lần, cô ấy rất khổ sở về việc này.
Tuy là bạn với nhau nhưng bạn chưa bao giờ kể chuyện này. Mối quan hệ với cậu con trai kia đơn giản chỉ để thỏa mãn thể xác chứ không yêu đương gì. Xong chuyện là chấm dứt. Cô ấy vẫn còn rất yêu bạn tôi, yêu gia đình, chỉ vì không kiểm soát được bản thân nên mới làm như vậy. Tôi là người không nóng nảy nhưng tạm tin việc cô ấy nói. Tôi nói sẽ điều tra kỹ việc này. Nếu cô ấy nói sai tôi sẽ nói cho bạn mình biết và đề nghị cô ấy dừng mọi chuyện cặp bồ đi.
Trở về Hà Nội, tôi có gặp bạn và tìm hiểu thì được biết đúng như lời cô ấy nói, bạn tôi sau tai nạn bị mất khả năng sinh hoạt vợ chồng. Dù đã đi chạy chữa nhiều nơi tình hình không khả quan, bác sĩ nói rất khó hồi phục. Tôi đã gặp riêng vợ bạn, đề nghị với cô ấy rằng bạn tôi không may và bất hạnh bị như vậy, rất mong cô ấy nghĩ cho kỹ. Nếu thực sự không thể sống được khi thiếu đi quan hệ vợ chồng thì ly hôn trước rồi tìm một người đàn ông khác, chứ cặp bồ, bạn tôi biết cậu ấy càng đau đớn hơn. Cô ấy hứa sẽ chấm dứt mọi chuyện vì thực sự rất yêu chồng con. Quả thật cô ấy xin nghỉ việc chỗ cũ và chuyển số điện thoại, tìm việc làm ở chỗ khác.
Cách đây 6 tháng, cô ấy gọi điện cầu cứu tôi, anh bồ trẻ ngày xưa tìm gặp, bắt cô ấy nối lại chuyện quan hệ, nếu không sẽ nói cho chồng cô ấy tất cả. Không còn biết cậy nhờ ai cô ấy lại nhờ tôi giải quyết hộ. Tôi tìm hiểu về cậu con trai kia và gặp mặt giải quyết, cũng có dọa dẫm nhưng rồi cậu ta đơn giản chỉ giỏi dọa đàn bà trẻ con, gặp người cứng rắn lại nhũn như chi chi, từ đó không còn làm phiền đến vợ bạn tôi nữa.
Sau việc này tôi thấy cô ấy hay gọi điện nhắn tin cho tôi hỏi han linh tinh. Tôi thấy có sự không bình thường nên đã để chế độ chặn trong giờ làm việc, chỉ thỉnh thoảng nghe để cô ấy không nghi ngờ. Nói chung tôi cố tình lạnh lùng và giảm thiểu việc qua thăm nhà bạn. Ngày xưa tôi rất hay qua rủ cậu ấy đi cà phê, ăn sáng hay bia bọt vào buổi chiều.
Cách đây vài ngày, vợ bạn tôi tìm gặp tôi, cô ấy khóc rất nhiều và xấu hổ. Cô ấy bảo rằng tôi có thể 1-2 tuần quan hệ với cô ấy một lần, giúp giải tỏa, chứ cứ kìm hãm như thế này cô trầm cảm và bệnh mất. Thực sự cô ấy mất kiểm soát, đã đi gặp bác sĩ tâm lý, uống thuốc giảm nhu cầu nhưng không có tác dụng. Cô ấy nói chỉ có tôi, người đã biết chuyện nên mới nhờ giúp. Cô ấy không muốn bỏ chồng vì bạn tôi là rất tốt, không muốn con mình phải khổ, chỉ xin tôi quan hệ giúp cô ấy giải tỏa. Dĩ nhiên tôi nói là để tôi suy nghĩ và trả lời cô ấy sau.
Chắc các bạn cũng hiểu qua hoàn cảnh mà tôi gặp phải. Thực sự tôi rất thương bạn và thương hoàn cảnh gia đình bạn. Giờ tôi không biết phải tìm giải pháp nào cho gia đình nhà bạn. Viết dòng này lên mục tâm sự tôi rất mong các bạn chỉ giúp tôi cách để vượt qua hoàn cảnh này và giúp gia đình bạn tôi.
Theo VNE
Hai nửa hy sinh
Khi cô giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh, anh thường ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi cho cô.
Cô vốn là một người con gái xinh đẹp. "Vệ tinh" xung quanh cô nhiều không kể xiết, nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả để chọn anh - một công nhân làm việc ở nhà máy, thu nhập còn không đủ cho 3 bữa ăn hàng ngày. Cô chấp nhận từ bỏ cả gia đình, thậm chí là công việc đầy tương lai của mình để cưới anh.
Sau khi kết hôn, anh và cô mượn được nhà kho của một người bạn, họ sắp xếp lại thành một tổ ấm giản dị. Mùa đông đến, căn nhà kho trống trải hút gió lại càng trở nên lạnh giá. Khi ấy chưa đủ tiền mua chăn, cô thường bị giật mình tỉnh dậy giữa đêm vì lạnh. Những lúc đó, anh chỉ biết ôm chặt cô vào lòng, dùng hơi ấm của cơ thể sưởi ấm cho cô.
Một ngày cô trở về nhà với vẻ mặt thất thần nhợt nhạt, anh lo lắng hỏi cô có phải bị bệnh rồi không? Cô chỉ mỉm cười nói: "Em hơi mệt thôi!" rồi hân hoan rút từ trong túi ra một tờ bạc nhét vào tay anh: "Chúng mình có tiền rồi anh ạ, mình đi mua một chiếc chăn thật ấm để đắp nhé." Anh sững người ngạc nhiên nhìn tờ tiền trong tay cô, giọng run run: "Làm sao em lại có nhiều tiền vậy?" Cô vui vẻ kể lại cho anh tiền là do cô kiếm được khi đi phát tờ rơi. Cô phải đứng từ sáng đến tối mới được trả ngần ấy tiền. Nói rồi cô vội vàng kéo anh ra khỏi nhà, không cho anh hỏi thêm điều gì nữa. Họ mua môt cái chăn vừa tầm tiền. Từ đó, giữa đêm cô không còn bị giật mình thức giấc nữa.
Vài năm sau, anh tìm được công việc tốt hơn, rồi kiếm được nhiều tiền, tự mở công ty. Không bao lâu anh đã xây cho cô một ngôi nhà khang trang, mua ô tô cùng rất nhiều đồ dùng đắt tiền khác. Anh nói muốn dành cho cô một cuộc sống ấm no đầy đủ bù đắp lại những tháng ngày khó khăn vất vả trước đây. Cuộc sống bỗng vụt thay đổi khiến cô có phần bàng hoàng chưa kịp thích nghi với điều kiện mới.
Ngày chuyển nhà, anh bảo những đồ đạc cũ trong căn nhà kho của họ trước đây anh đều muốn vứt đi không giữ lại bất cứ cái gì. Nhưng cô khăng khăng nói muốn giữ lại cái chăn để đắp. Và rồi một thời gian dài nữa họ vẫn dùng cái chăn cũ ấy, giờ đây nó đã trở nên xù xì cũ kĩ, còn bị rách khá nhiều chỗ. Anh không ngừng phàn nàn với cô: "Thôi bỏ cái chăn cũ này đi em, mình có thể mua một cái chăn mới ấm áp và tốt hơn rất nhiều. Em xem cả nhà mình toàn những đồ đắt tiền, nhìn cái chăn cũ này trong nhà trông thật chướng mắt". Nhưng cô vẫn cố chấp nhất quyết giữ lại cái chăn cũ ấy, vì chỉ khi đắp nó cô mới cảm thấy ấm áp và được che chở.
Một hôm, anh về nhà mang theo một cái chăn mới và nhất quyết bảo cô bỏ cái chăn cũ đi. Lần này dù không nỡ nhưng cô vẫn nghe theo lời anh. Từ đó, hàng đêm cô ngủ không còn ngon giấc nữa, trong lòng cô lúc nào cũng cảm thấy thấp thỏm lo lắng khiến cô lại không ngừng giật mình giữa đêm. Và mỗi lần tỉnh dậy như thế, hai mắt cô lại đầm đìa nước. Anh vốn không biết rằng để mua được cái chăn đó cô đã phải đi bán máu lấy tiền chứ không phải đi phát tờ rơi như cô nói với anh. Lần đầu tiên bán máu, biết bao đau đớn, cũng chỉ vì muốn có cái chăn này. Vậy mà anh lại nỡ vất bỏ nó. Cô dần cảm thấy anh không còn yêu cô như xưa nữa.
Một ngày anh có việc gấp phải ra ngoài, quên mang theo máy tính xách tay quen thuộc. Trên màn hình của anh vẫn hiện lên trang blog anh viết hàng ngày. Và cô bất chợt đọc được dòng chữ anh hình như mới viết không lâu.
"Ngày hôm ấy em từ đâu về khuôn mặt tái xanh nhợt nhạt khiến cho tôi lo lắng vô cùng. Rồi em nói em đi phát tờ rơi để mua chăn cho hai đứa. Tối hôm đó chúng tôi nằm ngủ ấm áp trong chiếc chăn mới, thấy em nằm cuộn tròn trong lòng tôi say trong giấc ngủ, tôi thương em biết bao. Đã bao đêm rồi em không được ngủ ngon đến vậy. Và rồi tình cờ tôi nhìn thấy trên tay em có một vết sưng nhỏ, dường như bị kim tiêm đâm vậy. Tôi bỗng hiểu ra tất cả. Hóa ra em nói dối tôi em đi phát tờ rơi, thực ra em đã đi bán máu để có tiền mua chăn, chỉ vì một cái chăn mà em đã phải khổ sở đau đớn đến vậy. Đêm đó tôi đã khóc vì thương em và cũng thầm hứa sẽ cố gắng làm việc, phấn đấu trở thành một người thành đạt, để có thể bù đắp lại những ngày tháng khốn khó này cho em. Và giờ đây tôi đã thực hiện được lời thề đó. Hôm qua tôi quyết định đến trạm hiến máu, tôi chỉ muốn cảm nhận một chút nỗi đau em từng trải qua. Khi chiếc kim tiêm đâm vào mạch máu, một cảm giác nhói buốt lan dọc khắp cơ thể. Nhưng tôi không thấy đau, ngược lại, rất hạnh phúc. Tôi lấy tiền bán máu và đi mua chiếc chăn mới này. Tôi muốn nó là món quà bất ngờ dành cho em..."
Nước mắt cô đã ướt đẫm tự độ nào. Hóa ra tình yêu của anh dành cho cô vẫn sâu đậm và lớn lao đến vậy. Mùa đông năm nay anh đã đổi máu của mình tặng cho cô chiếc chăn ấm, có lẽ đó cũng sẽ là chiếc chăn ấm áp nhất cô có trong đời...
Theo VNE
Cà phê kem Sáng thức dậy, việc đầu tiên là nó gửi một tin nhắn cho anh. Đã ba ngày nay tin nhắn cứ đều đặn gửi đi, nhưng đợi mãi nó cũng không nhận được một tín hiệu trả lời. Nó hiểu cảm giác hiện tại của anh, biết rằng mình đã làm anh buồn nhiều lắm. Nhưng quá khứ có lúc giống như một...