“Vì tôi cũng có con trai, tôi cũng muốn con trai tôi ngẩng cao đầu mà sống”
Bởi vì tôi cũng có con trai, trong lòng của con trai tôi là người cha cừ nhất, tôi cũng muốn con trai tôi ngẩng cao đầu mà sống.
ảnh minh họa
Hôm đó tôi đi qua một đám đông náo nhiệt, đến một cái quán nhỏ gần bến xe. Tôi mua một chai nước khoáng rồi đứng đó uống. Một lát sau, có một người đàn ông trung tuổi dẫn trước cậu con trai hơn mười tuổi bước vào nói: “Ông chủ, bán cho tôi bao thuốc 5 tệ”.
“Có ngay!”, ông chủ vừa đáp vừa lấy ra bao thuốc đưa cho người đàn ông kia. Nhưng lúc đó người đàn ông lục lọi khắp các túi áo túi quần cũng không tìm thấy tiền, chỉ nghe thấy người đàn ông đó tự nói một mình: “Chết rồi! Tiền của tôi bị người ta trộm mất rồi!”
Người chủ quán khinh bỉ liền lấy lại bao thuốc. “Khoan đã!”, người đàn ông lưỡng lự một chút, sau đó từ trong túi quần rút ra một tờ 50 tệ đưa cho người chủ quán. Sau đó người chủ cửa hàng trả lại tiền còn thừa cho người đàn ông đó.
Người đàn ông cầm số tiền mà người chủ quán trả lại đếm qua loa rồi đút vào túi. Vừa đi được mấy bước anh ta bất ngờ phát hiện 45 tệ vừa nãy giờ chỉ còn 35 tệ. Người đàn ông đó quay lại nghi ngờ người chủ quán: “Số tiền này không đúng, thiếu mất 10 tệ rồi ông chủ”.
Khuôn mặt người chủ quán liền biến sắc nói:
“Chẳng phải vừa rồi anh đếm đã đủ rồi sao? Sao bây giờ lại nói thiếu là thế nào? Anh lâu rồi chưa được động chân động tay đúng không? Nếu còn biết tốt xấu thì mau cút khỏi đây!”. Người chủ quán hung dữ quát tháo ầm ĩ. Cậu bé sợ quá chỉ còn cách níu ống tay áo của cha nói nhỏ: “Cha! Chúng ta mau đi thôi!”.
Video đang HOT
Người đàn ông nhẹ nhàng bỏ tay cậu con trai xuống, nói chuyện với người chủ quán: “Trả lại tiền cho tôi, sau đó xin lỗi nếu không tôi sẽ báo công an”.
Người chủ quán bật cười lớn tiếng: “Chưa bao giờ thấy tên nào không biết sống chết như này, muốn tôi xin lỗi? Ông điên rồi sao? Ông mày đây chưa khi nào biết xin lỗi ai”.
Người đàn ông không thèm để ý người chủ quán, quay người về phía tôi nói: “Người anh em, có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một chút không? Tôi phải gọi điện báo công an!”. Tôi lưỡng lự một chút, nói: “Chẳng phải chỉ là 10 tệ thôi sao, hay là thôi đi, chuyện nhỏ này không đáng, hay là bỏ đi”.
Người đàn ông đó lắc đầu, lúc đó lại có vài người khách vào quán mua đồ, anh ta liền kéo mọi người lại và nói: “Mọi người đừng có mua đồ ở đây, cái quán này chỉ chuyên ăn quỵt tiền của khách hàng, vừa rồi tôi còn bị lừa mất 10 tệ”.
Mấy người khách đó nghe anh ta nói vậy liền quay người lại đi chỗ khác. Người chủ quán thấy anh ta làm hỏng hết chuyện làm ăn của mình liền chửi vào mặt anh ta, còn định đem gậy ra làm gì đó, bé trai đứng đằng sau cha khóc thét lên.
Lúc đó tôi không chịu được nữa liền rút ra tờ 10 tệ đưa cho người đàn ông đó và nói với anh ta: “Số tiền này cho anh, anh không nói lại được họ đâu, mau đi đi”.
Nhưng người đàn ông đó kiên quyết từ chối. Anh ta lớn tiếng nói với cậu con trai: “Con trai, chúng ta không sợ người xấu, hôm nay nếu anh ta không trả tiền, thì sẽ không xong với cha đâu”.
Người chủ quán nghĩ đi nghĩ lại: “Nếu mình cứ làm ầm lên ở đây thì sau này chuyện buôn bán chắc chắn sẽ khó khăn, đến lúc đó thì thảm rồi, vì 10 tệ có đáng không?”. Băn khoăn một lúc người chủ quán lấy ra 10 tệ nói: “Tôi phục anh đấy, tiền đây, mau cút đi!”
Người đàn ông nhận lấy 10 tệ, nhưng vẫn chưa chịu rời đi, anh ta nhìn thẳng vào chủ quán nói: “Anh vẫn chưa chịu xin lỗi!”
Người chủ quán tức gần chết, nhưng nhìn thấy người đàn ông kiên quyết không bỏ qua nếu anh ta không xin lỗi, thế là anh ta liền cười cười nói nói: “Anh trai, cho tôi xin lỗi, xin lỗi anh nhé, xin anh bỏ qua cho”.
Người đàn ông lộ rõ nụ cười như vừa thắng trận trở về rồi dắt tay cậu con trai bước ra khỏi quán. Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi đuổi theo người đàn ông đó hỏi: “10 tệ có phải là số tiền to tát gì đâu, anh tại sao phải làm to chuyện như vậy, sao còn bắt người chủ quán xin lỗi?”
Người đàn ông đó nhẹ nhàng nói: “Tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu tôi nhượng bộ, hình ảnh của tôi trong lòng con trai sẽ sụp đổ. Tôi dù nghèo nhưng cũng nhất định phải giữ sự tôn nghiêm của một người cha”.
Tôi nhìn cậu bé một lúc rồi nghĩ người đàn ông đó nói không sai, nếu anh ta khuất phục trước sự khiêu khích của người chủ quán, thì hạt giống tâm hồn nhỏ bé của con trai anh ta sẽ giống như một hạt giống bỏ đi.
Người như vậy thật đáng kính phục! Tôi chào tạm biệt hai cha con rồi quay đi, đồng thời tôi vội vàng nhét trả anh ta 10 tệ vừa nãy đã trộm được ở bến xe.
“Thật sự thì tôi chính là tên ăn trộm đáng chết, nhưng từ giờ phút nói chuyện với người đàn ông đó tôi đã quyết định thay đổi bản thân bởi vì tôi cũng có con trai, trong lòng của con trai tôi là người cha cừ nhất, tôi cũng muốn con trai tôi ngẩng cao đầu mà sống”.
Theo Motthegioi
Học cách quên
Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.
Một buổi tối, tôi đi thăm người bạn từng bị vu cáo hãm hại. Lúc ăn cơm, anh nhận được một cuộc điện thoại, người đó muốn nói cho anh biết ai đã hãm hại anh.
Nhưng anh bạn tôi đã từ chối nghe. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh nói: "Biết rồi thì sao chứ? Cuộc sống có những chuyện không cần biết và có những thứ cần phải quên đi".
Sự rộng lượng của anh khiến tôi rất cảm kích. Đời người không phải lúc nào cũng được như ý, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi việc giảm áp lực cho chính mình là điều cần thiết và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên, bởi trong cuộc sống này có những thứ cần nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc.
Trong kinh Phật có một câu chuyện kể rằng: tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng đi hóa duyên, tiểu hòa thượng lễ độ cung kính, việc gì cũng đều nhìn theo sư phụ. Khi tới bờ sông, một cô gái muốn qua sông, lão hòa thượng đã cõng cô gái qua sông, cô gái sau khi cảm ơn thì đi mất, tiểu hòa thượng trong lòng cứ thắc mắc "Sư phụ sao có thể cõng một cô gái qua sông như thế?". Nhưng cậu ta không dám hỏi, cứ thế đi mãi được 20 dặm, cậu ta thực sự không kìm được đành hỏi sư phụ: "Chúng ta là người xuất gia, sao thầy có thể cõng một cô gái qua sông?" Sư phụ điềm đạm nói: "Ta cõng cô gái qua sông thì bỏ cô ấy xuống, còn ngươi thì đã cõng cô gái ấy 20 dặm rồi vẫn chưa bỏ xuống."
Lời nói của lão hòa thượng đầy thiền ý, hàm chứa trong nó chính là nghệ thuật nhân sinh. Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài, không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua đã nhìn thấy ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết. Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, mãi mãi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường. Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.
Sẵn sàng quên đi là một cách cân bằng tâm lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Có một câu nói rất hay rằng tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình, cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình, bởi lẽ đó để có được niềm vui và cuộc sống thanh thản ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác.
Rất nhiều người thích câu thơ : "Xuân có hoa bách hợp, thu có trăng. Hạ có gió mát, đông có tuyết". Trong lòng không có việc phải phiền lo mới chính là mùa đẹp của nhân gian. Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.
Theo Guu
"IS đã hiện diện đáng kể ngay trong lòng nước Mỹ" Một báo cáo mới được công bố vào hôm 1/12, vẽ ra một bức tranh đáng sợ về mức độ xâm nhập và hiện diện của tổ chức khủng bố IS ở Mỹ. Các nhà nghiên cứu tại Trung tâm An ninh Mạng và Nội địa thuộc Đại học George Washington (Mỹ) đã điều tra sự hiện diện của những người Mỹ ủng...