Viết cho người đàn ông em yêu
Cảm ơn anh đã cho em được sống những ngày tháng tuyệt vời và hạnh phúc. Cảm ơn anh đã giành tình cảm cho em. Cảm ơn anh đã quan tâm đến anh nhiều và để em biết thế nào là tình yêu.
Những ngày tháng bên anh với em là những ngày tháng em không bao giờ quên, em sẽ nhớ và nhớ mãi. Anh biết không bên anh em thấy hạnh phúc lắm nhưng hạnh phúc đó với em nó quá mong manh. Em luôn có cảm giác anh sẽ rời xa em bất cứ lúc nào, có thể là hôm nay, có thể là một buổi sáng mai khi em thức dậy. Em rất sợ phải xa anh, em sợ bị bỏ rơi, sợ sự cô đơn.
Và hôm nay khi em viết lên những dòng này đây em đã có cảm giac xa anh thật rồi. Em biết anh vẫn còn tình cảm với người yêu cũ của anh. Anh còn nhớ về người đó nhiều lắm, dù anh không nói nhưng em nhận thấy trong từng lời nói của anh về người đó rất ấm áp và tình cảm. Và em lấy hết can đảm để chấp nhận sự thật anh không dành cho em và em sẽ rời xa anh. Như thế không phải là em bị anh bỏ rơi đúng không anh nhỉ? Giống như bài hát em vẫn đọc cho anh nghe ấy : “Có một con đường mang tên là tình yêu…. Và rồi do duyên số, em đi bên tôi một đoạn đường thôi…” Tất cả là do duyên số nên anh không bên em được anh nhỉ. Em chúc anh hạnh phúc nhé!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chúc anh hạnh phúc
Anh à, mới ngày nào chúng mình còn ngồi bên nhau, vậy mà nhìn lại anh em mình không gặp nhau cũng đã hai tháng ba ngày rồi. Tình yêu chúng mình đến và ra đi rất nhẹ nhàng phải không anh?
Nhiều lúc em cũng không tin được, anh và em lại rơi vào hoàn cảnh này. Từ lúc quen và yêu anh cũng chưa lâu nhưng những ngày tháng ấy thật sự em rất hạnh phúc. Em muốn cùng anh đi suốt cuộc đời nhưng không phải cái gì mình muốn là được đúng không anh? Nhiều lúc em cứ tự hỏi mình tại sao anh lại làm thế với em? Anh mang cho em niềm vui rồi tự anh lại vùi tắt nó. Anh có biết thời gian qua, em đau buồn thế nào không? Mỗi lúc buồn em lại nhớ tới ngày tháng cùng anh, nhớ tới bài hát "Cọp Con" mà anh bảo em nghe. Anh biết lúc đó em hạnh phúc thế nào không? Trong thời gian bên anh tuy không lâu nhưng em cũng hiểu về anh, về những suy nghĩ của anh. Em biết mình qúa nhỏ bé, em không học cao, không giàu sang mà em chỉ có tình cảm chân thành dành cho anh thôi nên em không níu giữ được anh bên em suốt đời. Vì thế em không níu giữ anh đâu, cái gì thuộc về mình thì là của mình còn không thì dù có cố gắng đến mấy cũng vậy thôi.
Anh à, dù em biết được như vậy nhưng tại sao tim em đau nhói khi nghĩ về anh. Anh biết không? Con gấu bông anh tặng em hôm sinh nhật, mỗi lần buồn em lại mang nó ra và em lai không sao kìm được nước mắt. Chác em yếu đuối quá phải không anh? Em luôn tự khuyên mình không đau buồn nữa, phải can đảm lên, không ai giúp đỡ được mình bằng chính bản thân mình. Anh còn nhớ không? Tối ngày 30/12/2009 dương lịch, anh về Sài Gòn nhưng anh không lên em, anh đã nói dối em "anh về trễ nên mệt không lên em được" nhưng thực ra anh đã đi chơi. Em đâu phải chỉ muốn anh dành riêng thời gian cho e đâu, ai cũng có cuộc sống riêng chứ. Em tôn trọng cuộc sống của anh, em không muốn anh nói dối em. Biết được điều đó, em buồn lắm nhưng em không hỏi anh lý do vì sao cả, em đã im lặng. Em biết tình cảm của anh lúc đầu dành cho em là chân thành, cũng vì yêu anh nên em quyết định nói thay cho những lời mà anh suy nghĩ nhưng anh không nói ra và rồi anh tìm cách "im lặng". Tại sao anh không nói ra chứ? Anh im lặng như vậy làm em đau buồn hơn. Em đâu ép buộc gì anh. Nếu cảm thấy không hợp thì đành chấp nhận thôi. Dù sao em cũng không trách anh đâu, từ giờ em sẽ không buồn nữa anh ạ! Em phải sống thật tốt. Trên đường đời chúc anh luôn thành công và tìm được người con gái anh yêu và yêu anh. Phải sống hạnh phú anh nhé!
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Hạnh phúc vỡ tan Anh, không biết anh có đọc được những dòng tâm sự này của em không nữa? Lúc em viết những dòng này, em đang rất buồn chán, bất mãn, không còn niềm tin vào ai nữa. Anh giờ đang rất hạnh phúc với tình yêu mới của mình. Em nhận thấy anh yêu người ta nhiều lắm, không như hồi anh yêu em....