‘Vợ ạ, em thích gì cứ mua, Tết mà’
Thương em suốt năm lầm lũi việc nhà việc nước, áo chẳng dám sắm, ăn chẳng dám ăn, miếng gì ngon cũng nhịn miệng cho con cho chồng. Cảm ơn em, nhưng khổ thế để làm gì?
ảnh minh họa
Anh không phải là đại gia, càng không phải là sếp, anh chỉ là nhân viên thường, nhưng anh có thể xoay xở để đảm bảo cuộc sống cho mẹ con em. Đã sống với nhau bao nhiêu năm, vợ cũng biết anh rồi đấy!
Ngày cưới em, anh đã nguyện với mình, phải là người đàn ông trụ cột trong gia đình, là chỗ dựa vững chãi cho mẹ con em và luôn khiến em hạnh phúc. Bởi anh biết em đã phải lựa chọn giữa gia đình và tình yêu, để lấy anh – một người cùng khóa, ra trường với tấm bằng loại ưu, ngoài ra chẳng có gì.
Căn phòng trọ mấy mét vuông chẳng thấm vào đâu với căn nhà khang trang mà ba mẹ em muốn chúng mình về ở. Nhưng em nhất quyết không về, vì em biết, anh là người tự trọng, tay trắng nhưng có năng lực và đầy nghị lực. Cũng như em ý tứ rằng, mẹ anh còn ở quê, muốn lên thăm con, ở nhà xui gia nào đâu có tiện.
Nhìn em tay xách nách mang, buôn buôn bán bán, anh thấy mà xót xa. Tám tiếng áo sạch quần thẳng ở cơ quan, lại thấy em quần thấp ống cao đi bán hàng thêm. Em giỏi giang, tháo vát,anh thấy mà thương! Sợ anh áy náy hay sao mà chẳng thấy em than phiền, cơm nước ngày ba bữa cứ thế xong xuôi, em dọn lên và nhoẻn miệng cười.
Nhưng vợ ơi! Dù em có cố giấu những giọt mồ hôi và nước mắt vào trong, là chồng em, anh biết, có những lúc em muốn được trở về – nơi cuộc sống vốn chẳng bao giờ phải lo nghĩ về kinh tế. Có những lúc anh thấy em cúi đầu để chiếc nón che hết mặt mình khi thấy bạn đi ôtô, cưỡi SH chợt phóng qua. Hẳn lúc đó em chạnh lòng lắm lắm!
Video đang HOT
Anh càng hiểu, vì sao em ít khi về ngoại. Em sợ mọi người trách, mọi người khinh và trên hết: em không muốn nhà ngoại nhìn anh với ánh mắt giận hờn, hằn học.Thương em, ơn em, anh chỉ biết nắm tay em thật chặt để em biết rằng: anh sẽ không để em ân hận!
Ngoài lương ra, anh tranh thủ chạy “mánh” làm thêm. Ai cần bán xe, bán đất, hay cần đánh luận văn, khóa luận anh đều sẵn sàng. Ở cơ quan, loa đài, bóng điện, cầu dao hư anh ôm trọn gói. Chiều tan tầm về, anh không ngại làm vài cuốc xe ôm nếu có khách cần. Vợ ạ, đôi lúc anh cũng mệt, nhưng nghĩ đến em, anh lại trấn an mình: Cố lên!
Thời gian trôi, anh đã làm cha và em cũng làm mẹ, tằn tiện chi tiêu cũng mua được miếng đất để dựng một căn nhà. Công việc anh đã tốt hơn khi đi lên từ năng lực của chính mình. Nhìn các con ngoan ngày một lớn, anh và em đều biết rằng mình còn có nhiều việc để làm. Nhưng như thế đã là tạm ổn.
Vợ anh! Nhìn lại một chặng đường đã qua, anh thấy mình đã chai rạn khá nhiều, nhưng với em thì không thể thế, không được thế!. Anh không muốn mẹ của các con anh cứ quẩn quanh với mấy bộ đồ tây với vài bộ đồ bộ ở nhà. Anh cũng không muốn da tay em cứ thô ráp đi thay vì mềm như thời son trẻ. Và chưa hết, mái tóc tém cá tính đâu rồi khi cứ để dài và cột lên cho tiện và nhanh, khóe mắt em cười đã có dấu chân chim và rạm thâm rồi đấy.
Ít ngày nữa tới tết rồi, thôi đừng nhận hàng đi ship nữa, nhà cửa để đấy anh lo, em hãy đến của hàng ngày xưa em hay đến, tới tiệm tóc quen để ép, uốn, nhuộm tùy em. Em cứ về với gu ăn mặc ngày xưa, váy xòa ngang gối, giày cao gót năm phân. Nhân tiện sắm cho con và anh vài bộ áo quần cho có chút bảnh bao. Hãy cứ đi đâu, làm gì tùy em thích, mua gì tự em chọn. Tết mà, tự thưởng cho mình một chút em nghe!
Theo VNE
Mẹ ơi, nhất định Tết này, chúng con sẽ lại về quê!
Hôm qua, nghe mẹ gọi điện: "Tết này các con được nghỉ mấy ngày? Nhớ cho các cháu về quê ăn Tết, con nhé". Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ cho đứa con xa quê rưng rưng một cảm xúc khó tả.
Từ lúc ấy, lòng con không khỏi rộn ràng mỗi khi nghĩ đến chuyện được về quê đón Tết.
Con biết, cứ đầu tháng Chạp, mẹ lại bắt đầu đếm lùi từng bữa để ngóng trông những đứa con lập nghiệp xa quê. Và khi những nụ mai tứ quý trước sân nhà bắt đầu lấp ló những cánh hoa vàng nhạt, mẹ lại tất bật ra chợ huyện. Mẹ chọn những hạt gạo nếp thơm nhất, những cân măng, củ hành vừa ý để chuẩn bị cho mâm cỗ và bữa ăn ngày Tết.
Mẹ bảo, con người luôn có cội nguồn, như con chim khi đủ lông, đủ cánh, dù bay đi phương trời xa nào cũng thường tìm về tổ ấm. Bởi vậy, những ai còn mẹ, còn cha, còn những người thân yêu luôn mong chờ ở quê nhà thì đừng vô tâm với những dịp đoàn viên.
Tết là sự khởi đầu của một năm mới nhưng cũng là dịp để nhớ về quá khứ. Bên nồi bánh chưng chiều Ba mươi Tết những ngày xưa cũ, mẹ vẫn thường dạy các con gái của mẹ: nhập gia phải tùy tục, sau này các con lớn lên, khi về làm dâu phải theo nếp nhà chồng.
Về quê chồng đón Tết là dịp để những cô dâu mới làm quen với tất thảy những thân thuộc bên nội và học hỏi cách xưng hô thế nào cho phải. Đừng như nhiều người, vài năm mới về quê, khi giáp mặt họ hàng cũng chẳng biết tên tuổi ra sao.
Không chỉ bởi những lời mẹ dặn, từ lâu trong con luôn cảm nhận rõ những giá trị thiêng liêng của thứ tình cảm không dễ gì đánh đổi - tình cảm của đấng sinh thành và họ hàng thân tộc - mà chỉ có về quê, con mới được sống trọn vẹn trong bầu không khí đầm ấm, thương yêu ấy.
Có về quê, con mới được sống lại những cảm xúc của những ngày đã xa, được quỳ lạy trước bàn thờ tổ tiên nội, ngoại và cùng mẹ chuẩn bị những món ăn truyền thống. Con lại được đi trên con đường làng với những giậu cúc tần già cỗi nhưng vẫn khoe sắc xuân bằng những chùm hoa trắng muốt, lại được nhìn thấy những gương mặt thân quen của bạn bè từ thuở hoa niên.
Tết cũng là dịp các con của con thêm một lần trong năm được gần gũi ông bà, họ hàng và làm quen với những cánh cò trắng chao nghiêng trên cánh đồng bát ngát. Để các con của con thêm yêu từng bụi chuối, bờ tre, những giàn bầu, giàn bí đơm hoa vàng, hoa trắng nơi góc chái nhà.
Mỗi dịp về quê, con lại được nghe mẹ kể đủ chuyện làng, chuyện xóm, có cả chuyện vui và cả tâm sự khiến con phải mềm lòng. Đó là những năm về trước, lúc cuộc sống còn nhiều chật vật, các con của bác Xoan hàng xóm- dù lập nghiệp tận miền Nam - cũng khăn gói về quê đón Tết.
Nhưng hai năm gần đây, khi đời sống kinh tế nhiều đổi thay, các con của bác ấy đã mua được ô tô, nhà cao cửa rộng thì chẳng thấy họ về quê ăn Tết nữa, chỉ thấy họ gửi về rất nhiều tiền và quà bánh.
Suy nghĩ của họ đã ít nhiều đổi khác, Tết là dịp để họ đi du lịch trong và ngoài nước thay vì về với cha già, mẹ héo. Bác Xoan buồn lắm, mấy ngày Tết, ai đến chơi cũng tránh nhắc chuyện con cái, sợ làm bác chạnh lòng, nhưng mắt bác cứ chực khóc, chẳng thấy bác nở nụ cười mãn nguyện như trước kia nữa.
Người già thường cả nghĩ, kể chuyện hàng xóm mà mẹ như đang nói với chính mình, "bậc làm cha mẹ chỉ mong con cái trưởng thành và hiếu thảo; quà bánh và tiền bạc dù có chất đầy nhà cũng chẳng thể thay được tiếng cười con trẻ, không đánh đổi được sự sum vầy của các thành viên gia đình mỗi dịp Tết đến, xuân về!".
Mẹ năm nay đã ngoài bảy mươi, nhưng như những đứa trẻ- mẹ luôn mong chờ ngày Tết. Bởi Tết là dịp nghỉ dài ngày nhất trong năm, những đứa con của mẹ mới có dịp về quê đoàn tụ, để mẹ được nhìn thấy những đứa cháu của mình lớn lên theo năm tháng và nghe các con ríu rít thăm hỏi lẫn nhau sau một năm bận rộn.
Mẹ đã già đi nhiều, nhưng những mùa xuân tuổi trẻ của mẹ giờ đang hiện hữu trong chúng con. Chúng con sẽ nối tiếp mẹ cha, thực hiện hết những ước mơ chưa trọn vẹn. Và chỉ có về với mẹ, với cha, chúng con mới có thêm sức mạnh, được mẹ cha "tiếp lửa" trong cuộc sống mưu sinh tất bật, mới thấy được trọn vẹn những giá trị thiêng liêng về nguồn cội mà ngoài quê hương ra, chẳng nơi nào có được.
Mẹ ơi, nhất định Tết này, chúng con sẽ lại về quê!
Theo Dân trí
Tết năm nay là một cái Tết đặc biệt mà bố mẹ vợ đã mang lại cho tôi Lần đầu ăn Tết ở nhà vợ khiến tôi lo lắng, sợ hãi vì nghĩ tới cảnh mình sẽ chịu cảnh "chó chui gầm chạn", nhưng không ngờ tôi lại được đón một cái Tết trọn vẹn đến vậy. Tôi và Linh yêu nhau hơn một năm thì chính thức về sống với nhau trước sự chúc mừng, ủng hộ của cả hai...