Vì yêu anh, em sẽ buông tay
Vì yêu anh , em co mình lại, cuộn tròn trong tình yêu của anh, đánh rơi lòng kiêu hãnh, những đam mê và dự định.
NGÀY ẤY
Em yêu anh!
Vì yêu anh, em xòe bàn tay mình để những ngón tay anh, đan vào nhau vừa vặn.
Vì yêu anh, em bỏ quên những hoài nghi những hờn dỗi để mở cửa trái tim đón bước chân anh về.
Vì yêu anh, em đợi anh những chiều nắng, những chiều mưa, khung cửa sổ tươi nguyên màu mắt cười.
Vì yêu anh, em mặc bao lời chẳng mấy tốt lành về anh. Bạn bè ư, họ đâu hiểu anh bằng em. Người yêu em có thể không hoàn hảo nhưng trong anh có những điều chẳng ai có được – những điều để em yêu.
Vì yêu anh, em cãi lời phản đối của ba mẹ. Một ngày nào đó ba mẹ sẽ nhìn thấy những điểm đáng yêu nhất của anh.
Vì yêu anh , em co mình lại, cuộn tròn trong tình yêu của anh, đánh rơi lòng kiêu hãnh, những đam mê và dự định. Em tự thấy cuộc sống mình viên mãn, tình yêu của anh ngọt ngào vùi lấp con người hiếu thắng trong em tự bao giờ!
Em yêu anh, không kể ngày, kể tháng, kể năm, không kể những đêm dài đợi chờ, không kể những buổi hẹn cứ lùi dần lùi dần.
Video đang HOT
Em yêu anh kể cả những ngày sau, khi tình yêu đã không còn vẹn tròn, khi ánh mắt anh đã bớt niềm say đắm, khi vòng tay anh đã buông lơi lỏng lẻo, nụ hôn hời hợt khẽ chạm vào môi nhau.
Em yêu anh.
Vì yêu anh, hôm nay, em buông tay, và thành tâm chúc hai người hạnh phúc bền lâu…
Ảnh minh họa: Internet
VÀ HÔM NAY…
Em vẫn yêu anh!
Sau rất nhiều giằng xé, nước mắt và nỗi đau sau rất nhiều những níu kéo, đợi chờ vô vọng, nhiều hơn hết là những tổn thương đã vò nát trái tim mình. Em lặng lẽ nhìn anh bước đi.
Bàn tay buông thõng không điểm tựa.
Đôi chân chới với lơ lửng vô định trong chiều mưa.
Ánh mắt em khép hờ kiệt sức vì kiếm tìm,
Và trái tim nghẹn lại, vỡ nát theo từng bước chân anh rời xa.
Vì yêu anh, em muốn mình dừng lại.
Vì yêu anh, em thôi níu kéo, giày vò cả chính bản thân mình.
Vì yêu anh, bờ môi em mấp máy những lời chia tay trong nước mắt.
Vì yêu anh, em ôm anh thật khẽ, cái ôm để anh bình tâm bước đến bên người khác. Em mạnh mẽ. Em kiên cường và tự đứng lên được. Nhưng em yêu anh, và trái tim em yếu mềm.
Anh có biết?
Không, phút này anh không được biết những điều vốn không còn quan trọng với anh nữa. Chỉ mình em biết những điều này thôi:
Vì yêu anh, em nhận ra niềm hạnh phúc lấp lánh trong sâu thẳm mắt anh, niềm vui phơi phới trên từng nếp mặt anh khi ở bên cô ấy, không phải em.
Vì yêu anh, em hiểu tình mình nên kết thúc và những gì anh giành cho cô ấy không chỉ là “một cơn say nắng”.
Vì yêu anh, em hiểu vòng tay, nụ hôn của anh dành cho em lúc này nặng lắm những trách nhiệm giàng buộc. Em đã không hoặc chưa bao giờ nghĩ có một ngày tình yêu mà em và anh nguyện cùng xây đắp lại trở thành sức nặng, thành sợi dây trói buộc trái tim anh.
Em mệt rồi. Yêu thương đủ, khóc cũng đủ và níu kéo cũng đủ rồi.
Vì yêu anh, hôm nay, em buông tay, và thành tâm chúc hai người hạnh phúc bền lâu…
Chúc cho người em yêu ngày ấy và hôm nay được yêu thương theo đúng nghĩa anh cần, những điều người con gái khác ấy sẽ mang đến cho anh, đủ đầy và trọn vẹn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ biến mất khỏi cuộc sống của anh
Từ lúc em nhận ra mình yêu anh thì cũng là lúc em biết mình đã sai, tình yêu ấy đáng lẽ không nên có, thế mà em cứ như một chiếc xe đang lao xuống dốc với tốc độ cao, không thể nào dừng lại được.
Người yêu của anh rất hiền, đáng yêu và dễ bị người khác ăn hiếp. Đó là điều mà anh đã kể cho em nghe về cô ấy. Em đã mỉm cười và nói rằng: "Hình như cô ấy trái ngược với em!". Đúng vậy! Em không hiền, không dễ bị ai bắt nạt bao giờ, có lẽ những ngày tháng sống tự lập xa gia đình đã giúp em trở thành một cô gái mạnh mẽ, gai góc và bất cần như thế. Em cũng chẳng có nét gì của sự dịu dàng, thùy mị hay e thẹn mà những cô gái học Văn hay có. Bằng chứng là việc em trở thành người chủ động trong chuyện tình cảm của hai đứa chứ không phải là anh. Em cũng là người nói nhớ anh, thương anh và yêu anh. Nhưng ngược lại, anh chưa một lần nói những điều đó, dù là chỉ hai tiếng "nhớ em". Em không biết từ bao giờ hình bóng của anh cứ tràn ngập trong tim em để rồi cảm xúc của anh trở thành cảm xúc của em lúc nào không biết. Em cảm thấy đau khi anh buồn, cảm thấy hạnh phúc khi anh vui... dường như cả thế giới của em chỉ thu hẹp lại nơi anh.
Và cũng từ đó sự đau khổ, dằn vặt trong em bắt đầu. Cái cảm giác có lỗi với người yêu anh cứ xuất hiện trong em sau mỗi lần em hạnh phúc khi được ở bên cạnh anh. Dằn vặt lắm chứ khi nghĩ đến việc em đang chen chân vào hạnh phúc của người khác, làm người khác phải đau. Nhưng sự dằn vặt ấy lại nhanh chóng bị xóa mờ lập tức khi em được nhìn thấy anh cười, được nghe tiếng anh nói, được gối đầu mình trên bờ vai vững chắc của anh, được ôm anh thật chặt và được mè nheo bắt anh phải tìm cách làm cho trăng sáng để được cùng anh đi dạo, ngắm trăng bên tiếng sóng biển xô bờ, hay chỉ đơn giản là được nhìn anh ngủ thật ngoan khi vùi mặt vào cái mền to sụ, ấm áp của em, cái mền mà anh nói giống bộ lông của mấy con gấu bông và tưởng tượng ra cảnh em sẽ trở thành một con gấu bông to đùng nếu quấn chặt mình trong chiếc mền ấy... Những điều đó đã biến cảm giác của em từ dằn vặt chuyển qua lo sợ, lo sợ một ngày nào đó anh sẽ rời xa em. Em hoảng loạn ôm nỗi sợ ấy đi vào giấc ngủ, sau đó chợt giật mình lau nước mắt vì nhớ anh. Để rồi em chọn cách yêu anh mà không cần đòi hỏi từ anh bất cứ một điều gì, dù là một câu nói yêu thương. Em xoay vòng đến mức chóng mặt trong cái thế giớ nội tâm đầy phức tạp của riêng mình. Nhưng có lẽ không chỉ là em như thế...
Anh cũng chẳng khá gì hơn em. Sau mỗi lần bên cạnh em, dường như anh lại nhận ra mình sai để rồi dằn vặt chính bản thân mình và làm đau em. Nhiều lần anh xoáy đi xoáy lại câu hỏi: "Tại sao em không tìm người khác tốt hơn anh, anh không tốt như em nghĩ đâu, tại sao lại cứ phải là anh mà không phải là người khác? Tại sao biết anh có người yêu rồi mà em vẫn cứ yêu anh làm gì? Tại sao em lại cứng đầu quá vậy?"... Hàng loạt câu hỏi tại sao và những hành động tàn nhẫn được anh thực thi với một mục đích duy nhất là đẩy em ra xa khỏi cuộc sống của anh. Để rồi mỗi khi anh say, anh lại tìm đến em và nói "nếu anh năn nỉ em rời xa anh thì đồng nghĩa với việc anh đã không coi em là một người bạn" và "ước gì anh có thể phân thân ra làm hai để không phải làm ai đau"... Chỉ có những lúc anh say như vậy em mới cảm thấy được anh thật gần... rất gần. Nhưng nhìn anh mệt mỏi, đau khổ tim em lại nhói lên không biết bao nhiêu lần, để rồi giờ đây em đủ tự tin cho rằng mình dư sức hiểu hết ý nghĩa câu nói "yêu là đau".
"Yêu không có nghĩa là phải ở bên cạnh người mình yêu mà là chỉ cần thấy người đó được hạnh phúc là đủ". Em đã từng cười mỉa mai cái câu nói đó, nhưng giờ đây em lại chọn nó làm động lực cho quyết định của mình: "Biến mất khỏi cuộc sống của anh" - biến mất theo cái nghĩa đen vốn có của nó. Chỉ đơn giản như vậy nhưng sao đối với em nó lại khó khăn đến lạ. Em không phải là một người cao thượng, chắc chắn là thế và trong tình yêu lại càng không! Nhưng theo lời yêu cầu của anh, em sẽ buông tay anh ra để anh được hạnh phúc, để trả lại trọn vẹn tình cảm của anh trở về bên cô ấy - người cần anh bên cạnh hơn em. Em biết mình sẽ còn đau nhiều lắm, nhưng ai bảo em cứng đầu làm chi? Đã biết chọn điểm xuất phát sai mà vẫn ngoan cố tiếp tục bước. Thôi thì đành chịu đau một mình còn hơn níu kéo anh đi cùng em trên con đường đầy gai đó vậy! Tạm biệt anh nhé, người mà đối với em: bạn - không phải, người yêu- cũng không, người dưng - lại càng không... Chỉ đơn giản: anh - người em yêu hơn cả bản thân mình.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em sẽ yêu theo cách của em Em luôn muốn bắt đầu một cách đặc biệt, thực hiện một cách đặc biệt. Bởi lẽ cảm xúc là duy nhất, tình yêu là duy nhất chỉ dành cho một người duy nhất mà thôi... Em vốn dĩ không có thói quen "sao chép". Bởi vậy nên, không khi nào em muốn tình yêu của mình giống bất kỳ ai, hay bất...