Viết cho người đi qua đời tôi
“Rồi từng mùa đông qua em nhớ anh nhiều hơn..” Em trở lại nơi đây khi những đợt gió mùa đông bắc đầu tiên đang tràn về trên phố, trời buông màu âm u ảm đạm của buổi chiều tà đầu đông, lá khô xào xạc bay, kéo cao cổ áo, sửa lại chiếc khăn quàng, lòng chợt chùng xuống, nao nao, nỗi nhớ anh đang ùa về se thắt.
Từng góc phố, hàng cây, cảnh vật và con người nơi đây dường như không có gì thay đổi, vẫn như ngày đầu tiên em có mặt ở nơi này. Đã bao lần em tự hỏi, nhớ nhung có phải là biểu hiện của tình yêu, nhất là đối với anh – người bỗng dưng xuất hiện trong cuộc đời em – bất ngờ và vô cùng ấn tượng – thì em lại càng không thể xác định rõ ràng RANH GIỚI tình cảm của mình.
Phong trần, lãng tử – chững chạc và hiểu biết, đấy là những gì lần đầu tiên em cảm nhận được ở anh, nhưng anh biết không, đấy không phải là tất cả những gì mang lại cho em niềm cảm hứng “chú ý” đến anh mà điều duy nhất ở anh mang đến cho em niềm đam mê lại là tính mạnh mẽ và quyết đoán. Biết nói thế nào nhỉ bởi dường như em luôn bị anh đặt vào thế “đã rồi” và em buộc phải “chấp nhận” rồi làm theo mệnh lệnh của anh, rồi cứ thế, em bị cuốn vào dòng xoáy của anh, trôi theo anh vô điều kiện.
Kỷ niệm sẽ sống mãi với thời gian nếu cả 2 chúng mình đều nhớ về nhau và kỷ niệm sẽ chỉ còn là kỷ niệm khi chỉ một trong 2 người quên lãng. Hôm nay, em về lại nơi đây để tìm chút dư hương của ngày xưa. Góc phố này đây nơi anh ngồi chờ em, cây hoa sữa này đây nơi anh đứng gọi em, con đường này đây ngày ấy chúng mình đã đi qua, đây ngọn cỏ gốc cây, kia tường đá rêu phong, dòng sông lững lờ trôi và vầng trăng êm đềm kỷ niệm, ở đâu cũng hiện hữu hình ảnh của anh, kia ánh mắt cười tinh nghịch, kia giọng nói và nụ cười ấm áp, vang vang đâu đấy tiếng gọi “em ơi..em ơi..” giữa bao la đất trời, giữa muôn vàn kỷ niệm.
Video đang HOT
Tất cả vẫn vẹn nguyên mà người đã xa tít phương nào. Em ngồi xuống nâng trên tay mình một vạt cỏ mong tìm lại hơi ấm của anh, nơi anh ngồi đợi em ngày xưa giờ cỏ đã mọc xanh rì và đang ướt đẫm sương đêm, ngày ấy anh ngồi đây một mình… và giờ đây em cũng ngồi đây một mình.. ngồi để cảm nhận giây phút giận hờn xưa cũ, để cảm nhận cái lạnh của đợt rét đầu mùa mới thấy mình đơn côi để nhớ vòng tay anh nồng ấm, để hiểu được tâm trạng của anh ngày ấy, và cũng để nghe bài “Bức thư tình đầu tiên” như anh từng nghe lúc đợi em. Em nhớ lắm, nhớ quắt quay những kỷ niệm ngày bên anh, nhớ anh như ngày đầu mình xa nhau vậy. Thời gian trôi đi , khi tình yêu không còn nồng nàn như trước, anh lặng lẽ ra đi, không vội vã, ồn ào như ngày anh đến với em, nhẹ nhàng thôi đủ để em cảm nhận rằng anh đang dần dần tuột khỏi vòng tay.
Không gian tình yêu của chúng mình không còn nồng nàn hương hoa sữa, không còn những cánh lan rơi, không còn nụ hoa vương trên tóc, không còn những ánh mắt vội vàng mình dành trọn cho nhau, với em – bình minh không còn màu vàng và hoàng hôn không còn màu tím, quy luật thiên nhiên thay đổi đơn giản như em không còn anh. Một điều mà lúc nhận ra, em dù đã biết trước sao vẫn thấy lòng đắng cay. Mưa bắt đầu rơi, gió như to và lạnh hơn, em co người trong cái lạnh tái tê của thiên nhiên và của cả tâm hồn, em đứng lên bước những bước vô hồn trên con phố khuya quen thuộc, em muốn trốn chạy quá khứ, trốn chạy chính mình, chạy thật nhanh ra khỏi nơi đầy ắp bóng hình anh và kỷ niệm.
Ngày mai em sẽ trở về với thế giới của em, thế giới không có anh đồng hành trong cuộc sống, hành trang là kỷ niệm và hình ảnh của anh mà em đã giấu kỹ ở trong tim. Có không anh những bước chân tự tin, vững chãi của em trước bão tố cuộc đời vì đã có anh – dù không ở bên em mãi mãi nhưng luôn đứng bên ngoài cuộc sống và theo sát từng bước em đi. Có không những giấc mơ anh sẽ về bên em và đứng bên ô cửa nhỏ ngắm nhìn em ngủ, có không anh “những con đường anh đi rồi cũng đưa anh về bên em”.
Giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ, kỷ niệm ngàn đời vẫn chỉ là kỷ niệm. Với anh có thể “nó và em” không là gì cả, nhưng với em “nó và anh” là phần nửa cuộc sống của em. Tình yêu dành cho anh sẽ được chôn chặt trong tim và theo em đi hết cuộc đời này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một khoảng trời đi qua
Một ngày trở gió! Hàng cây vẫn rì rào. Cơn gió cuốn chiếc lá bay xa, gió lướt ngọn cỏ cành hoa. Gió cuốn em về miền quá khứ. Một thời em đã từng xao xuyến và được yêu như thế.
Khoảng trời kỷ niệm như gió, cứ mơn man quanh em. Ngày ấy, cái ngày của thơ ngây ấy em đã sống như vậy đó. Ngây ngô nhiệt tình và đầy đam mê cháy bỏng.Như ngọn lửa không thể tắt trước những cơn giông bão vô hình em vẫn cứ cháy lên nhữ ng khao khát và ước mơ. Vì ngày đó em có anh, có tất cả ! Em sống hết mình cho yêu thương. Cho tất cả những ai đang và sẽ được yêu, cho tất cả những gì mà chúng ta dược cuộc đời ban tặng.
Nhẹ nhàng bên cạnh em, nói lời yêu thương, em biết mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Những buổi chiều nhẹ như không, anh đưa em đi trên con đường thênh thang đầy mộng đẹp. Kể em nghe những câu chuyện vui, những câu chuyện không đầu không cuối, vậy mà em vẫn thích. Giờ thấy mình ngốc xít thật đấy! Với tất cả em thấy mình thật mạnh mẽ, nhưng sao khi bên anh em lại trở nên nhỏ bé và yếu đuối. Em không đón nhận tình cảm của anh thật nồng nàn, đôi khi em hờ hững. Nhưng anh có biết anh vẫn ở trong trái tim em, nơi lồng ngực rộn ràng yêu thương.
Ngày tháng cứ qua đi. Yêu rồi giận hờn, nhưng em và anh đã có những khoảng trời tuyệt đẹp. Khoảng trời có em, có anh, có mơ ước khát khao. Nếu cuộc sống là nơi có nhiều ô cửa, thì có lẽ quãng đường này của em và anh là ô cửa màu hồng. Em từng nghĩ như vậy đó. Nhưng rồi theo chuyến tàu của thời gian tất cả cũng đã thay đổi.
Em biết, không có gì là không thể sảy ra, kể cả việc một ngày nào đó chúng ta rời xa nhau, em cũng đã từng dự đoán. Thế nhưng em vẫn buồn anh ạ.
Đã không còn những chiều thu đẹp trên con đường lá vàng rơi cùng nhau sánh bước. Không còn những ngày mùa đông nắm tay em anh hỏi"Có lạnh không em?". Tất cả cũng đã đi qua như cơn gió vô tình kia vậy. Giống như chiều nay cơn mưa bất chợt đến, đứng bơ vơ bên đường em vẫn ngóng trông. Từng giọt mưa hắt lên mi trong thoáng chốc em đã nhận ra...Sao mình ngốc thế nhỉ. Sẽ chẳng có ai tới đón đâu!đứng đợi ai đây?.
Con đường bỗng dưng dài và mịt mùng đến thế. Mưa lẫn tan vào từng giọt nước mắt. Sẽ chẳng ai biết rằng em đã khóc. Em đã chấp nhận mọi chuyện thế sao em lại khóc nhỉ? Em không biết, em không muốn biết. Em sẽ không nói rằng em đang cô đơn và càng không bao giờ muốn nói "em nhớ anh!". Thật đấy!. Nhẹ nhàng đến bên nhau và khi rời xa cũng vậy. Tất cả đều êm ả như thời gian. Em không muốn nói ai là người có lỗi cả. Em cũng không giận anh. Nhưng em biết trong em đã có vết thương lòng, chỉ là em đang giấu kín. Không một lời chia tay, một lời tạm biệt , vô tình em đã mất anh, mà không nói đúng hơn là chúng ta đang rời xa nhau mà không ai hay biết, hoặc giả là anh biết em không biết.
Vẫn nhìn nhau, vẫn nụ cười, vẫn ánh mắt nhưng tất cả đều nhuộm một màu buồn! Không có câu trả lời nào cho tất cả. Sự im lăng ấy thậ đáng sợ. Nhưng em biết và không đòi hỏi bất cứ một điều gì. Vì em vẫn còn nhớ rằng em đã từng nói với anh: "Nếu một ngày nào đó trong chúng ta có một người quên thì người đó không phải là em . Vì em rất tự tin với bản thân mình mà. Nếu một ngày nào đó có một người quên thì đừng ai giậ ai nhé, vì đó không phải là sự lãng quên càng không phải vô tình đơn giản đó chỉ là sự thay đổi mà thôi!" Còn nhớ không anh?. Thay đổi, đúng rồi vạn vật thay đổi, con người cũng thay đổi và trái tim cũng có lối đi riêng phải không anh?!chỉ có em ngây ngô của ngày nào mới tin rằng một lần là mãi mãi, rằng là suốt đời này sẽ có hai trái tim chung nhịp đập mà thôi. Thật buồn cười và trẻ con phải không.
Nhưng không sao anh ạ, trong em anh đã và sẽ mãi là kỷ niệm. Một kỷ niệm của một thời đáng nhớ. Em sẽ cất giữ nó vào thành ký ức trong tim em, nơi mà chỉ có em, khoảng trời và cơn gió biết. Những người biết em, đã và muốn quen em tất cả đều đi qua. Không phải vì em không còn trái tim yêu thương, càng không phải là em đang mong một ngày chúng ta lại có nhau. Em sẽ không hát lại bản tình ca đợi chờ ngày nào nữa. Nhưng em phải lấy lại cho mình những nhiệt huyết của ngày nào. Em muốn cho tình yêu được nuôi dưỡng thật lớn trong trái tim em anh ạ. Em không muốn tất cả chỉ là cảm xúc mà nó phải la một tình yêu thực sự, một tình yêu làm cho em tin rằng" một lần là mãi mãi!". Đừng như em anh nhé! hãy sống như mình muốn,hẫy làm tất cả nhưng gì có thể và hẫy tin vào tình yêu!
Em và anh có được gọi là chuyên tình không anh nhỉ?. Một chuyện tình nhẹ nhàng qua đi như chưa bao giờ kết thúc. Và tình yêu vẫn còn đó. Vẫn còn đẹp như giấc mơ trong khoảng trời quá khứ của em. Ngôi sao của em vẫn tỏa sáng! Hôm nay nơi đường xưa, em ngồi đây_hương ngọc lan vẫn ngào ngạt lắm anh à.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em nên làm gì bây giờ? Em cảm nhận được tình cảm anh dành cho em. Nhưng không phải tất cả. Em yêu anh nhưng lại không dám mở lòng kể cả khi người bạn thân nhất của em khuyên em nên mở lòng với anh. Chỉ đến khi nghe bài hát ấy em đã nhận lời yêu anh. Anh có biết rằng em sợ tình yêu của anh...