Vợ anh là bợm nhậu
Rượu bia với ai đó là một thứ có cồn, lên men, uống nhiều thì say và bay hơi nhân cách, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng nó là một công cụ giao tiếp xã hội và kiến tạo niềm vui.
Mỗi lần nàng giằng chén từ tay tôi rồi nốc cạn, tôi thấy lòng mình dâng lên những nhát tự hào. (ảnh minh họa)
Phải nói trước rằng trước đây nàng là niềm tự hào của tôi. Tự hào quá đi chứ, trong bất kỳ cuộc nhậu nào nàng cũng là ngôi sao sáng nhất. Rượu bia với ai đó là một thứ có cồn, lên men, uống nhiều thì say và bay hơi nhân cách, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng nó là một công cụ giao tiếp xã hội và kiến tạo niềm vui.
Vợ tôi, à không thời đó vẫn là người yêu số một. Tôi quen nàng qua một cuộc nhậu. Có lẽ bởi vì tôi là người dè dặt trong mỗi lần nâng chén nên được chú ý hơn chăng mà nàng sà đến ngồi cạnh tôi, tù tì chúc tôi liền ba chén. Nàng nói, cái giọng chao ôi khó mà từ chối: “Nếu anh không uống hết với em, em sẽ nâng mãi chén thế này cho gãy xừ tay em đi”. Chỉ thế thôi mà một thằng trai vốn coi rượu bia là kẻ xa lạ tương đương với đàn bà ấy đã bị nàng hạ gục nhanh, t.iêu d.iệt gọn cả nghĩa đen và nghĩa bóng. Sau mấy lượt tôi gục ngay trên bàn.
Công việc cuốn đi, khi tôi kịp quên cô nàng trong bàn nhậu ngày hôm ấy thì tin nhắn của nàng bay tới: “Này anh ba chén, đi cà phê với em đi, thề chỉ mút sinh tố và ngắm nhau, từ chối rượu bia,…ok thì anh nhắn lại, không ok thì thôi khỏi nhắn tốn mấy trăm đồng”.
Tôi nghĩ thầm: “Cô nàng này thú vị đây”. Gặp nhau, khi không nâng chén rượu lên ngang người mình tôi thấy nàng vẫn hiện nguyên hình là một cô gái hiền lành, đôi mắt như có một ma lực hút người ta vào rồi chới với không thể tìm được lối ra.
Chúng tôi hẹn hò nhau nhiều hơn. Nàng tuyên bố: “Anh cần phải biết uống rượu bia mới thăng tiến được”. Nàng cũng cố dạy tôi nhập môn cái món chẳng lấy gì làm thú vị này. Thế nhưng bất lực, tửu lượng của tôi vẫn không được xếp hạng. Tuy nhiên bù lại, đám bạn tôi, cái lũ vẫn luôn cười cợt mỗi khi tôi say từ khi gặp nàng đã gặp được một đối thủ xứng tầm. Nàng trở thành đặc phái viên về rượu, người phát ngôn về cuộc nhậu của tôi. Tuyên ngôn của nàng bật mí với tôi là: “Ông nào gáy, cứ đ.ập phát 4 chén tù tì”. Bằng phương thức và thủ đoạn này, nàng đã “loại khỏi vòng chiến đấu” cơ số thằng bạn nhậu vẫn từng hả hê coi tôi là kẻ chầu rìa trong những cuộc vui. Gặp đối thủ cao cơ hơn, nàng còn xuất những chiêu độc như uống rượu kiểu mông cổ, tiếp dầu trên không…
Mỗi lần nàng giằng chén từ tay tôi rồi nốc cạn, tôi thấy lòng mình dâng lên những nhát tự hào. Thôi thì thế gian được vợ mất chồng, mình đã không nhậu được lấy một cô vợ nhậu tốt cũng là sự bù đắp tự nhiên vậy. Nghĩ thế và tôi lấy nàng làm vợ.
Video đang HOT
Và cũng từ đây, bi kịch từ một bà vợ ham nhậu bắt đầu được bày ra trước mắt tôi. Thỉnh thoảng nàng lại trở về trong những cơn say, quần áo xộc xệch, miệng sặc mùi men, thỉnh thoảng nàng còn hú hét như động vật gọi bầy đàn…nghe rất hoảng. Bình thường, vợ đối với cơ số đàn ông đã là một thực thể vô cùng đáng sợ, thì một bà vợ say đáng sợ hơn nhiều.
Điển hình của những lần nàng về trong tâm thế của một mụ vợ say là cái tiếng lè nhè phụ nữ: Này chồng, anh có yêu em không? Tôi vẫn đang dõi theo một trận bóng ném ra một câu vô cùng tàn nhẫn: Người tôi yêu bay hơi cùng với rượu rồi. Nàng lao đến như một mũi tên, dĩ nhiên là một mũi tên hình zic zắc của người say. Nàng túm lấy tóc tôi, nàng dí cái mồm sặc mùi rượu vào môi tôi lè nhè: Không yêu thì em xé chồng em như xé nháp luôn, xé nhuôn. Chưa kịp xé, nàng đã nôn hết vào người tôi.
Hôm khác nàng phi về vẫn với giọng cơm khê không ai đảo ấy gọi chồng như gọi con: Thau thau anh ơi, lấy cho em cái thau.
Không có thau, lấy bô được không ?
Anh tốt với vợ nhỉ, định lấy bô con ị cho vợ nôn à?
Thì cũng là một dạng vật chất cả. Chỉ khác con ị là từ h.ậu m.ôn mà ra, em thì từ mồm mà ra, chỗ nó đáp xuống có khác gì nhau.
Tổ sư anh, thôi thì bô cũng được, đưa nhanh không em nôn xừ ra đây lại phải dọn đấy.
Nhờ cãi nhau thường xuyên tửu lượng của tôi cũng bắt đầu tiến bộ lên trông thấy. (ảnh minh họa)
Cái phiền của việc lấy nhầm vợ bợm rượu thì kể dài kỳ nhiều tập sao cho hết, nhưng đôi lúc mỗi khi có chuyện bất đồng vợ chồng, thay vì nhảy vào nhau chiến đấu bằng cả mồm miệng lẫn tay chân, nàng lại lúi húi vào bếp nấu nấu nướng nướng, đoạn bày mâm ra giữa nhà tuyên bố: Này chồng, hai đứa mình nhậu với nhau phát!
Thế là vợ rót chồng nâng, xỉ vả nhau tứ tung mọi chuyện. Cứ một đứa trình bày xong là lại cụng một phát. Chúng tôi cãi nhau thường xuyên, chuyện thường của vợ chồng trẻ ấy mà. Nhờ cãi nhau thường xuyên tửu lượng của tôi cũng bắt đầu tiến bộ lên trông thấy. Mới đây nàng vừa hạ quyết tâm, nếu anh nhậu bằng trình của em thì em sẽ nhường quyền say cho anh.
Cái đích nhậu bằng vợ chắc vẫn còn là thì ảo tưởng, nhưng mỗi lần bịt mũi dọn đồ nôn cho vợ tôi chỉ ước nếu tạo hóa công bằng nên thả vào những nhà có các ông chồng hay nhậu một cô vợ là bợm nhậu thử xem, các bà sẽ hiểu được nỗi lòng ngậm đắng nuốt cay của các đức ông chồng, còn các đức ông chồng cũng hiểu được khổ ải của các bà vợ khi phải đối phó với chồng say.
Theo Eva
Phụ nữ đừng nên kết hôn trước t.uổi 30
30 t.uổi, ừ thì 30 đấy đã sao. Em cứ sống hồn nhiên chờ một ngày tình yêu đích thực. Em có thể tự lo cho cuộc sống của mình, có thể làm việc, k.iếm t.iền, tạo niềm vui...
Nếu t.uổi 20 em đã chẳng vội vã lấy chồng, thì 30 t.uổi, hà cớ gì em phải sợ một sự ế chỏng chơ... Em vẫn sống, vẫn cười và kiêu hãnh với những anh chàng theo đuổi mình... Em là gái 30 đấy, thì sao?
Em chẳng vội vàng, em vẫn thấy mình đẹp.
Ừ thì đôi mắt em có vài vết chân chim. Ừ thì làn da chẳng thề mịn màng như mấy cô t.uổi 18. Ừ thì bờ môi không căng mọng gợi lên một nụ hôn thèm khát nơi cánh mày râu. Nhưng em chẳng vội vàng. Em vẫn thấy mình đẹp. Một vẻ đẹp nếu anh chỉ nhìn bằng mắt thì tất lẽ dĩ ngẫu anh chẳng thấy được đâu.
Người ta giục em: "Này cô gái, lấy chồng đi thôi, 30 t.uổi rồi, kẻo ế" nhưng em vẫn cười rạng rỡ. Càng 30 t.uổi càng cần phải từ từ hãy lấy. Em đâu có gấp gáp chọn lấy một tấm chồng, để ở t.uổi đó rồi người ta nói: "Già rồi mà vẫn dại" hoặc "Già kén kẹn hom". Nếu 20 t.uổi đã không vội vàng, thì t.uổi 30 cũng chẳng cần vội vã.
T.uổi đôi mươi có thể cho em một nhan sắc đáng để đáng mày râu quỳ rạp chỉ sau một vài giây thoáng gặp. Nhưng t.uổi 30 lại cho em một vết chạm thật sâu trong tim người đối diện để rồi họ phải nhớ về mình sau này. Nếu t.uổi hai mươi em chỉ tạo ra một sự hấp dẫn bởi ánh mắt, bởi vóc dáng, bởi sự nũng nịu của một cô gái vừa chợt lớn thì t.uổi 30 em khiến ai đó phải đặt ra nhiều câu hỏi. Một cô nàng t.uổi 30, giống như dắt người ta đi vào một con đường tối om, mỗi ngóc ngách lại là một sự thú vị riêng mà phải có can đảm đi tới cùng mới biết. Điều đó đâu có kém cạnh gì việc chỉ ngắm bằng mắt một cô nàng non tơ t.uổi đôi mươi?
Nếu có một khoảng thời gian cần phải vội vã để có một tấm chồng thì với em, đó là khi còn chưa quen được với sóng gió cuộc đời. Là khi t.uổi đôi mươi còn non nớt, trái tim chưa quen với nỗi đau. Khi ấy em cần lắm một bờ vai để nương tựa, một người đàn ông gọi bằng chồng để che chở cho em. Còn khi đã đi qua những nhọc nhằn trong đời, đã từng khóc và tự lau đi nước mắt cho mình, đã từng ngã và tự mình đứng dậy thì ngày hôm nay ở t.uổi 30 sao cứ phải vội vàng?
30 t.uổi, chỉ có nghĩa là nhiều hơn cô nàng mới lớn 10 đơn vị thôi chứ mấy. Nhưng đó là cả một khoảng cách dài về sự hiểu biết, chín chắn và cách ứng xử với cuộc đời. Này nhé, t.uổi 30 cho em hiểu về chính mình và hiểu về đàn ông. Anh sẽ chẳng phải ngẩn người ra khó hiểu cho một sự "cong môi hờn dỗi" nào đó giống như khi anh yêu một cô nàng t.uổi 18, đôi mươi. Ở bên một cô nàng 30 t.uổi, anh sẽ có cảm giác như đọc một cuốn sách đầy thú vị.
T.uổi 30 đã cho em đi qua đủ những vội vàng vì thế em chẳng dại mà vội vàng yêu.
18 t.uổi có thể vội vàng vì sau đó còn cả một chặng đường dài để quay đầu lại. Nó giống như việc người ta tung tăng trên một đại lộ, nhầm đường thì thắng gấp phanh và quay xe lại. Còn t.uổi 30 giống như đi trong một con ngõ nhỏ. Em chỉ có thể thận trọng bước đi về phía trước chứ không được phép sai lầm để rồi loay hoay xoay người lại. Rất có thể sự chật chội của t.uổi tác đó sẽ làm em bị tổn thương nhiều hơn.
T.uổi 30 đã cho em đi qua đủ những vội vàng vì thế em chẳng dại mà vội vàng yêu, vội vàng cưới một anh chàng nào đó. Trái tim em không đỏng đảnh khước từ tình yêu mà nó có những thước đo riêng, sâu hơn về hai tiếng ái tình. Nó sẽ không rung động chỉ vì chàng hot boy chiều nay trộm nhìn mình, chỉ vì chiếc bánh ngọt ban chiều anh chàng nào mua tặng hay vì một bông hồng giấu vội trong ngăn bàn. Nó sẽ chỉ loạn nhịp khi tìm thấy một trái tim đồng điệu.
30 t.uổi, ừ thì 30 đấy đã sao. Em cứ sống hồn nhiên chờ một ngày tình yêu đích thực. Em có thể tự lo cho cuộc sống của mình, có thể làm việc, k.iếm t.iền, tạo niệm vui... Em có thể tự chuẩn bị tất cả mọi điều và chỉ chờ... một người đàn ông thuộc về mình ghé đến. Vì em đã t.uổi 30 nên em chẳng thể vội vàng.
Theo Eva
Bi kịch khi làm vợ bợm nhậu Chuẩn bị đi sinh, chị Nhung tìm thì không thấy số t.iền mình dành dụm để lo viện phí đâu, gọi điện hỏi mới biết chồng lấy đi đãi bạn. Ảnh minh họa Thạc sĩ tâm lý Lê Thị Minh Hoa - đường dây tư vấn 1088 TP HCM, chia sẻ, trong quá trình mấy chục năm trong nghề, bà tiếp nhận không...