Vì yêu, em sẽ sống an phận
Chẳng thể cùng anh đi hết con đường hạnh phúc, em sẽ lấy người bố mẹ em mong muốn để yên phận và để quên anh.
Chỉ còn một tuần nữa thôi, một tuần nữa thôi là đúng một năm ngày chúng mình gặp nhau. Em từng mong lắm đến ngày đó vì khi ấy, mối quan hệ của mình sẽ được tính thời gian theo năm. Thế mà giờ đây lòng em trống trải và cô đơn khủng khiếp. Em cũng từng tin rằng định mệnh đã mang anh đến với em. Nhưng hình như em đã nhầm. Anh đến với em như một cơn gió và cũng ra đi giống như vậy.
Có lẽ anh không nhớ nhiều đến kỷ niệm một năm qua chúng mình có với nhau. Nhưng với em, nó như một cuốn phim quay chậm, cứ như mới ngày hôm qua thôi. Lần đầu tiên em đến thăm nhà anh, anh đã vui như thế nào, anh nhớ không? Anh cảm ơn em nhiều lắm, anh hỏi em muốn gì không, anh sẽ làm cho em bất cứ điều gì em muốn như một món quà tặng em vì tất cả những điều em làm. Thời gian trôi qua, anh không còn mong ngóng em vì em “cũ kỹ” rồi phải không anh? Hay tại anh tất bật với những việc không tên khác? Giá mà anh hiểu, khi sẻ chia dù người khác không giúp được nhiều thì lòng mình cũng thấy nhẹ. Sao anh không thử một lần để em được lắng nghe anh? Lúc nào anh cũng bảo có nói thì em cũng chẳng giúp được anh.
Em buồn nhưng nỗi buồn có lẽ đã giảm nhiều theo thời gian. Cảm xúc đã bắt đầu “chai sạn” rồi. Nhưng anh à, thật lòng em không muốn vậy đâu anh. Em biết làm thế nào để cứu vãn tình yêu của chúng ta? Vì em sợ, sợ người mà em yêu thương không phải anh, sợ sẽ có một ai đó bước chung với em đến hết cuộc đời nhưng không phải anh, sợ phải đến những nơi quen thuộc với ai đó không phải anh…
Video đang HOT
Anh không biết em mệt mỏi đến thế nào đâu. Em cũng có nhiều lo toan, cũng có nỗi buồn gia đình, cũng vất vả như anh. Thế mà anh không hiểu em. Đã lâu lắm rồi em luôn lẩn trốn mỗi khi ba mẹ nhắc chuyện cưới xin, em đã lớn tuổi rồi phải không? Sốt ruột là vậy nhưng em vẫn tự nhủ với lòng rằng mình còn nhiều mục tiêu phải phấn đấu, lập gia đình sớm mệt lắm, nhiều lo lắng lắm. Em né tránh và bào chữa cho chính mình. Có phải em đang tự dối lòng mình không? Nhưng khi nghe ai đó kể về chồng họ, con họ, gia đình hai bên… em lại chạnh lòng. Sao em không thể cùng anh xây dựng nền tảng, cùng nhau thực hiện ước mơ về cà chua, cà rốt nhỉ. Viết ra những điều này, lòng em cũng xót xa lắm chứ. Em đã mệt mỏi đến mức đồng ý cho ba mẹ mai mối và hứa sẽ lấy bất cứ ai ba mẹ muốn. Có phải đó đang là cách để em được “yên thân” hay để ba mẹ yên lòng. Giá mà anh cùng em đưa ra kế hoạch như ngày anh mới quen em, thì em đã có thêm động lực và niềm tin. Nhưng anh im lặng.
Ngày mới quen, anh gọi cho em bất kỳ khi nào anh có thời gian và rồi những cuộc điện thoại cứ thưa dần, thưa dần, đến giờ thì chẳng còn nữa. Em có lỗi gì sao anh? Lẽ ra, em nên cầm tay anh, hỏi anh xem có chuyện gì khó khăn không anh nhưng em đã không làm vì em nghĩ rằng, em cũng cần những điều đó, anh đâu có làm cho em. Thời gian anh dành cho bạn bè còn nhiều hơn em mà, anh biết cả lịch trình của cô bé ở chung khu nhà, anh biết thằng bạn thân đang đau khổ, nó buồn vì người yêu đi lấy chồng. Nhưng anh không biết cả tuần đó em làm gì. Em đã cố gắng nhưng em không còn sức lực nữa, không còn nước mắt để khóc nữa. Đến cái cây cũng cần chăm sóc để lớn lên, huống chi tình yêu chúng mình, cũng cần thêm gia vị để mỗi ngày như mới yêu, để cùng nhau vượt qua sóng gió và gian nan. Sao anh không nâng niu như anh hứa? Em không mong giàu sang, không mong địa vị, em cần sự quan tâm và cuộc sống ấm áp cùng anh, cùng cà chua, cà rốt. Thế mà khó quá anh nhỉ? Tìm được người yêu mình không khó, tìm được người yêu, hiểu và thông cảm với mình mới khó. Em không dám tự hào, em là người yêu anh nhất vì có bao nhiêu người con gái đã đi qua đời anh rồi nhưng em tự hào, em đã làm hết sức mình. Em tưởng em là người phụ nữ cuối cùng, người phụ nữ được anh yêu thương nhất nhưng không phải, em không bằng bất kỳ ai trong quá khứ của anh.
Em biết và hiểu rất nhiều, tuy rằng không thể hiểu hết anh. Đã quá nhiều lần, em hứa sẽ quên anh nhưng lại không làm được. Anh vô tâm vì anh hiểu em khó quên phải không anh. Em sẽ cố, để anh có nhiều cơ hội hơn, để anh không còn mất thời gian vì em nữa. Vì anh không làm được điều em mong muốn, không thể cho em nhiều hơn những gì anh có thể. Anh đã dối em nhiều….
Theo VNE
Vì yêu anh, em sẽ sống an phận
Chẳng thể cùng anh đi hết con đường hạnh phúc, em sẽ lấy người bố mẹ em mong muốn để yên phận và để quên anh.
Chỉ còn một tuần nữa thôi, một tuần nữa thôi là đúng một năm ngày chúng mình gặp nhau. Em từng mong lắm đến ngày đó vì khi ấy, mối quan hệ của mình sẽ được tính thời gian theo năm. Thế mà giờ đây lòng em trống trải và cô đơn khủng khiếp. Em cũng từng tin rằng định mệnh đã mang anh đến với em. Nhưng hình như em đã nhầm. Anh đến với em như một cơn gió và cũng ra đi giống như vậy.
Có lẽ anh không nhớ nhiều đến kỷ niệm một năm qua chúng mình có với nhau. Nhưng với em, nó như một cuốn phim quay chậm, cứ như mới ngày hôm qua thôi. Lần đầu tiên em đến thăm nhà anh, anh đã vui như thế nào, anh nhớ không? Anh cảm ơn em nhiều lắm, anh hỏi em muốn gì không, anh sẽ làm cho em bất cứ điều gì em muốn như một món quà tặng em vì tất cả những điều em làm. Thời gian trôi qua, anh không còn mong ngóng em vì em "cũ kỹ" rồi phải không anh? Hay tại anh tất bật với những việc không tên khác? Giá mà anh hiểu, khi sẻ chia dù người khác không giúp được nhiều thì lòng mình cũng thấy nhẹ. Sao anh không thử một lần để em được lắng nghe anh? Lúc nào anh cũng bảo có nói thì em cũng chẳng giúp được anh.
Em buồn nhưng nỗi buồn có lẽ đã giảm nhiều theo thời gian. Cảm xúc đã bắt đầu "chai sạn" rồi. Nhưng anh à, thật lòng em không muốn vậy đâu anh. Em biết làm thế nào để cứu vãn tình yêu của chúng ta? Vì em sợ, sợ người mà em yêu thương không phải anh, sợ sẽ có một ai đó bước chung với em đến hết cuộc đời nhưng không phải anh, sợ phải đến những nơi quen thuộc với ai đó không phải anh...
Anh không biết em mệt mỏi đến thế nào đâu. Em cũng có nhiều lo toan, cũng có nỗi buồn gia đình, cũng vất vả như anh. Thế mà anh không hiểu em. Đã lâu lắm rồi em luôn lẩn trốn mỗi khi ba mẹ nhắc chuyện cưới xin, em đã lớn tuổi rồi phải không? Sốt ruột là vậy nhưng em vẫn tự nhủ với lòng rằng mình còn nhiều mục tiêu phải phấn đấu, lập gia đình sớm mệt lắm, nhiều lo lắng lắm. Em né tránh và bào chữa cho chính mình. Có phải em đang tự dối lòng mình không? Nhưng khi nghe ai đó kể về chồng họ, con họ, gia đình hai bên... em lại chạnh lòng. Sao em không thể cùng anh xây dựng nền tảng, cùng nhau thực hiện ước mơ về cà chua, cà rốt nhỉ. Viết ra những điều này, lòng em cũng xót xa lắm chứ. Em đã mệt mỏi đến mức đồng ý cho ba mẹ mai mối và hứa sẽ lấy bất cứ ai ba mẹ muốn. Có phải đó đang là cách để em được "yên thân" hay để ba mẹ yên lòng. Giá mà anh cùng em đưa ra kế hoạch như ngày anh mới quen em, thì em đã có thêm động lực và niềm tin. Nhưng anh im lặng.
Ngày mới quen, anh gọi cho em bất kỳ khi nào anh có thời gian và rồi những cuộc điện thoại cứ thưa dần, thưa dần, đến giờ thì chẳng còn nữa. Em có lỗi gì sao anh? Lẽ ra, em nên cầm tay anh, hỏi anh xem có chuyện gì khó khăn không anh nhưng em đã không làm vì em nghĩ rằng, em cũng cần những điều đó, anh đâu có làm cho em. Thời gian anh dành cho bạn bè còn nhiều hơn em mà, anh biết cả lịch trình của cô bé ở chung khu nhà, anh biết thằng bạn thân đang đau khổ, nó buồn vì người yêu đi lấy chồng. Nhưng anh không biết cả tuần đó em làm gì. Em đã cố gắng nhưng em không còn sức lực nữa, không còn nước mắt để khóc nữa. Đến cái cây cũng cần chăm sóc để lớn lên, huống chi tình yêu chúng mình, cũng cần thêm gia vị để mỗi ngày như mới yêu, để cùng nhau vượt qua sóng gió và gian nan. Sao anh không nâng niu như anh hứa? Em không mong giàu sang, không mong địa vị, em cần sự quan tâm và cuộc sống ấm áp cùng anh, cùng cà chua, cà rốt. Thế mà khó quá anh nhỉ? Tìm được người yêu mình không khó, tìm được người yêu, hiểu và thông cảm với mình mới khó. Em không dám tự hào, em là người yêu anh nhất vì có bao nhiêu người con gái đã đi qua đời anh rồi nhưng em tự hào, em đã làm hết sức mình. Em tưởng em là người phụ nữ cuối cùng, người phụ nữ được anh yêu thương nhất nhưng không phải, em không bằng bất kỳ ai trong quá khứ của anh.
Em biết và hiểu rất nhiều, tuy rằng không thể hiểu hết anh. Đã quá nhiều lần, em hứa sẽ quên anh nhưng lại không làm được. Anh vô tâm vì anh hiểu em khó quên phải không anh. Em sẽ cố, để anh có nhiều cơ hội hơn, để anh không còn mất thời gian vì em nữa. Vì anh không làm được điều em mong muốn, không thể cho em nhiều hơn những gì anh có thể. Anh đã dối em nhiều....
Theo VNE
Tôi muốn chết để quên đi người tình cũ Càng được chồng yêu thương, tôi lại càng thấy nhớ người xưa quay quắt. Nhưng ra đi là tôi có tội với chồng. Chuyện tình của tôi đa qua đi cách đây đã 4 năm 2 tháng. Ngày mà cái gọi là tình yêu trong tôi đã mất. Tôi và anh quen nhau hơn 6 năm dài ròng rã. Chúng tôi đến với...