Vì những điều nhỏ nhặt, ta đã lạc mất nhau
Ngồi chung một giảng đường, chia chung những bồng bột tuổi trẻ, khi 20 tuổi, ta là tình đầu của nhau.
Đám bạn đại học khuyên em không nên yêu người cùng tuổi, vì con gái luôn phải chịu thiệt, luôn già nhanh hơn, luôn đau khổ hơn. Em tin chúng nó, nhưng cũng tin lí lẽ của trái tim mình. Thế rồi bất chấp tất cả, anh dắt em đi qua vài mùa yêu thương. Tình yêu có những nốt thăng trầm, đôi khi cãi vã, đôi khi đứng nhìn nhau không nói nửa lời, đôi khi em giận anh khóc sưng mắt nhưng chưa một lần em nghĩ đến chuyện buông tay.
Bởi em cứng đầu chẳng muốn xa anh nên định mệnh phải ra tay chia rẽ. Lần đấy ta cãi nhau vì chuyện gì em chẳng nhớ nổi. Vì anh không trả lời tin nhắn của em, vì anh quên hẹn hay vì anh đùa em quá trớn? Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, em giận vặt để anh lại dịu dàng đến chuộc lỗi. Nhưng em đợi mãi, 7 ngày liền không thấy anh nói một câu. Đến ngày thứ 8, lòng em vỡ òa, nức nở, anh gọi điện em chẳng thèm bắt máy. Một cuộc gọi nhỡ, rồi 2,3,4,…20 chục cuộc gọi nhỡ. Em khóa sim. Anh chạy đến nhà, em khóa cửa. Chiến tranh lạnh kéo dài.
Nửa tháng sau, em thấy nỗi nhớ anh đã quá hạn sử dụng, không được gặp anh chắc tim em héo mòn đến chết. Em hẹn anh ra quán quen. Rồi em lại phải đợi, 3 tiếng liền anh không đến. Em gọi điện đến nhà, mẹ anh bảo anh đang ngủ. Trời đổ mưa tầm tã, em bỏ về, mưa ướt và lạnh tê tái trên vai. Em nhắn tin vỏn vẻn, bảo chúng mình chia tay. Anh chạy đến nhà em, gọi mãi, gọi mãi, em chẳng ra gặp. Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng em suy sụp, tiều tụy chỉ vì một kẻ đã vô tâm làm đau mình.
Video đang HOT
Nửa năm sau, chúng mình ra trường. Anh vào Nam lập nghiệp, em lên đường đi du học. Lúc ra sân bay, em không còn đủ nước mắt để khóc. Lòng em bỗng nổi loạn, em muốn chạy đến tìm anh, em ước mình đã gọi điện nói với anh một lời tạm biệt tử tế khi nhận được lá thư anh viết tay, bảo em lên đường phải bình an, hạnh phúc. Rồi người ta giục hành khách lên máy bay, rồi người thân giục em bước thật mau, em không còn thì giờ để tiếc nuối.
Nhiều năm sau, em về nước , tình cờ gặp anh ở quán quen. Em kể vài cuộc tình thoáng qua ở đất khách, anh kể về nỗi cô đơn những năm tháng không có em. Em thấy tim mình ru lại khúc hát quen. Tối đấy em nằm thao thức, mơ giấc mơ nông nổi của ngày cũ. Hôm sau em cố tình quay lại quán, lòng khấp khởi vì sẽ có anh đợi em. Quả nhiên anh vẫn đến, vẫn ngồi vào góc quen, nhưng lại cùng một cô gái khác, hồn nhiên khoác tay bá cổ và rạng rỡ nói cười. Em nghĩ anh đang cố trả thù mình, em bỏ đi không nói không rằng, cắt đứt mọi liên lạc. Từ đấy, chúng mình lại xa nhau.
Giờ anh và em gần chạm ngưỡng 40. Sau rất nhiều khoảng trống, anh tìm gặp em chỉ để đưa tấm thiệp hồng. Em đã quên sân hận ngày cũ, thật lòng chúc anh trăm năm hạnh phúc. Anh hỏi em có sống tốt, em mỉm cười kể vừa đắm một lần đò. Anh thảng thốt và phân vân. Em bảo anh đâu còn thời gian để phân vân, em độc thân nhưng không thể đến bên anh lần nữa, anh còn cô vợ trẻ, còn trách nhiệm phải gánh vác, tiếc làm gì chút tình đã xa xôi.
Anh gật gù. Em thấy mái đầu anh óng ánh vài sợi bạc. Anh ra về, em ở lại cùng buổi chiều hoang hoải. Ước gì ngày xưa em chịu nghe anh giải thích thì đã biết 7 ngày anh không liên lạc vì nằm sốt li bì, biết cô gái ôm eo anh chỉ là cô em họ Việt kiều quen vô tư, thoải mái. Vì những điều nhỏ nhặt, em mãi mãi đánh mất anh.
Theo VNE
Lo tương lai khi bạn trai không bằng cấp
Tôi đã có bằng thạc sĩ, gặp anh tôi thấy tương lai rất mù mịt. Thực sự lúc này tôi phân vân có nên chọn bạn trai không có bằng cấp hay không.
Chúng tôi quen nhau qua một trang mạng xã hội. Lúc đầu chỉ định gặp mặt, nói chuyện cho đỡ buồn chán thôi vì tuổi tôi và anh khắc nhau. Dần dần, tôi càng nói chuyện hợp với anh và cảm mến lúc nào không hay. Sau hơn một tháng nhắn tin gọi điện qua lại, tôi đã nhận lời yêu anh. Đây cũng là lúc anh thú nhận đã nói dối tôi, rằng anh vẫn chưa tốt nghiệp đại học (lúc trước anh nói dối tốt nghiệp rồi vì sợ tôi chê). Anh bảo thời đi học do nhà nghèo nên phải đi làm thêm tự lo tiền trang trải cuộc sống, bị nợ môn nhiều quá, hạ xuống học khóa sau; anh thấy xấu hổ nên đã bỏ ngang, không học hành gì nữa và đi làm luôn.
Anh trải qua nhiều nghề từ thiết kế, quản trị web đến làm xây dựng và giờ chuyển sang làm kỹ thuật sửa máy văn phòng. Ngay tại thời điểm anh nói, tôi gần như muốn chia anh ngay, xong vì thương anh, vì anh níu kéo, tôi tiếp tục yêu và làm bạn với anh. Chuyện tình này cứ thế kéo dài cũng được 8 tháng, nhiều lần chia tay nhưng rồi lại nối lại. Tôi 28 tuổi, anh 34 tuổi, cái tuổi không còn chỉ yêu không nữa mà xác định sẽ lấy nhau.
Tôi thấy sợ tương lai mù mịt với anh, bản thân đã học xong thạc sĩ, điều kiện gia đình cũng có hơn, còn anh không có gì cả, không nghề nghiệp ổn định, không bằng cấp, gia đình nghèo. Nếu lấy anh sẽ không sợ chết đói nhưng khá chật vật. Tôi khuyên anh đi học tại chức buổi tối để có bằng cấp, thuận lợi cho công việc tiến thân sau này nhưng anh không chịu, bảo giờ không có thời gian và cũng không muốn học nữa, chấp nhận sự thật như giờ thôi. Tôi buồn lắm, không biết phải làm sao.
Tôi thấy thương bố mẹ vất vả cho mình ăn học, sau này nghèo khổ không giúp gì được ông bà lại phải cậy nhờ, nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trái tim không thể rời xa anh. Chúng tôi cứ thế cho đến một ngày tôi phát hiện anh đang nhắn tin rất thân mật với cô gái khác, còn gọi nhau là vợ chồng. Tôi như chết điếng. Vậy mà khi hỏi anh vẫn bảo không có gì, chỉ là nhắn tin xã giao.
Qua mạng xã hội tôi biết cô gái này còn rất trẻ, chưa học xong, anh quen qua sự giới thiệu của cô em họ trong thời gian chúng tôi chia tay nhau lần trước. Với cô gái này, cô ấy đã coi như chẩn bị làm đám cưới với anh, chỉ chờ cô học xong là cưới. Cô ấy học ở Huế, rất xa chúng tôi. Hai người mới gặp nhau 2-3 lần và chủ yếu là nhắn tin gọi điện. Anh cũng gặp gia đình cô ấy rồi. Anh bảo vì tôi cứ dùng dằng, chẳng biết có đi đến đâu không nên mới vậy. Anh chỉ muốn cưới luôn nên đã làm thế, vẫn nói yêu tôi nhưng luôn nhắn tin thân mật với cô gái kia. Đến gặp bố mẹ tôi vẫn coi như không có chuyện gì xảy ra, bố mẹ tôi không biết anh không có bằng cấp.
Tôi đã nói lời chia tay dù trong lòng còn rất yêu anh. Tôi cảm giác như mình không thể bỏ được nhưng lại không thể chấp nhận sự thật anh không có bằng cấp, công việc chỉ làng nhàng lương 5-6 triệu/tháng khi anh đã 34 tuổi. Có phải tôi quá ích kỷ không? Các bạn hãy cho tôi lời khuyên, tôi có nên chia tay dứt khoát với anh không? Như vậy sẽ tốt cho cả anh và tôi?
Theo VNE
Món quà vợ thích nhất Hai vợ chồng hợp nhau nhiều mặt nên cưới đã sáu năm mà vẫn khắng khít mặn nồng. Một trong những điều "đồng nhất quan điểm" của cả hai là chuyện không thích sinh con. Mặc gia đình hai bên nói tới nói lui, vợ chồng vẫn khăng khăng giữ vững lập trường. Đâu phải hễ cưới nhau là buộc phải có con....