Vì sao đàn ông lấy vợ?
Đàn ông là phải dũng cảm, phải đương đầu với sợ hãi. Vậy nên đàn ông phải cưới vợ, để chứng tỏ mình là đàn ông.
Định viết cái này lâu rồi nhưng hôm nay mới có hứng viết. Chắc vì tối ngồi ăn nhậu bét nhè với các bạn trong phòng, bạn nào cũng &’ăn chơi sâu’ nhưng kiểu gì tối cũng về (đóng thuế) với vợ nên mới có hứng.
Đàn ông lấy vợ vì đàn ông phải cứu thế giới
Đàn ông nào, từ khi sinh ra, cũng đau đáu trong mình một (hoặc nhiều) trách nhiệm lớn lao và ước mơ cứu thế giới. Đàn ông khi trưởng thành lại càng đau đáu việc cứu thế giới hơn.
Mà đàn ông lại là loài sống thực tế. Rất thực tế. Nên đàn ông biết, muốn làm chuyện lớn thì phải bắt đầu từ chuyện nhỏ. Muốn cứu thế giới thì trước mắt phải cứu một người đàn ông khác, hay một gia đình, khỏi một quả bom lớn trong gia đình, tức là con gái. Đàn ông đa cảm, lại thương người, thương nhất là bố vợ, nên rất hiểu nỗi buồn của bố vợ khi con gái chưa chịu lấy chồng. Vậy nên người đàn ông đành lấy con gái của một ông bố vợ nào đấy để cứu ông ta nói riêng và gia đình ông ta nói chung.
Tất nhiên, cứu thế giới là việc khó. Vậy nên đàn ông thường mắc kẹt ngay ở bước đầu, nghĩa là cưới vợ. Sau khi lấy vợ anh ta lại loay hoay cứu bản thân mình…
Đàn ông cưới vợ vì đàn ông dũng cảm
Đàn ông đa cảm, lại thương người, thương nhất là bố vợ, nên rất hiểu nỗi buồn của bố vợ khi con gái chưa chịu lấy chồng. (ảnh minh họa)
Làm đàn ông là phải mang trên mình một &’title’ rất khó chịu, đấy là phải dũng cảm. Khi đi mẫu giáo, “đàn ông” lại bị quát: “Nín khóc ngay! Con trai thì không được khóc”. 2, 3 tuổi, đàn ông đã phải đương đầu với cuộc sống, bị dạy là phải dũng cảm, phải không được khóc. Đã là đàn ông thì phải đương đầu với sợ hãi. Càng nhiều càng dũng cảm. Mà cuối cùng thì cái dũng cảm đấy khoe được với ai cơ chứ?
Trừ những lúc chiến tranh thiên tai hay bệnh dịch thì khoảnh khắc sợ hãi nhất của người đàn ông là đêm trước khi lấy vợ, hoặc là lúc chuẩn bị “Yes I do”, hoặc đại loại xung quanh thời điểm đấy. Cuộc sống có vợ là cả một nỗi ám ảnh lớn lao với đàn ông chưa vợ, và cả có vợ rồi. Nhưng đàn ông thì không được khóc. Đàn ông là phải dũng cảm, phải đương đầu với sợ hãi. Vậy nên đàn ông phải cưới vợ, để chứng tỏ mình là đàn ông.
Có một truyền thuyết, một giai thoại, mà tôi tin rất chắc là thật. Đó là chuyện khi trao nhẫn, bố vợ thường đứng sau người đàn ông, vỗ khẽ vai mà nói: “Dũng cảm lên con!”. Lúc đó cả thế giới chỉ có 2 người đàn ông với nhau, là bố vợ và người đàn ông sắp lấy vợ. Cả 2 đều hiểu những gì đã và sẽ trải qua. Chẳng có khi nào mà đàn ông sát cánh bên nhau đến thế. Nếu không có bố vợ, có lẽ người đàn ông khi trao nhẫn đã vứt ngay nhẫn xuống rồi khóc nhè bỏ về nhà với mẹ rồi.
Video đang HOT
Nhưng bạn tôi lại nói tối nay, rằng tôi uống đi, chả có mấy lúc được thế đâu. Mà phải sợ gì chứ. Đến chụp ảnh cưới xong anh còn đi nhậu say đến đêm cơ mà?
Đàn ông thật bất hạnh vì không có quyền được khóc nhè và sợ hãi.
Đàn ông cưới vợ vì Nghĩa
Phần này xin nhường cho các bậc tiền bối.
Cổ Long từng nói: “Hôn nhân giống như nghĩa khí, biết là chuyện không đáng làm nhưng không thể không làm.”
Cái này có liên quan đến phần đầu.
Cổ Long từng nói: “Hôn nhân giống như nghĩa khí, biết là chuyện không đáng làm nhưng không thể không làm”. (ảnh minh họa)
Nguyễn Việt Hà cũng viết:
“Chữ &’hôn’ trong &’hôn nhân’ được viết giống như chữ &’hoàng hôn’. Đây là hệ quả của tập tục cướp vợ trong thời kỳ quá độ. Để khẳng định vị thế nghênh ngang của mình, đàn ông hay hung hăng thích đi cướp. Và đã là cướp giật thì ai chả chọn lúc tranh tối tranh sáng. Tuy nhiên khổ một nỗi, giá đấy là vàng bạc, công danh là sự nhghiệp thì còn đỡ, đây hoàn toàn thuần chỉ là đàn bà, cái của ăn cướp được này chính là của bất hạnh. Đàn ông sau khi liều lĩnh khênh cái của đấy về nhà thì ân hận lắm. Thế nhưng vợ chứ có phải là dê, là bò đâu mà dễ dàng mặt dày mang sang trả? Đàn ông đành nghẹn ngào rưng rưng sống chung với lũ suốt cả đời còn lại.
Lễ cưới nào cũng đầy tốc độ, khách đến vội vã ăn, vội vã mừng, ngấm ngầm chia buồn với nhà trai, hân hoan chia vui với nhà gái, rồi hấp tấp xin phép cáo lui. Duy có bố mẹ cô dâu là tương đối thong thả, đi lại mang vẻ rầu rĩ nhưng sâu xa tự thấy sảng khoái thanh thản, bà cứ thấy ai ở nhà trai là chân thành lắp bắp cám ơn.
Không phải ngẫu nhiên mà tất cả đàn ông trong ngày cưới đều phảng phất có vẻ của kẻ trượng phu đại hiệp.”
Đàn ông cưới vợ vì đàn ông thích phiêu lưu
Đã là đàn ông, ai cũng thích đi đây đi đó, phiêu lưu mạo hiểm. Càng khó khăn nguy hiểm thì càng tò mò muốn nghịch thử. Bé thì thử đánh nhau ném gạch vào đầu, trèo cây đốt đuôi gà trêu lợn. Lớn thì thử cưới vợ.
Tất lẽ dĩ ngẫu là đàn ông không sống bình yên mãi được. Tối ngày chơi game lượn net rượu chè, phê pha đánh bạc, chơi cờ cũng vui thật đấy, nhưng nó không hồi hộp nguy hiểm. Vậy nên đàn ông đánh liều cưới vợ. Đây là chuyến mạo hiểm cuối cùng, sau đấy đàn ông chìm trong nỗi buồn mang mác.
Đàn bà có thể nói là, cưới được vợ là phúc 3 đời, là sướng như tiên, còn kêu ca gì nữa. Đàn bà cũng nói là, “hay ho gì cái cuộc sống ruôụ chè, mì gói chơi game lượn net tối ngày thế”? Có thật thế không? Chắc chắn là không rồi. Ta thường thấy đàn ông có vợ suốt ngày mơ và nghĩ và nhớ về những ngày xa xưa khi buổi trưa mì gói hay cơm bình dân, rồi hộc tốc làm việc tối đi nhậu đêm lượn net chơi game với bạn bè. Hay những đêm nhậu say vừa về nhà, vừa ông ổng hát vừa đá chai mặc hàng xóm chửi. Những ngày tiêu dao khoái lạc đó đáng quý biết bao nhiêu. Đàn ông sau khi chiêm nghiệm đủ điều lại nhớ về những ngày đó. Tuyệt không thấy đàn ông nào viết những lời văn hay áng thơ nào ca ngợi cuộc sống sau khi có vợ cả. Đàn ông từng trải đã nói như vậy, chẳng lẽ lại sai sao?
Cái vui,cái sướng, cái khoái lạc của những tháng ngày trai trẻ, chỉ có đàn ông mới hiểu. Đàn ông lấy vợ vì nhiều lý do nữa, như sức ép gia đình và xã hội (mặc dù rất muốn ăn trưa, ăn tối với người đàn ông khác), vì thương bố mẹ, vì muốn có thằng cu để dạy nó uống bia, vì chiều phụ nữ (đến 1 độ tuổi nhất định nào đó là phụ nữ nhất loạt đòi cưới, ga lăng như đàn ông chẳng lẽ lại không chiều?). Vì hy sinh thân mình để đàn bà sống thọ. Nhưng tóm lại đàn ông là những người trượng nghĩa, đầy trách nhiệm, đáng kính trọng.
Mặc dù đúng là như anh D. nào đó từng nói: anh ấy thèm vào lấy vợ, nhưng cuối cùng cũng phải lấy thôi. Tất cả vì cứu thế giới.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh không có hứng "yêu" em
Anh rất yêu em, nhưng là yêu như là bố yêu con gái, anh muốn bảo vệ em, làm em vui, nhưng làm chuyện đó với em thì anh không có hứng.
Em năm nay 25 tuổi, cao 165cm, nặng 45kg, ngoại hình nói chung là cân đối, xinh đẹp. Em có bạn trai, yêu nhau đã gần một năm. Anh ấy hơn em 20 tuổi, nhưng là người thành đạt, tài giỏi, giàu có, học cao, biết 4 ngoại ngữ, mạnh mẽ, nam tính, và đẹp trai đủ làm phụ nữ mê mẩn. Nói chung anh ấy là người gần hoàn hảo, và nếu liệt kê ưu điểm của anh ấy thì có lẽ phải đến nửa ngày mới hết.
Tụi em yêu nhau cũng không suôn sẻ, có không ít bất hòa, cũng có 2 lần chia tay nhau, một lần thì được 5 ngày, lần thứ 2 được 10 ngày. Tụi em cũng có lúc ghen tuông, làm tổn thương lẫn nhau, nhưng càng ngày em càng yêu anh anh ấy và anh ấy cũng thường nói yêu em. Anh ấy chăm sóc và chiều em. Nhưng có điều anh chưa bao giờ rõ ràng với em là tương lai của tụi em sẽ như thế nào.
Anh thường nói vu vơ đến chuyện có con, dạy con như thế nào, rồi sau này sống ở đâu, nhưng chưa bao giờ nói cụ thể là anh muốn những điều đó với em. Cũng có lúc anh nói muốn là người chồng tuyệt vời của em, chăm sóc bảo vệ cho em, lúc khác anh lại nói em không phải người thích hợp để làm vợ anh. Tính em ẻo lả, yếu đuối, dễ xúc động, còn anh ấy thì cao ngạo, rất tự hào về bản thân, đôi lúc còn hơi ác khẩu nữa. Những cuộc nói chuyện kiểu như vậy làm em rơi không biết bao nhiêu nước mắt. Em cảm thấy mình chẳng khác gì thứ đồ chơi, không được tôn trọng, nhưng em chưa bao giờ có đủ can đảm để rời xa anh ấy. Cho đến khi xảy ra chuyện gần đây.
Một người bạn cho em biết rằng anh ấy vẫn gặp gỡ và có quan hệ với bạn gái cũ. Theo như người ấy nói thì đó là một cô gái không quá xinh nhưng cũng ưa nhìn, tính cách thú vị, có điểm giống em và rất trẻ, mới 22 tuổi. Em đem chuyện hỏi anh ấy thì anh thừa nhận ngay, không quanh co câu nào. Anh nói rằng chỉ mới gặp lại cô ấy khoảng vài tháng gần đây, và gặp gỡ chỉ khoảng 1 tháng 1 lần, quan hệ chỉ đơn thuần thể xác chứ không có dính líu cảm xúc gì hết.
Anh ấy nói xin lỗi vì làm tổn thương em và nói là không muốn mất em. Em không tin là quan hệ với bạn gái cũ mà lại không có tình cảm gì, nhưng vì rất yêu anh ấy và cũng nghĩ dù chuyện gì xảy ra thì em cũng có nửa phần lỗi nên em định không nghĩ đến chuyện đó nữa và đối xử với anh ấy tốt hơn, chu đáo hơn. Nhưng nói thì dễ mà làm thì khó.
Không có anh ấy, như thể cuộc đời em mất đi toàn bộ màu sắc, không còn ý nghĩa... (Ảnh minh họa)
Em không thể ngừng suy nghĩ về việc anh ấy gặp gỡ bạn gái cũ, càng ngày càng cảm thấy nghi ngờ và đã không tránh khỏi tỏ thái độ nghi ngờ với anh ấy. Hôm 8/3 anh ấy mời em đi ăn ở một nhà hàng lãng mạn, tặng em chocolate và một cái váy trắng. Tối hôm đó anh ấy sử xự với em cực kì lịch thiệp và lẽ ra đó phải là một đêm hạnh phúc của tụi em. Nhưng chuyện lại không xảy ra như vậy.
Có ai đó (hay nhiều người, em cũng không rõ) liên tục nhắn tin cho anh. Anh để điện thoại ở chế độ yên lặng nhưng em vẫn thấy điện thoại liên tục sáng lên. Em tỏ ra khó chịu và anh có vẻ cực chẳng đã, đã mở inbox điện thoại cho em xem. Trong đó có nhiều tin nhắn cảm ơn lời chúc 8/3 đến từ nhiều phụ nữ khác nhau, và một vài tin nhắn trao đổi gì đó mà nội dung em cũng không hiểu lắm với một người phụ nữ. Lúc đó em cho rằng anh đang tán tỉnh người đó nên hỏi anh có phải đúng như vậy không. Anh nói anh không tìm kiếm người nào để thay thế em, nhưng anh cũng cần có bạn bè, vì nhiều chuyện anh đâu có chia sẻ với em được. Em suốt ngày ghen tuông làm anh thấy như ở dưới địa ngục vậy.
Em rất ấm ức nhưng cũng cố gắng không nói gì. Em cố gắng âu yếm anh nhưng anh quay đi. Anh nói với em là anh rất mệt và cần được ngủ. Em nói thêm câu gì đó nữa, anh liền bảo anh rất yêu em, nhưng là yêu như là bố yêu con gái, anh muốn bảo vệ em, làm em vui, nhưng làm chuyện đó với em thì anh không có hứng.
Em ôm gối sang phòng khác ngủ, anh cũng chẳng giữ em lại. Cả đêm hôm đó em nằm nghĩ ngợi, cảm thấy tình cảm của anh ấy dành cho mình đã quá nhạt nhẽo rồi, em không muốn giữ anh ấy nữa. Sáng em dậy sớm, tắm và thay quần áo xong thì anh ấy vẫn còn ngủ. Em vào phòng ngồi bên cạnh anh. Anh mở mắt ra thấy em liền cầm tay em, rồi lại nhắm mắt vào ngủ tiếp. Em đợi anh mở mắt ra lần nữa thì nói với anh rằng em quyết định sẽ không gặp lại anh nữa, anh đừng gọi điện hay email cho em nhé.
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng rồi chỉ nói rằng anh yêu em, nhưng không yêu được theo cách em muốn. Anh hy vọng em tìm được người khác tốt với em và không làm em phải khóc thế này. Nhưng anh vẫn ở đây bất cứ khi nào em cần. Anh hôn em. Sau đó tụi em phải dậy để đi làm. Trước khi đi em quay lại nhìn anh một cái, em cảm thấy nét mặt anh có vẻ như là vui vì thoát được em mà không phải cố gắng gì.
Em nói với anh ấy như vậy, nhưng thực ra trong lòng em không bao giờ muốn rời bỏ anh ấy. Em chỉ muốn cho anh ấy thời gian và hy vọng rằng anh ấy nhận ra là anh ấy cần em. Nhưng đã 7 ngày trôi qua rồi mà anh ấy vẫn giữ đúng lời hứa, chẳng hề liên lạc với em qua điện thoại lẫn email. Em cảm thấy đau khổ khi không có anh ấy, như thể cuộc đời em mất đi toàn bộ màu sắc, không còn ý nghĩa. Em lo sợ anh ấy sẽ đến với người con gái kia. Em muốn tìm cách để có lại anh ấy. Em nên làm thế nào bây giờ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi người mới gặp Hôm qua anh cùng sếp đến cơ quan em, khi hai sếp bàn chuyện trong phòng khác, anh ngồi phòng em và gục đầu xuống bàn than rằng đêm qua mình mất ngủ, mọi người trong phòng nói anh chắc đêm qua nghĩ đến cô nào nên mất ngủ phải không, anh bảo rằng làm gì có cô nào mà nghĩ đến. Em...