Viết và gởi đến anh
Nhớ anh em thấy cuộc sống thật bình yên, có lẽ anh nói đúng vì em đã dần quen với những nỗi nhớ khi anh đi xa. Những chuyến đi của anh ngày càng nhiều hơn, và ngày về là những lần tranh thủ giống như bộ đội ngày xưa đúng không anh?
Thời sinh viên anh thường xoa đầu em khẽ cười và nói “sau này anh sẽ phải đi nhiều đấy cô bé ạ”, nhưng có lẽ lúc đó tình yêu trong em đã thay cho câu trả lời “em sẽ đợi anh”. Em chỉ cười giống như một đứa con nít rồi gục đầu vào vai anh mà vẫn thấy một cảm giác hạnh phúc thật gần, và hơn tất cả em không sợ điều đó đâu anh. Nhưng anh à…
Ngồi bên chiếc máy vi tính muốn viết thật nhiều, muốn tâm sự thật nhiều cùng anh nhưng tay em cứng quá chẳng thể đánh nổi dù chỉ một dòng. Trong em giờ đây là những xúc cảm đan xen mà em không thể gọi thành tên. Là gì anh nhỉ? Không phải nỗi nhớ anh ạ, không phải giận hờn vì hôm nay anh không nhắn tin nhắc em phải nhớ ăn sáng trước khi đi làm. Anh ơi hình như là nỗi cô đơn? Đúng rồi! Lòng em thấy trống vắng, con tim thổn thức như đã từ rất lâu nó không được sưởi ấm.
Hôm nay là thứ bảy xóm trọ rủ nhau đi chơi hết chỉ còn mình em luẩn quẩn với những suy nghĩ chẳng đâu vào đâu. Tại sao em không thể vứt nó ra khỏi đầu? Mọi thứ hình như đang trở nên tồi tệ hơn, có lẽ em cần thay đổi không khí, em sẽ đi dạo, một mình thôi vì nếu để tình trạng này kéo dài chắc em sẽ mắc chứng trầm cảm mất thôi.
Dạo xe loanh quanh một vòng bờ hồ là phương án tốt nhất mà em có thể nghĩ được, tội nghiệp chiếc xe, nó lái đi trong vô thức và hậu quả là “Rầm…”, và rồi sáng hôm sau căn phòng xinh đẹp mọi ngày giờ là một màu trắng. Mở mắt và thấy mình còn sống, thấy mờ mờ trước mắt khuôn mặt vừa quen lại vừa như xa lạ đang ngồi nhìn mình, hình như người này đã thức cả đêm hôm qua để trông mình. Phải chăng là người mà mình đã đâm vào đang đợi mình tỉnh lại để làm thủ tục bồi thường, số mình coi như đen đủi rồi… “Mai tỉnh rồi à? May quá em không sao” – tiếng nói ấy làm em giật mình, thì ra là anh Quang cùng cơ quan, chẳng hiểu vì sao hôm qua lại có hứng ra bờ hồ, không may đụng phải một con bé mà đầu óc đang treo lơ lửng chốn nào đã khiến một bên tay bị băng lại còn phải làm người nhà bất đắc dĩ của bệnh nhân nữa chứ. Em đúng là chẳng làm được việc gì ngoài việc hay gây tai họa cho người khác đúng không anh? Nhưng có ngờ đâu cũng từ ngày đó em bắt đầu xa anh…
Video đang HOT
Tạm biệt anh, tạm biệt những ngày tháng chờ đợi… (Ảnh minh họa)
Xin lỗi anh vì đã giấu anh chuyện em bị tai nạn, nhưng như thế sẽ tốt hơn, có thể không phải đối với anh mà với chính em, vì em không cần những dòng tin nhắn như những lần em bị ốm mà em cần một bờ vai anh ạ và người ta đã vô tình làm thay anh mất rồi…
Em ra viện trong khi Quang vẫn chưa lành vết thương, và ban đầu giống như nghĩa vụ của một người đã gây ra lỗi và bây giờ phải chuộc lỗi bằng cách đón Quang đi làm mỗi ngày. Nụ cười của Quang mỗi khi nhìn thấy em trước cổng nhà làm em thấy thật gần gũi, thấy mình tìm lại mình của ngày xưa, vô tư và đầy sức sống, thấy như trong em đang có một cơn gió lạ thổi nhè nhẹ nhưng tưới mát cả tâm hồn, thấy mỗi ngày trôi qua thêm ý nghĩa và anh ạ em đã quên cảm giác chờ đợi từ bao giờ mà em không nhận ra… Nhưng em có thể gọi nó là tình yêu được không anh…?
Tin nhắn hiếm hoi đến từ nơi xa “em ạ, anh sắp xong công trình rồi, gắng đợi anh em nhé, thật hạnh phúc khi hình dung ra khuôn mặt em ngày anh trở về”. Gấp điện thoại đặt lên bàn làm việc, qua khung cửa sổ em thấy mắt mình nhòa đi nhưng vẫn không thể nhớ nổi gương mặt anh. Tại sao vậy anh? Em đã khóc có lẽ đó là giọt nước mắt cuối cùng dành cho anh, em không thể đón anh trở về. Em sẽ không xin lỗi vì biết anh sẽ không thể nào chấp nhận nó đúng không anh? Và hi vọng anh đừng bắt em phải giải thích anh nhé!
Thật nhẫn tâm khi em đã ngăn nụ cười của anh, đã chắn ngang niềm hạnh phúc đang trào dâng trong anh, dập tắt những khát khao cháy bỏng đươc gặp em sau bao ngày xa cách nhưng sẽ độc ác hơn nếu em phải dối lòng mình phải không anh? Em đã chọn xa anh không phải vì Quang, đó không phải là tình yêu anh ạ, hơn thế nữa Quang không nên là người thay thế, một mình bước đi trên con đường không có bàn tay ấm áp của anh, mùa đông chắc chắn sẽ rất lạnh, nơi cuối con đường không có vòng tay anh rộng mở sẽ rất cô đơn.
Vẫn biết cuộc sống cần có những chờ đợi như mẹ vẫn đợi bố mòn mỏi bao năm trời, vẫn biết yêu anh là như thế, nhưng anh ơi phải chăng đời người vẫn cần có những ngã rẽ…? Tạm biệt anh, tạm biệt những ngày tháng chờ đợi, cuộc sống của anh vẫn đầy nắng và gió, áo anh vẫn thơm mùi công trường và mãi mãi không thể hòa vào màu áo nắng phải không anh?
Theo VNE
Nhật ký gởi đến anh!
Em không còn được anh ôm chặt vào lòng, không còn được anh hôn nồng nàn, được anh xoa tay, xoa lưng cho em như trước nữa... và em cũng không còn được nắm bàn tay thô ráp, gân guốc nữa.
Ngày mới lại bắt đầu rồi anh yêu của em! Em tỉnh dậy với cảm giác thật nặng nề, buồn chán, một phần vì hôm nay là ngày thứ 7, em ghét làm ngày thứ 8, một phần vì biết hôm nay sẽ là một ngày cực kỳ vất vả dành cho anh, mà em thì luôn sợ, sợ anh phải vất vả, khổ sở! Nhưng em vẫn phải đối diện với nó thôi anh ạ.
Sáng nay em đi làm muộn, tâm trạng lại không vui anh ạ. Hôm nay trời nắng quá, sợ anh lại vất vả, nhìn anh tất bật mà lòng buồn quá! Cả buổi sáng em không nói câu gì, mặt em xị ra, dù em cố làm ra bộ vui vẻ nhưng thực tình trong thâm tâm em lại không hề như vậy. Vừa đến thấy anh đang làm hăng say mà em lo lắng vì sợ anh mệt... Cũng vì yêu thương anh quá mà em suốt ngày nghĩ và lo cho những vất vả anh đang phải đam đương, gánh vác.
Anh, chiều nay em muốn nghỉ một hôm để về quê nhưng có một cái gì đó cứ níu chân em ở lại. Nhưng... không có cái gì hết, mà chỉ có anh thôi! Vì muốn được ở bên anh để giúp đỡ anh nên em không nỡ rời xa anh nửa bước.
Em không còn được anh ôm chặt vào lòng và hôn em nồng nàn như xưa nữa
Chiều nay anh nổi giận rồi, anh lại cáu, anh hút thuốc nhiều quá, mỗi khi anh cáu lên là anh quên hết những gì đã hứa với em, nhưng biết làm sao vì giờ đây em không có quyền cấm anh nữa rồi, em không có quyền giận anh vì những điều đó nữa... Anh nóng tính quá, nóng y như em vậy, vì thế mà điện thoại của em cũng hỏng vì tính cách em thế đấy! Anh biết không, lúc ấy em chỉ muốn được ôm lấy anh thật chặt để nén tất cả khí nóng giận trong người anh ra, nhưng em không có cơ hội được làm thế.
Một tuần với em sao dài quá! Em không được ôm anh vào lòng, không còn được hôn anh nồng nàn, được anh xoa tay, xoa lưng cho em và không còn được nắm bàn tay thô ráp, gân guốc nữa. Xong việc, em chỉ muốn được đi cùng anh thêm một đoạn nhưng anh lại bỏ em mà về trước rồi, buồn nhưng không biết làm thế nào nữa cả, chỉ biết nén nỗi đau, cắn môi câm lặng thôi anh ạ!
Mong sao em còn đủ sức để kìm nén tất cả và để sớm vượt qua nỗi đau này!
Theo VNE