Vì trái tim em có nắng
Tâm hồn nhẹ như gió, nó để lại sau lưng nơi ghi dấu bước chân của hai con người rất liên quan nhưng chẳng bao giờ dừng lại cùng nhau.
Bao lâu nay vẫn thế, mở máy lên là nó vào cái trang web đó, như một thói quen, cũng có thể coi là nó “nghiện” cái việc ấy. Học đến năm thứ ba nhưng việc “online chát chít” và truy cập mạng xã hội mới chỉ diễn ra cách đây chưa thể gọi là lâu, vì một nguời bạn đặc biệt. Bây giờ tình bạn đó đã khác, nó không hề bỏ thói quen ấy. Hờ hững ghé thăm “nhà” mấy người bạn mạng, vô tình nhìn thấy anh. Có gì đặc biệt không nhỉ, vừa nhìn thì làm sao mà biết, thế sao nó lại vào “nhà” anh ta. Vào rồi sao nó lại gửi tin nhắn, cũng không biết, chỉ biết rằng tin nhắn vẫn cứ được gửi đi…
Nó vốn không thích con trai, chưa đến mức là ghét nhưng không thiện cảm. Trong đầu nó luôn luôn có suy nghĩ: “Bọn con trai đứa nào chả thế”. Nó nghĩ anh cũng thế thôi nhưng anh có vẻ lịch sự vì đã trả lời nó. Vì không thích con trai nên nó thích cuộc sống độc thân? Có thể lắm chứ nhưng cần gì lý do, chỉ biết bây giờ thật hạnh phúc với cái lũ bạn thân quỷ sứ.
Ngày nào nó cũng mong ngóng tin nhắn, có cái gì đấy nảy sinh rồi. Một cảm giác cũng hay hay, nó cười thầm nhưng hơi khó chịu, anh ta không để ý đến nó. Nó là ai, không xinh đẹp cho lắm, cũng chẳng giỏi giang cho lắm nhưng nó tự tin với cái sự rất đỗi bình thường của bản thân ấy. Một chút tự ái, nó lại nhủ thầm: “Bọn con trai đứa nào chả thế, bỏ qua”.
Nó tự hỏi không biết có phải mình vừa làm cái việc ngu ngốc không? Tại sao lại add nick anh ta nhỉ? Không sao, nói chuyện thôi mà, thực ra thì nó đang không kiểm soát được bản thân, nó biết cái này người ta gọi là thích. Nói chuyện qua lại, vui, nó nghĩ đây là việc không có thật…
Đã một tháng rồi, sống vô cảm, không lý trí, buông xuôi tất cả. Nó biết nó đang đánh mất nhiều thứ nhưng sinh ra là người đa cảm, nó đành để mọi thứ tuột khỏi tầm tay. Nó luôn mơ hồ nhận ra rồi sẽ có lúc như thế nhưng không ngờ lại nhanh vậy. Tất cả đều nhanh, nó lại nghĩ con trai đứa nào chả thế.
“Anh thích em” – một câu nói nhẹ như gió thoảng. Nó im lặng, chấp nhận. Cả anh và nó đều biết chuyện này thật điên rồ nhưng nó vốn không bình thường, mọi người vẫn bảo thế. Và vì nó điên rồ, nó muốn ở bên cạnh anh, cái nơi xa xôi mà chưa bao giờ nó muốn đến. Nó sẽ học ở H.A, quyết định thế.
Video đang HOT
Một tháng 11 ngày sau… “Anh mệt mỏi”, cũng lại là một câu nói rất nhẹ nhàng. Nó biết anh muốn gì, nó luôn biết nhưng bỏ qua vì nó cũng sợ. Nó không đủ can đảm để buông tay. Bởi vì anh đã nói anh sẽ chờ. Bắt đầu một cảm giác trống rỗng, nó không chấp nhận, anh xin lỗi vì không thể mãi yêu nó, thật nực cười. Tất cả chỉ vì không đủ niềm tin để bước tiếp, cũng đúng, đây là thứ tình cảm điên rồ mà, nó đã không bình thường, anh cũng không bình thường.
“Đừng nói chia tay vì đã bao giờ nói yêu, hãy cứ lặng yên khi tôi nói tôi yêu người…”, câu hát cứ xoáy vào đầu nó, nhẹ nhàng, mọi thứ vẫn trôi qua. Anh muốn dừng lại nhưng anh vẫn chấp nhận để nó thích anh, giống như hai đường thẳng song song, anh với nó sẽ không bao giờ cùng đứng ở nơi đó, nó nghĩ thế. Mùa Giáng sinh buồn nhất nó từng trải qua nhưng nó vẫn hy vọng, với một chút trách móc, một chút hận thù và vô cùng nỗi nhớ. Lý do của chuyện này là gì, nó hiểu, nó đoán được, bằng linh cảm, không chỉ của một cô gái mà bởi vẫn như mọi người thường nói, nó đặc biệt, nó luôn đoán được mọi việc với một tâm hồn đa cảm và cái đầu sắc bén. Nó biết cô gái đó là ai…
Một tháng sau nữa… Anh nghĩ nó hận anh, anh vẫn quan tâm, vẫn coi nó đặc biệt nhưng nó thấy trong ánh mắt, trong giọng nói có một niềm vui thực sự, cái mà nó biết chưa bao giờ anh tìm thấy ở nó. Nó không hận anh nhưng nó không hy vọng anh sẽ hạnh phúc nhiều bởi vì nó cũng là con gái. Nó đã tỉnh bơ mà nói rằng nó sẽ coi anh là anh trai mặc dù anh không bao giờ có thể là anh trai nó. Nó hỏi về cô gái đó, anh ngạc nhiên khi nó biết nhưng anh không phủ nhận.
Một tháng dằn vặt của nó dừng lại ở đó. Nó cũng chẳng hiểu tại sao nhưng nó vui khi anh nói ra điều đó và vì bây giờ nó cũng mong anh hạnh phúc, anh cần hạnh phúc. Cũng có thể bởi vì từ đây nó không thể hy vọng, nó sẽ thanh thản mà đi tiếp. Và nó biết anh không bao giờ có thể quên nó, cũng giống như những người khác, không bao giờ quên nó – một cô gái đặc biệt cá tính với đôi mắt buồn. Nó lại sống cuộc sống nhẹ nhàng như khi anh chưa xuất hiện, đôi khi cũng nhớ nhưng lòng nó vẫn tĩnh bởi nó luôn có thằng em trai tối nào cũng nghe nó kể rồi mắng nó dở hơi.
Chẳng biết bao lâu sau nữa… Anh gọi cho nó, nó ngạc nhiên, chẳng có lý do gì cả. Cô gái đó đang ở rất gần nó, anh gọi nó như thói quen? Nó lại vui, lúc nào cũng thế, chỉ cần nhìn thấy tên anh. Anh nói anh đã dừng lại, chán thật, đầu nó hỗn độn một mớ bòng bong, chả bít vui hay buồn. Anh độc thân, nó độc thân, nhưng chỉ thế thôi, không bao giờ quay lại được nữa. Thỉnh thoảng anh gọi nó, nói chuyện với nhau như hai người bạn, nó nuối tiếc cảm giác hồi hộp khi xưa.
Đã rất lâu rồi nó không nói chuyện với anh, không có cảm giác, cái quyết định đi H.A của nó cũng bay mất theo những cơn gió mùa đông lạnh lẽo, bây giờ đã là mùa hè nhưng nó không thể quên như nó nghĩ, trong lòng nó, anh luôn đứng ở một chỗ khuất, sâu lắm! Vẫn lo lắng khi anh bị thương, sợ anh ốm, sợ anh không ăn uống đầy đủ… bởi vì anh lúc nào cũng chỉ có một mình.
Từ khi trở thành một cô gái thực sự, chưa có ai khuất phục được nó và nó đắc thắng trên những chiến tích của mình, chính vì thế nó không bao giờ được phép quên anh. Và bởi mỗi khi nó cần, anh luôn là chỗ dựa tinh thần cho nó, lúc nào cũng nhẹ nhàng hỏi han nó, đôi khi mắng nó hâm và vì thế nó vui. Nó nói sẽ không yêu ai hết, sẽ ở vậy, anh lại mắng nó hâm nhưng anh không biết nó vẫn sẽ đợi anh. Khi mùa đông, nó mong mùa hè bởi anh nói anh sẽ về nhưng bây giờ nó không mong gì cả, nó sẽ sống cuộc đời của mình, cuộc đời mà bao lâu nay nó bỏ rơi, không mục đích, không cố gắng.
“Càng ngày càng đẹp đấy”, đây là câu nói nó luôn được nghe thời gian qua. Không chỉ đàn ông mà phụ nữ khi bước qua cũng phải ngoái nhìn nó. Nó vẫn cười thầm với những hành động đó. Nhưng nó vẫn một mình, có lẽ điều mà bà già bói toán khi xưa nói với mẹ nó là đúng, tâm hồn nó sẽ không thanh thản. Đã ba năm rồi, không như bạn bè, ra trường, nó không đi làm mà học tiếp, bố mẹ nó cũng muốn thế. Cái quyết định khi xưa của nó bỗng dưng thiêu đốt suy nghĩ của nó. Nó sẽ đi L.z, lại quyết định thế. Đã có lúc nó nghĩ nó sẽ đứng trước mặt anh với cái điệu bộ tự tin pha chút vênh váo để cho anh thấy anh đã sai khi rời xa nó nhưng bây giờ nó nghĩ nó thật trẻ con. L.z bây giờ dù không có anh, nó vẫn sẽ đi.
Đã 9h tối, L.z đang mùa tuyết, những bông tuyết to và nặng phủ kín mọi thứ. Tuyết, nó cười thầm, cái thứ mà nó vẫn luôn mong được sờ vào mỗi khi anh cho nó xem ảnh, đã có lúc nó khao khát. Sau một chặng đường dài, nó đến đó. Ngôi nhà đó vẫn như thế, giống như trong bức ảnh nó giữ, đẹp và hơi hoang vu với ánh sáng trắng hắt ra từ cửa sổ. Tim đập mạnh và cơ thể run lên, nó sẽ gõ cửa chứ, anh sẽ đứng đó nhìn nó mỉm cười chứ? Một suy nghĩ chạy vụt qua đầu nó, nó quay đầu chạy vội vã.
Ngày chủ nhật đẹp trời, cảng H.A đẹp như một bức tranh, hít một hơi thật sâu, mùi vị của biển đầy ắp lồng ngực nó. Bằng một cử chỉ thật buồn cười, nó nhíu mắt giơ cao bức ảnh vẫn cất một nơi thật sâu trong ví, che khuất mặt trời, thầm mỉm cười: “Cho em về nơi em chưa bắt đầu nhé!”. Tâm hồn nhẹ như gió, nó để lại sau lưng nơi ghi dấu bước chân của hai con người rất liên quan nhưng chẳng bao giờ dừng lại cùng nhau.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cái gì mình chờ đợi sẽ chẳng bao giờ đến phải không?
Tôi đang đau đầu lắm. Tôi ước gì mình đủ bản lĩnh như một nhân vật nữ trong phim đứng trước một anh chàng bày tỏ suy nghĩ. Ngay cả bức thư hữu hình này, không biết đến ngày nào tôi mới có đủ can đảm đưa cho cậu.
Tôi đã ra dãy tự học, nhưng không thấy cậu. Tôi đã đứng một góc cửa sổ để tìm dáng hình cậu đá banh, nhưng cũng chẳng thấy cậu. Sao cậu không xuống?
Và một dạo...Có một người khá giống cậu cũng hay chơi thể thao vào những ngày chủ nhật. Tôi hào hứng mang cặp kính cận trông ra để quan sát. Cậu đá rất cừ. Và một buổi chiều tôi cùng nhìn thấy cậu và người ấy với hai mái tóc ngắn dài khác nhau... Tôi ngỡ người. Tôi không buồn vì đã ngộ nhận nhưng tôi buồn vì không nhớ nổi gương mặt cậu.
Lẽ ra tôi đã có rất nhiều cơ hội để nói dù chỉ một câu chào mỗi khi đi ngang qua cậu, song chẳng có gì xảy ra ngoài những khoảng không mà tôi bỏ ngõ...Tôi chẳng biết gì về cậu ngoài một cái tên " Hùng" mà loáng thoáng nghe được ở đâu đó. Thậm chí khi tôi nhận ra cậu và anh chàng vẫn thường ngày đá bóng kia là hai người khác nhau, tôi đã hoài nghi về cái tên Hùng đó. Tôi biết cậu quen thân anh Hoàng, mấy lần tôi tính bắt chuyện với anh Hoàng để hỏi thăm cậu nhưng không thể.
Dần dần tôi muốn chỉ cần thoáng nhìn thấy cậu là đủ rồi. Nhưng cậu chẳng bao giờ xuất hiện. Một năm rồi đấy. Và tôi nhận ra một điều rằng dường như những gì đang diễn ra chỉ ở một phía bên tôi. Cậu không hề biết đến. Cái mình chờ đợi sẽ chẳng bao giờ tới phải không...?
Điều đó sẽ không đến phải không? (Ảnh minh họa)
Tôi luôn nghĩ về cậu bằng hình ảnh của một thư sinh mặc áo sơ mi kẻ sọc, sơ vin và cắp sách ra dãy tự học đến khuya. Và tôi để tâm đến cậu còn vì một nụ cười trìu mến mà cậu đã dành cho cái gật đầu hiếm hoi khi nhìn thấy cậu trên đường. Những điều đó đã khiến tôi không muốn đón nhận hình ảnh của một ai khác dù cũng đã có vài người muốn đến với tôi. Có lẽ tôi đã làm cho họ buồn, cũng như tôi bây giờ.
Chẳng còn bao lâu nữa, tôi sẽ tốt nghiệp và tự đi trên đôi chân của mình. Tôi thấy trước những khó khăn nhưng không biết phải đối mặt như thế nào. Tôi đã học rất nhiều nhưng dường như chỉ là sự trống rỗng, cả trong nhận thức lẫn tư tưởng. Song, những gì mà tôi dành cho gia đình và cậu từ khi xuất hiện luôn đầy ắp.
Cậu à, tôi không biết tôi còn có thể nhớ cậu thêm bao lâu nữa. Trái tim tôi như đang chia nửa, nửa dành cho nỗi buồn đơn phương đang mong tìm lối thoát và nửa dành cho cảm xúc khi đứng trước một chàng trai nào đó.
Cứ viết như thế này, tôi thấy mình thật thảm hại. Tôi đang đau đầu lắm. Tôi ước gì mình đủ bản lĩnh như một nhân vật nữ trong phim đứng trước một anh chàng bày tỏ suy nghĩ. Ngay cả bức thư hữu hình này, không biết đến ngày nào tôi mới có đủ can đảm đưa cho cậu. Và nếu một ngày cậu có cơ hội nhận lấy mấy dòng này thì... hãy biết cho mình chứng đó thôi. Chỉ cần cậu biết thôi...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Luật chơi của phụ nữ Có những lúc phụ nữ còn mong cái cơ hội thứ hai hơn cả đàn ông, nhưng chẳng bao giờ họ kiềm chế được mình bộc phát. Đêm qua, tôi nhận được tin nhắn. Nội dung viết: "Tự nhiên em nhớ anh". Đó là mối tình cách đây đã gần hai năm. Nàng giờ đã có chồng, mà hình như còn đang mang...