Viết cho người em yêu
Hãy tận hưởng cuộc sống này bằng cả trái tim và tâm hồn mình anh nhé… (Ảnh minh họa)
Em không nghĩ rằng em sẽ lại nhớ anh nhiều đến thế… Em phải chấp nhận rằng, quên đi một người là rất khó, nhất là khi người ấy có ý nghĩa với em biết nhường nào.
Những ngày vừa qua, thời gian biểu của em được chia theo kiểu: một nửa ở công ty, một nửa đi trên đường, và hầu hết thời gian đi trên đường đấy, em nghĩ về anh. Có phải vì chúng mình đã cùng nhau đi rất nhiều nơi nên bây giờ đi đâu em cũng nghĩ về anh như thế? Có những điều anh dạy em về xe máy, em thường vô thức làm theo và vô thức nghĩ về anh. Anh là người đầu tiên bảo với một con ngố tàu về xe máy như em là khi xe đang chạy ở số 4 thì không thể vào số tiếp được, em đã từng băn khoăn là giả sử em đang chạy với vận tốc cao mà lỡ ấn nhầm chân số thì xe sẽ dừng lại và xe sẽ đổ cái rầm, em ngố thật, may mà anh không cười em. Anh cũng dạy em cách vào số xe sao cho nó không bị giật, về khoản này thì em vẫn còn dốt lắm, thi thoảng xe vẫn bị giật, công nhận là em khó đào tạo, hì. Em cũng đã thử ghìm số khi trôi dốc, cái này thì khó thiệt, học mãi chả xong, đi một mình em sợ nên cũng ít khi dám thử, lỡ có chuyện gì thì chết. Mà anh biết rồi đấy, đi với anh thì em thích lái xe, nhưng thực ra là em chỉ thích lái xe khi đi với anh thôi, còn lại thì em lười lái xe lắm, mà thực ra là em sợ thì đúng hơn, chỉ có đi với anh em thấy an toàn, còn đi với người khác em toàn bắt người ta chở. Ngồi trước anh cũng thích, vừa đi vừa được anh dạy cái này cái nọ, nhiều tới mức chả nhớ hết được, chỉ khi nào vô thức làm theo những điều anh nói, em mới chợt nhớ ra là anh đã dạy em rồi.
Có lẽ anh không biết được khi anh đi anh đã để lại trong em một khoảng trống lớn thế nào. Em biết em cũng để lại trong anh những khoảng trống, và cả nỗi đau nữa. Em cứ nghĩ rằng ghét anh, hận anh thì em sẽ dễ quên anh hơn, hay ít ra là không thấy đau lòng khi chạm đến những kỉ niệm của chúng ta. Nhưng mà không đơn giản thế, chỉ được thời gian đầu thôi. Thời gian đấy quả thật em không muốn nghe đến tên anh, không muốn ai hỏi em hay nói với em về anh. Nhưng không hiểu tại sao gần đây, em lại nghĩ về anh nhiều đến thế. Em muốn biết cuộc sống của anh thế nào, anh đang làm gì, ở đâu… thậm chí còn muốn gửi tin nhắn nói rằng em nhớ anh, nhưng em lại không đủ can đảm để làm điều ấy. Em không biết trạng thái này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng quả thật thời gian này với em rất khó khăn anh ạ.
Em mong rằng mọi thứ với anh vẫn ổn, chắc chắn rằng có nhiều người bên anh và giúp anh vượt qua nỗi đau này hơn em. Em biết anh có nhiều người bạn thân vì anh sống rất tình cảm. Em đã từng thấy khó chịu khi bạn anh cứ nhắn tin cho em hỏi tại sao chúng mình lại chia tay, nhưng rồi nghĩ lại mới thấy, có những người bạn như vậy bên anh, em sẽ an tâm hơn nhiều. Em thì muốn chịu đựng một mình hơn, người ta bảo: Đứng trước sự đau khổ, im lặng là dũng cảm; em không dám nhận là mình dũng cảm, nhưng em muốn đối diện với nỗi đau một mình….
Nếu có khi nào anh đọc được những dòng chữ này, thì em muốn tặng anh câu nói mà em mới học được:
Xin cho con đủ bình an để con có thể chấp nhận những điều con không thể thay đổi được.
Em phải chấp nhận rằng, em không thể tiếp tục hiện diện trong cuộc sống của anh… (Ảnh minh họa)
Xin cho con đủ dũng cảm để con có thể thay đổi những gì có thể thay đổi được.
Video đang HOT
Và cuối cùng, xin cho con đủ trí tuệ để phân biệt được những gì con có thể và không thể thay đổi.
Có những thứ, mà thực ra là rất nhiều thứ trong cuộc sống này, dù rất khó nhưng anh vẫn phải chấp nhận, em cũng vậy…
Em phải chấp nhận rằng, em không thể giữ nổi lời hứa với anh, rằng chúng mình sẽ cùng xây dựng tương lai ở quê mình.
Em phải chấp nhận rằng, em không thể ở bên anh, chăm sóc anh, cho anh một chỗ dựa lúc anh mệt mỏi.
Em phải chấp nhận rằng, em không thể ở bên anh, ôm anh vào lòng lúc anh cảm thấy chán nản, thất vọng về cuộc sống.
Em phải chấp nhận rằng, em không thể tiếp tục hiện diện trong cuộc sống của anh, vì như thế, anh sẽ càng khó quên em hơn.
Em phải chấp nhận rằng, quên đi một người là rất khó, nhất là khi người ấy có ý nghĩa với em biết nhường nào.
Nhưng anh à, còn nhiều điều đáng để anh phải sống một cuộc sống tốt đẹp. Nghe em:
Mỗi sáng thức dậy, anh hãy cảm ơn cuộc sống vì anh vẫn có thể nghe, nói, nhìn, ngửi và cảm nhận về cuộc sống xung quanh. Có rất nhiều người, mỗi sáng thức dậy, họ ước rằng họ có một cuộc sống bình thường như bao người khác.
Hãy cảm ơn một ngày mệt mỏi vì anh biết rằng anh đã thực sự cố gắng.
Hãy cảm ơn những cơn mưa bất chợt, để anh biết rằng cuộc sống cũng như tự nhiên, đôi khi phải refresh để trở nên dễ chịu hơn.
Hãy cảm ơn những thất bại, vì không có nó,làm sao anh có được niềm vui khi thành công.
Hãy cảm ơn những khi anh thấy rằng mình chẳng có gì trong tay cả, vì đó là lúc anh sẽ dám làm hết mình, có gì để mất đâu mà lo.
Hãy cảm ơn tất cả những gì anh đang có, dù ít hay nhiều, anh cũng là người giàu có, vì em biết, lúc nào cũng có rất nhiều người bên anh.
Điều cuối cùng em mong muốn, là bình an hãy trở về bên anh và em. Ngày nào mặt trời cũng sẽ mọc, dù chúng ta có thấy nó hay không. Ngày mai thế nào cũng sẽ tới, dù chúng ta có muốn nó hay không, và tương lai thì chẳng thể nào biết trước. Hãy tận hưởng cuộc sống này bằng cả trái tim và tâm hồn mình anh nhé. Một điều rất nhỏ thôi, nhưng anh phải nhớ, rằng: CHÚNG TA CÒN RẤT TRẺ.
hoatuyetdaumua1988@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Nỗi lòng em đợi anh
Tôi đã yêu anh - mối tình đầu ngây thơ trong trắng... (Ảnh minh họa)
Nhìn lại những ngày đã qua nhiều lúc tôi cũng không biết làm sao mình có thể chịu đựng và sống tiếp cho đến ngày hôm nay, với tôi để có ngày hôm nay là chuyện không dễ chút nào.
Đã là con người được sinh ra tôi tin ai cũng có may mắn, nhưng dường như hai chữ đó có quá ít trong cuộc đời của tôi, thậm chí bạn bè vẫn thường nhận xét tôi là người thiếu may mắn. Tôi còn biết phải làm sao khi đã cố làm tất cả những gì mình có thể, không ai có thể tránh được hai chữ số phận, dù trước đây không tin thì giờ trải qua rất nhiều chuyện nó cũng khiến tôi phải tin vào điều đó.
Tôi chỉ là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, bước vào tuổi 25 chỉ với tấm bằng đại học mà để có được nó tôi đã chật vật vượt qua mọi khó khăn, đau khổ về vật chất và nhiều hơn về tinh thần. Nghĩ lại những tháng ngày đó tôi vẫn còn hoài nghi, ngạc nhiên và không hiểu tại sao mình có thể chịu đựng và vượt qua tất cả. Cho đến giờ tôi vẫn không nghĩ tất cả đã đi qua vì thực sự hôm nay nỗi lòng trong tôi vẫn nặng nề và u ám, có lúc tôi thấy mình bế tắc và có chút tuyệt vọng, cũng có lúc tôi thấy nỗi đau quá lớn khiến mình không đứng vững nổi. Nhưng dù có là gì đi nữa thì tôi vẫn đang hàng ngày phải đấu trọi với nó cô độc như chỉ có một mình.
Phải, tôi luôn chỉ có một mình. Đâu có ai muốn mình phải sống cô đơn mãi những nỗi đau đã làm lòng tôi nguội lại, tôi không dám mơ, không dám nghĩ vì sợ một lần nữa trái tim phải đau.
Tôi đã yêu anh - mối tình đầu ngây thơ trong trắng và hơn 4 năm đằng đẵng chờ đợi anh, tình yêu chúng tôi gian nan hơn nhiều người tưởng, lúc đó tôi đang là sinh viên năm thứ 2. Mới yêu nhau nhưng xa nhiều hơn gần nhưng ngày đó với tôi hạnh phúc lắm, chờ đợi hai tuần, có khi cả tháng mới gặp nhau vài tiếng đồng hồ nhưng với tôi đó là những phút giây vô cùng hạnh phúc. Tôi đã bất chấp mọi khó khăn và chờ đợi anh chỉ bằng câu "anh yêu em, anh sẽ về" mà không nghĩ rằng thời gian thật nghiệt ngã, thời gian là điều kiện để chứng minh tình yêu chân thành nhưng thời gian cũng làm cho con người ta có thể thay đổi. Không biết anh đã thay đổi sau quãng thời gian dài ấy hay vì tôi ngây thơ không nhận ra con người thật trong anh.
Dù buồn phiền hay đau khổ tôi cũng luôn nhắc mình chờ anh trở về và rồi sau tất cả sự chờ đợi đó anh bảo tôi "hãy quên anh đi". Tôi đau khổ, nói đúng hơn tôi thất vọng vô cùng vì câu nói ấy và càng thất vọng hơn khi tôi biết anh đã yêu người khác trong khi vẫn làm gần trọn vai trò một người yêu của tôi. Cảm giác bị lừa dối khiến tôi không thể tự chữa lành vết thương của mình được. Tôi âm thầm, đau đớn một mình vượt qua nỗi đau, cũng có lúc suy sụp nghĩ đến cái chết nhưng tôi không đủ nhẫn tâm gây lên vết thương lòng cho những người xung quanh. Tôi đã nhiều lần muốn bỏ mặc những thứ mình đã cố gắng suốt bao năm qua nhưng rồi cho đến cùng tôi không làm được điều đó.
Tôi thấy tủi thân và thương cho chính mình... (Ảnh minh họa)
Chuyện đã qua tôi cố đưa nó vào dĩ vãng nhưng đâu đó tôi vẫn ngóng chờ người đã khiến tôi phải sống đau đớn suốt thời gian qua không phải vì nhớ mà vì tôi chưa thể quên và để nhắc mình đừng bao giờ sai lầm thêm một lần nữa nhưng quá khứ đã đi qua, tôi cũng đã cố mở lòng để yêu những người thật lòng với tôi nhưng lòng tôi vô cảm, xung quanh tôi hình ảnh của anh vẫn xuất hiện khiến tôi lảng tránh và từ chối những người con trai khác đến với mình và cho đến giời tôi vẫn cô đơn.
Không biết có phải vì vẫn yêu tôi hay vì lúc này bên cạnh anh không còn ai cả mà anh nhớ tới tôi, tìm ở tôi sự tha thứ và một cơ hội để sửa những sai lầm anh đã mang đến cho tôi. Thực ra không phải đến bây giờ tôi mới dành cho anh cơ hội, tôi đã cho anh thời gian và cả cơ hội nữa nhưng cho đến giờ anh chưa làm được gì khiến tôi lấy lại lòng tin ở anh. Cho anh cơ hội cũng có nghĩa tôi bắt mình phải chờ đợi, một sự chờ đợi mệt mỏi nữa lại tiếp tục. Hai tuần trôi qua anh khiến tôi có phần vui nhưng sau đó là cảm giác thất vọng bởi tôi lại đặt quá nhiều hy vọng từ chính niềm tin tưởng đã lụi tắt trong tôi. Tôi có cảm giác 4 năm trời yêu anh với anh chẳng có ý nghĩa gì khi vô tình nhìn thấy cái tên "vợ iu" cho người anh đã yêu vài tháng trong khi lừa dối tôi còn tôi chỉ như một người bạn, có khi tôi còn không bằng một người bạn của anh. Tôi thấy tủi thân và thương cho chính mình, có lẽ tình cảm của tôi cũng chỉ như thứ anh cần để lấp đi khoảng trống trong lòng, khi có ai khác anh sẵn sàng quên.
Thực tế anh đa tình, sống hời hợt nên anh không hiểu được giá trị của tình yêu và tình yêu thực sự. Tôi hiểu điều đó song tôi lại mong mình có thể dùng tình yêu chân thành để cảm hóa con người anh vì tôi tin vào điều kỳ diệu và tin mình có thể làm nên điều kỳ diệu, đó cũng là lý do tôi cho anh một cơ hội. Liệu tôi có quá mộng tưởng không?
Anh bảo tôi anh đang thấy mệt mỏi vì sự im lặng của tôi, anh muốn tôi nếu đã cho anh cơ hội thì phải cho anh cả hy vọng nữa. Chính tôi cũng muốn làm thế nhưng tôi chẳng có chút lòng tin nào vào anh cả hay nói đúng hơn anh chưa làm được gì khiến tôi tin và hy vọng vào những gì anh đang hứa. Vết thương anh mang đến cho tôi đến giờ vẫn còn như mới chỉ ngày hôm qua vậy mà anh lại bắt tôi phải suy nghĩ và phải lựa chọn tha thứ cho anh hoặc là không. Tôi không hiểu tại sao mình phải lựa chọn và tại sao lúc này quyết định lựa chọn với tôi lại trở lên quá khó khăn đến thế.
Một tuần trôi qua tôi không có đủ thời gian và tâm trí để nghĩ tới những gì anh nói, tôi cảm thấy mỏi mệt và không còn muốn suy nghĩ gì nữa vì sau bao năm yêu anh tôi thấy mình vẫn cô đơn thậm trí tôi còn cảm thấy cô đơn hơn lúc anh chưa xuất hiện. Tôi bất giác nhắn tin cho anh bảo anh nếu thấy mệt mỏi thì hãy dừng lại nhưng rồi anh bảo không nhận được tin nhắn đó khi điện thoại cho tôi, thật lạ vì cứ những khi tôi quyết tâm nhắn tin cho anh và hy vọng anh đọc được thì đều bị thất lạc. Sau khi nói chuyện thẳng thắn với nhau, anh vẫn không để tôi quên anh, tôi lại bấu víu vào cái hy vọng mong manh đó để chờ đợi dù trong thâm tâm tôi luôn nhắc mình đừng hy vọng hay chờ đợi vào anh nhưng tình cảm rất khó nói trước. Chính tôi cũng không thể bắt mình làm thế này hay thế khác dù có phải chịu đựng đau khổ.
ngocmai278@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Em vẫn yêu anh Lòng em vẫn luôn chơi vơi khắc khoải trong nỗi niềm nhớ về anh... (Ảnh minh họa) Từng ngày bước trên đường đời, lòng em vẫn luôn chơi vơi khắc khoải trong nỗi niềm nhớ về anh. Hình bóng ấy, gương mặt ấy, nụ cười ấy... biết bao ngày em nhớ mong và chờ đợi một người đã thuộc về một nơi xa...