Viết cho mùa hè cũ
Vậy là sắp quay lại cái khoảnh khắc ấy, cái khoảnh khắc mà lần đầu tiên em gặp anh. Chưa một ngày nào em quên được anh, chưa một khoảnh khắc nào em thôi không nhớ đến anh. Nhưng để làm gì nữa hả anh?
Khi anh ra đi thật xa, lòng em đau lắm không có gì diễn tả nổi, nước mắt cứ chậc trào ra khi khoảnh khắc lần đầu gặp gỡ ấy quay trở về. Ngày ấy, em đã thức suốt đêm chỉ vì em nghĩ đến anh, chỉ vì cứ nhắm mắt lại là em lại bỡ ngỡ vì từ trước khi gặp anh, em chưa bao giờ tin rằng lại có tình yêu sét đ.ánh và em lại là người gặp phải!
Em không ngờ chỉ một lần gặp gỡ, anh vô tình chiếm hết trái tim em, chiếm trọn vẹn cho đến tận bây giờ. Ngày xa anh, em không khóc em chỉ lạnh lùng và vô hồn đưa đôi mắt tìm về chốn xa xăm. Em không cố níu giữ điều gì thêm nữa vì như thế chẳng tốt cho cả hai. Em đã gượng cười thật tuơi để tiếp tục con đường mà em chọn. Con đường không anh.
Bây giờ khi mọi thứ với em tưởng chừng như đã trôi qua, đã yên bình không hiểu sao em lại nhớ anh. Lại nhớ anh da diết như thế? Làm như thế em thấy có lỗi với người hiện tại, nhưng em không thể cứ dối mãi mình. Rõ ràng em vẫn còn nhớ tới anh, còn nghĩ về anh. Nhưng anh ơi lần này là lần cuối cùng mà em nhớ về anh, nhớ về một mùa hè đã qua. Em muốn bình yên mà tiếp tục, những ký ức về anh sẽ bị xóa nhòa trong em. Em muốn mình hạnh phúc, em ích kỷ quá phải không? Nhưng đừng trách em nhé anh, bởi vì nếu không đem lại hạnh phúc và niềm vui cho em, thì hãy chúc em hạnh phúc anh nhé. Em cũng sẽ thầm chúc anh một người em từng yêu hạnh phúc Tạm biệt mùa hè bất tận!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bao lâu mới làm em quên được anh
Đã bao lần em cố tìm moi cách quên anh đi, em đã xoá tất cả những gì liên quan đến anh nhưng tất cả đều vô nghĩa. Tình yêu đầu đời em đã dành trọn cho anh thì làm sao dễ dàng quên đi được chứ?
Không biết ở một nơi nào đó có khi nào anh nhớ đến em, và có khi nào anh đọc được những dòng thư em viết dành riêng anh không? Bợm ơi, đó là cách em gọi anh ngày đó anh nhớ không và cuối cùng thì anh cũng xa, em vẫn không hiểu hay vẫn còn mộng.
Tình yêu anh dành cho em là gì? Những ngày mình bên nhau thực sự có ngày nào là hạnh phúc không nhỉ? Hay chỉ là nước mắt và đau khổ! Em đã bất chấp tất cả để yêu anh, em muốn sống thực với tình cảm của mình để yêu và được yêu nhưng cuối cùng thì em nhận được gì hả anh? Em cứ nghĩ đơn giản rằng nếu mình chân tình và sống hết mình thì cuộc sống sẽ tốt hơn, em đã yêu mà không hề đắn đo suy nghĩ và em nghĩ rằng anh cũng yêu em nhiều như thế. Vậy mà cuộc đời nào có ai học được chữ ngờ.
Một ngày anh nhắn tin bảo rằng: "Anh muốn mình xa nhau một thời gian" và thật tàn nhẫn hơn khi anh bảo rằng "anh không phải là người đàn ông đầu tiên đến với em". Em lúc đó hoàn toàn không có một cảm xúc gì cả, không khóc, không buồn, không suy nghĩ. Phải chăng lúc đó em đã vô cảm khi nỗi đau đã không thể nói thành lời? Phải chăng em đã yêu nhầm?
Chỉ còn hai ngày nữa là ngày cưới của anh và sắp tròn một năm mình yêu nhau. Em như một người say không thể tỉnh mộng được, lang thang giữa phố đông mà sao vẫn cảm thấy lẻ loi đến thế. Có thể em sinh ra đã là con nhà nghèo, em không thể mang lại cho anh cuộc sống như anh mong muốn nhưng chị ấy thì có thể. Có ai biết rằng một đứa con gái luôn mạnh mẽ, bản lĩnh trong mắt mọi người lại yếu đuối trong tình yêu đến thế. Em gục ngã hoàn toàn mà không biết sẽ ra sao, mặc mọi thứ cho thời gian sắp xếp. Sống mà không sống. Em cười đó, nói đó nhưng trong lòng thì muốn mình là kẻ mất trí, là người điên và còn hơn thế nữa.
Giá như em có thể chọn lựa cho mình thì có lẽ em sẽ ra đi vĩnh viễn, em thật không tìm ra lối thoát. Em không thể quên anh và càng không thể ghét anh, tại sao cuộc đời lại bất công và tàn nhẫn với em đến thế, em có lỗi gì khi yêu anh? Em chờ đợi gì ở anh? Sẽ có một ngày anh lại đến bên em ư? Em cũng không biết nữa, mệt mỏi và chán nản những kỷ niệm cứ nhức nhối trong em ngày đêm những đêm không ngủ với em càng ngày càng nhiều hơn. Tại sao? Em không hiểu gì hết! "Thời gian sẽ làm ta bình tĩnh lại", nhưng cần bao nhiêu thời gian hả anh, Một năm, mười năm hay một đời, không biết bao lâu là đủ? Yêu nhau một thời, xa nhau một đời, lệ này em khóc cho ngàn sau có lẽ là thế! Bợm anh ơi!. Nếu có một ngày em thật sự c.hết đi, em mong anh hãy mang em về với biển bởi nơi đó em có thể tan ra và đi thật xa, xa mãi, để em quên đi tất cả Bợm à.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho tình yêu đã qua Thật tình cờ khi có anh và mất anh. Những gì thuộc về anh có hay không trong em lúc này cũng chỉ là hình bóng mờ nhạt về anh hay nói khác hơn là sự đ.au đ.ớn đến quên mất em là ai khi gặp anh? Anh nào đâu có biết để trải lòng bên anh em đã phải vượt qua con...