Vì nói tiếng Việt quá giỏi, doanh nhân người Nga bị cựu thí sinh Hoa hậu Việt “đánh rớt” ngay ở bước làm quen
Mỹ Trinh chia sẻ: “Anh cũng có ghen, sợ mất vợ rồi sợ nọ sợ kia nhưng hai vợ chồng mình tin tưởng nhau tuyệt đối và trên hết rất tôn trọng nhau”.
Chỉ vì giỏi tiếng Việt mà khó lấy lòng người đẹp
Trước khi vẽ nên một câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp, chắc hẳn hành trình để cả hai có thể làm quen, đến với nhau, thấu hiểu nhau cũng chẳng hề dễ dàng. Đó là câu chuyện của doanh nhân người Nga Bichev Aleksandr Sergeevich 36 tuổi. Anh đã từng có quãng thời gian theo đuổi vợ mình – cựu thí sinh Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam 2019 Mỹ Trinh một cách đầy vất vả.
Mỹ Trinh năm nay 28 tuổi, hiện đang là model và Catwalk Trainer tại một Trung tâm nghệ thuật lớn ở Nha Trang.
Mỹ Trinh rất xinh đẹp duyên dáng nên chỉ sau khi thấy hình ảnh của cô, Aleksandr đã “đổ” và nhờ một người bạn làm cầu nối. Người bạn ấy gửi cho anh tài khoản mạng xã hội của Trinh cho Shasha. Tuy nhiên, sự vội vàng của anh có lẽ đã khiến cô gái xinh đẹp khó chịu.
Trinh nhớ lại: “Anh ấy liên tục nhắn tin cho mình bằng tiếng Việt nhưng mình không trả lời. Lí do là bởi anh giỏi tiếng Việt quá, cảm giác có chút lấn cấn nên mình không có đáp lại.
Đó là thời gian mình tham gia cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ. Trước đêm bán kết các thí sinh đi thử trang sức, mình có nhận được lá thư, một chị bên đơn vị tài trợ nói có ai đó gửi cho mình. Về phòng mình mở ra thì thấy lời lẽ câu từ hoàn toàn giống với ‘ông người Nga’ nhắn cho mình ròng rã suốt 2 tháng mà không được trả lời. Thấy anh chân thành quá, mình đã quyết định trả lời tin nhắn”.
Ban đầu Trinh không có cảm tình với Aleksandr.
Có lẽ, phải thật sự rất thích Trinh nên Aleksandr mới kiên trì với những đoạn tin nhắn không có người đáp suốt một thời gian. Và cũng vì vậy nên anh mới viết cả bức thư tay gửi động viên Trinh trong hành trình tham dự với cuộc thi lớn của cuộc đời.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Trinh nhận lời gặp mặt Aleksandr. Lần hẹn đầu tiên cô đến cùng một người bạn. Trong suốt cả tháng đầu, lúc nào Trinh cũng cùng bạn đến gặp mặt đối phương.
“Mình ấn tượng với anh vì nói và viết tiếng Việt quá giỏi. Ban đầu mình không ưng lắm vì đặc điểm đó bởi có những nghi ngờ nhất định. Sau này tiếp xúc mới biết anh chỉ đơn giản là yêu thích ngôn ngữ Việt chứ không có động cơ gì cả. Anh học tiếng ở Đại học Bách khoa Hà Nội và còn có tên Việt là Mạnh do cô giáo đặt cho. Anh nói chuyện giống người Việt Nam lắm, đôi khi người bản địa cũng nói không lại với anh ấy”, Trinh hài hước nói thêm.
Từ nói chuyện nhiều, cặp đôi dần dần thấu hiểu và bắt đầu tình yêu. Yêu được một thời gian, Trinh quyết định đưa anh về nhà ra mắt. Lần về nhà Trinh đó đúng vào dịp mừng Thọ ông nội cô. Vì lạ người, Aleksandr rất ít nói, gặp ai cũng cười rất thân thiện.
Video đang HOT
Anh không phải là người đàn ông ngoại quốc đầu tiên Trinh yêu nên bố mẹ cô không bất ngờ. Tuy nhiên, họ cũng ngỡ ngàng về trình độ tiếng Việt giỏi giang của Aleksandr. Đến khi quen hơn với mọi người, anh chuyện trò nhiều khiến người nhà cô ai cũng khen dễ thương hết cả.
Trinh chia sẻ: “Mình mới chỉ gặp mẹ chồng được 1 lần lúc bà qua Việt Nam du lịch. Lần đó hai mẹ con cũng không nói chuyện được nhiều do bất đồng ngôn ngữ. Mẹ không biết tiếng Anh, còn mình lại không nói được tiếng Nga. Lúc nào chồng mình cũng phải làm người phiên dịch ở giữa. Mẹ chồng và chồng có gương mặt giống nhau, đều rất dễ mến và thích quan tâm người khác. Hiện tại, hai vợ chồng mình mới đăng ký kết hôn và kế hoạch sẽ tổ chức đám cưới vào năm sau”.
Chàng rể Việt mê đắm ẩm thực quê vợ
Đến hiện tại, hai vợ chồng đã có với nhau một cô con gái tên là Dasha. Trên tài khoản mạng xã hội, Trinh cũng thường chia sẻ những đoạn clip ghi lại cảnh chồng chăm sóc con nhỏ, chơi với con.
“Mình rất cảm ơn chồng vì từ lúc mang thai đến bây giờ anh luôn ở bên cạnh, an ủi và đồng hành với vợ. Giai đoạn có thai mệt mỏi, mình cũng có sự thay đổi trên cơ thể nên nhiều lúc tự ti và khóc. Lúc nào chồng cũng ở bên cạnh động viên. Đến lúc con sinh ra anh luôn là người tắm cho bé, chăm sóc con và làm hết công việc nhà để vợ rảnh rang hơn một chút”, Trinh tâm sự.
Đã có vài năm sống ở Việt Nam lại mê mẩn văn hóa Việt nên Aleksandr hòa nhập nhanh chóng với cuộc sống ở đây. Hai vợ chồng Trinh gần như không có khoảng cách, lúc nào họ cũng có thể trò chuyện, chia sẻ những việc xảy đến hằng ngày với nhau.
Là người Nga nhưng Aleksandr không ngán bất cứ món ăn Việt nào. Từ trứng vịt lộn, chân gà, nước mắm… anh đều ăn được hết khiến cho việc nấu nướng của Trinh trở nên vô cùng dễ dàng.
“Vợ chồng mình rất ít khi cãi vã. Nếu có cãi thì mình cũng thường im lặng vì không muốn tranh luận. Trong nhà mình, người này đang bực thì người kia sẽ im, “cơm sôi bớt lửa mà”. Bình thường chồng luôn là người xin lỗi mình trước khi giữa hai vợ chồng chẳng may có tranh cãi”, Trinh chia sẻ thêm.
Yêu và cưới người ngoại quốc, đôi khi Trinh cũng gặp phải các phản ứng không hay ho hay lời bàn tán từ người xung quanh. Tuy vậy, cô luôn gạt đi bởi hơn ai hết, chỉ có bản thân cô mới biết được mình là ai và giá trị của mình ở đâu.
Cô kể: “Thay vì quan tâm đến những lời xì xào thì mình tập trung cố gắng làm việc chăm chỉ hơn mỗi ngày. Điều đó cũng là cách để khẳng định bản thân mình và cho những người xung quanh biết rõ rằng cuộc hôn nhân nào cũng đến từ tình yêu chứ không có chuyện lấy chồng Tây vì tiền hay có mục đích khác”.
Tổ ấm hạnh phúc của Trinh hiện tại.
Trinh xinh đẹp lại hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật nên đôi lúc Aleksandr cũng có chút ghen tuông, sợ mất vợ. Tuy nhiên, anh luôn tôn trọng sở thích cũng như sở trường của cô.
Trinh tâm sự: “Khi tìm hiểu và yêu nhau, chồng mình đã rõ về công việc của vợ. Anh rất thông cảm và hiểu cho mình khi đi diễn show hoặc đi dạy về muộn. Anh cũng có ghen, sợ mất vợ rồi sợ nọ sợ kia nhưng hai vợ chồng mình tin tưởng nhau tuyệt đối và trên hết rất tôn trọng nhau. Đó cũng là bí quyết để cả hai giữ gìn hôn nhân hạnh phúc”.
Chúc mừng cho gia đình Dasha và câu chuyện hôn nhân đầy thú vị. Chúc cho cặp đôi sẽ ngày càng hạnh phúc, có thật nhiều niềm vui trong cuộc sống nhé.
Bí mật chôn vùi sau bãi đá ven sông Hồng là niềm an ủi duy nhất suốt thời thơ ấu của tôi
Từ ngày bố mẹ đi làm ăn xa, tôi cứ lủi thủi một mình, cũng may vẫn còn có Tôm loanh quanh cạnh tôi.
Tôm là tên chú mèo màu vàng ông bà ngoại nuôi ngày tôi còn bé. Tôm được đón về nhà cùng thời gian tôi sinh ra. Cứ thế tôi và Tôm lớn lên cùng nhau, tôi càng lớn, Tôm càng béo tốt mập mạp.
Bố tôi là người từ nơi khác đến Hà Nội sinh sống và làm ăn. Gia đình nhà ông bà ngoại thì rất khó khăn. Ông bà có đến 6 người con, mẹ tôi là chị cả. Thời đó, chị cả trong một gia đình đông em thì luôn phải chịu nhiều thiệt thòi và cũng nặng gánh khi phải cùng bố mẹ cáng đáng gia đình từ rất sớm.
Mẹ tôi lập gia đình khi còn khá trẻ. Hai người đến với nhau đơn giản nhưng tràn ngập tình yêu thương. Tuy rằng cuộc sống chẳng dễ dàng gì nhưng chưa bao giờ khiến họ phải vì vậy mà "cắn xé" nhau.
Bố tôi ở rể nhưng mãi về sau này tôi vẫn trêu ông rằng chẳng có ai ở rể sướng như bố. Ông bà ngoại tôi thương chàng rể này lắm, vả lại cuộc sống vất vả, người nghèo chúng tôi chẳng thể làm gì khác ngoài yêu thương và đùm bọc lẫn nhau ngày qua ngày.
Đến năm tôi lên 6 tuổi thì mọi chuyện không còn đơn giản nữa. Tôi phải đi học, mà đi học thì phát sinh đủ loại chi phí. Bố mẹ không nỡ để cho tôi thiếu thốn hơn so với bạn bè nên càng ngày càng nặng nề hơn chuyện cơm áo gạo tiền.
Cuối cùng, bố mẹ quyết định sẽ đi xuất khẩu lao động trong 5 năm. Không phải họ không lường trước được những khó khăn vất vả khi phải làm việc nơi đất khách quê người, thế nhưng bố mẹ tôi cũng như rất nhiều người quyết định mưu sinh xa xứ đều có duy nhất một mong cầu như nhau. Đó là mong sao cuộc sống bớt khó khăn đi, ít nhất thì con cái, người thân ở nhà không phải sống quá đỗi chật vật.
Vậy là chỉ một năm sau, bố mẹ tôi đã lên đường xuất ngoại. Họ có kế hoạch cụ thể, sẽ không về nước trong suốt thời gian làm ăn để tiết kiệm hết mức có thể, sau 5 năm đó, họ phải tích lũy được số vốn liếng nhất định còn về với con cái.
Và thật sự những năm đó, bố mẹ tôi không hề về nhà một lần nào, các cuộc điện thoại cũng ít ỏi vì thời đó các phương tiện liên lạc không dễ dàng như bây giờ. Có khi cả năm trời tôi mới được nói chuyện với bố mẹ đôi ba lần.
Những đứa trẻ sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn luôn lớn trước tuổi và rất biết thân biết phận. Tôi cũng vậy, tôi chưa bao giờ mè nheo đòi hỏi điều gì dù rằng mỗi lần nghe thấy giọng mẹ tôi đều không khỏi nghẹn ngào. Ấy vậy nhưng mẹ hỏi tôi đều chối bay chối biến vì sợ làm mẹ lo lắng.
Tôi còn nhớ, để mưu sinh, bà ngoại tôi phải bán chè ở chợ Yên Phụ. Hàng chè của bà đông khách lắm nên mấy dì cháu trong nhà mỗi người một việc để phụ bà bán hàng. Dì út đi xách bột, dì ba đi giao chè cho khách, cậu hai thì khéo tay nên sáng sớm tinh mơ đã tỉnh dậy để nặn bánh trôi cho bà.
Năm 8 tuổi tôi đã lớn hơn một chút nên nhận nhiệm vụ đi xách nước ở nhà máy nước về nhà. Mỗi lần đi sẽ có một chiếc xe đẩy đủ chỗ cho 3 xô nước. Chiếc xe này là sáng chế của ông ngoại để tôi không bị gánh nước nặng, ông sợ tôi lùn sau này không đi thi hoa hậu được.
Đoạn đường từ nhà ra đến nhà máy nước không xa, thế nhưng rất tối và vắng vẻ. Hơn nữa, mỗi lần được dì út đèo trên chiếc xe đạp đi thuê băng về xem phim, tôi đều bị dì kể cho những câu chuyện rùng rợn, thành thử cứ đi qua đoạn đường này, tôi lại thần hồn nhát thần tính.
Sợ thì sợ vậy chứ tôi nào có dám kể với người lớn. Tôi cứ nghĩ trong nhà chỉ được mỗi cái việc xách nước mà còn làm không xong thì chán lắm nên cứ anh hùng rơm, sợ đến mấy cũng nhất quyết đi một mình.
Mãi cho đến một ngày, tôi mới đẩy xe ra khỏi nhà, vừa đặt 3 xô nước lên thì mèo Tôm cũng lững thững đi theo sau tôi. Đi đến đầu ngõ rồi mà Tôm vẫn không có ý định quay về dù tôi đã mấy lần đuổi chàng ta vào nhà.
Thế là Tôm theo tôi đến tận nhà máy nước, nó loanh quanh tìm được một mỏm đá, nằm cuộn tròn phởn phơ ngủ trên đó. Tôi lấy nước xong mới quay sang bảo Tôm về nhà thôi, nói là vậy nhưng tôi chắc mẩm lại phải đích thân bế con mèo béo ú lười biếng này về rồi.
Ấy vậy mà Tôm vẫy vẫy cái tai ngắn ngủn rồi tỉnh dậy ngáp một cái rõ to. Nó nhìn tôi một lúc rồi thủng thẳng bước về phía tôi, thậm chí còn đàng hoàng đi trước như người dẫn đường. Tôi và nó đi suốt cả đoạn đường từ nhà máy nước về, tôi cứ mãi nghĩ về chuyện sao con mèo nó lại biết mà đi theo mình đến nỗi quên hết cả sợ hãi, về đến nhà lúc nào không hay.
Kể từ đó, mỗi lần đi lấy nước tôi lại gọi Tôm. Kỳ lạ là thường thì Tôm đi chơi suốt hoặc trốn đi ngủ nướng phơi nắng ở đâu không ai biết nhưng cứ đến giờ tôi chuẩn bị đi lấy nước là chàng ta bò về. Chỉ cần tôi dõng dạc "Tôm ơi! Đi xách nước với Uyên" là y như rằng nó báo cáo có mặt ngay.
Cứ như vậy, đôi bạn thân chúng tôi ngày ngày cùng nhau đi xách nước, Tôm vẫn nằm trên mỏm đá ấy, đợi tôi ra hiệu sẽ đứng dậy đi về nhà. Dường như Tôm hiểu được tất cả những gì tôi nói vậy.
Thế rồi đến một ngày, tôi gọi nhưng Tôm không còn nhanh nhẹn như trước nữa, mỗi lần đi xách nước nó sẽ nằm lên xe đẩy thay vì đi bộ theo tôi như mọi khi. Đến nơi nó cũng không tìm mỏm đá thân thuộc mà chỉ nằm một chỗ trên xe, đợi tôi lấy nước rồi lại về. Càng về sau nó càng mệt mỏi đến độ tôi gọi nó cũng không thể đi theo mà chỉ vẫy vẫy tai, chứng tỏ nó vẫn nghe thấy tôi nói.
- Tôm ốm rồi Uyên ơi, con đi lấy nước một mình cho Tôm nghỉ ngơi nhé!
Chiều hôm đó, dì ba của tôi nói như vậy, tôi ngoan ngoãn nghe lời nhưng trước khi ra khỏi nhà, tôi cứ ngoái lại nhìn Tôm. Có một điều gì đó mách bảo khiến tôi thật sự không muốn ra khỏi nhà chút nào.
- Uyên đi lấy nước nhé! Tôm đợi Uyên về rồi đi mua cá nhé!
Tôi không biết có phải vì câu nói "đợi" của mình mà khi tôi về đến nhà, Tôm đã hấp hối rồi nhưng vẫn cố gắng bước ra khỏi thùng giấy, uể oải loạng choạng đi về phía tôi. Chỉ vài phút sau thì Tôm đã ra đi mãi mãi.
Tôm và tôi bằng tuổi nhau, khi tôi vẫn là một đứa trẻ thì Tôm đã là một chú mèo già 9 tuổi rồi. Tôm không bị bệnh gì hết, nó chỉ là đã sống hết tuổi của một chú mèo mà thôi.
Tôi đi theo ông ngoại ra bãi đá sông Hồng để chôn Tôm. Tôi thấy mắt ông ngoại đỏ hoe, cũng phải thôi, ông quý Tôm lắm mà. Tôm được đặt trong một chiếc thùng gỗ sạch sẽ, bọc vào chiếc khăn tắm của nó. Tôi đứng giữa bãi đất trong chiều mưa phùn khóc hết nước mắt.
Vài năm sau, bố mẹ về nước, tôi đã dắt họ ra bãi đá sông Hồng, nơi chôn vùi người bạn thân thiết của tôi, niềm an ủi duy nhất trong suốt những năm tháng tuổi thơ ấy...
Bất ngờ với kế hoạch của mẹ chồng trong suốt một năm tôi về làm dâu Tưởng lấy được chồng giàu thì sẽ được sống sung sướng nào ngờ lại khổ thế này. Lần đầu tiên tôi về ra mắt nhà bạn trai, mẹ anh ấy đã phản đối gay gắt. Vì ngoài vẻ xinh đẹp thì tôi chẳng có gì, không biết nấu ăn, không có việc làm. Dù bị bố mẹ bạn trai phản đối nhưng hai...