Vì một câu nói của mẹ chồng mà nàng dâu ấm ức suốt bao năm, tới khi bà đi viện cũng không thèm thăm hỏi
Khánh đang ở quê để chăm sóc mẹ ốm, Liên gọi điện không những không hỏi thăm mà còn khóc lóc ép anh quay về. Khi yêu cầu không được đáp ứng, Liên tức giận nói: “Tôi hối hận vì đã sinh con cho anh”.
Liên vừa ra trường chưa xin được việc đúng chuyên ngành thế nên đành xin tạm vào một công ty bất động sản làm nhân viên bán hàng. Run rủi thế nào, cô lại gặp được Khánh – một người khách đi mua nhà rồi yêu nhau. Tuy Khánh không quá giàu nhưng anh rất giỏi, trẻ tuổi, tự lập nghiệp và đã mua được nhà Hà Nội. Hai người yêu nhau tới khi Liên có bầu thì cưới.
Suốt thời gian đó, phải nói Liên được chồng cưng chiều hết mực. Cô nghỉ việc ở công ty, chỉ ở nhà nấu nướng, trông nhà. Thậm chí, có hôm nào Khánh được nghỉ là mọi việc trong nhà từ quần áo, cơm nước một tay anh lo cả.
Mẹ của Liên thi thoảng cũng lên chơi, thấy vậy thương con rể, bảo Liên:
- Con xem, nó đi làm đã áp lực và vất vả thế rồi mà con còn không chịu đỡ đần?
Liên lại trách ngược mẹ:
- Mẹ xem, con bầu bì nặng nề như thế này anh ấy phải giúp chứ. Không có tiền thuê giúp việc thì anh ấy tự đi mà làm thôi.
Mọi lời mẹ đẻ khuyên, Liên chỉ bỏ ngoài tai. (Ảnh minh họa)
Mẹ Liên cũng chỉ thở dài rồi tự mình làm hết, chỉ mong con rể không phát hoảng rồi bỏ rơi con gái mình. Khi Liên bầu 8 tháng, bố cô phát bệnh phải nằm viện, mẹ cô lại bị đau xương khớp mà vẫn cố cơm nước rồi nhờ người mang cho ông. Liên chẳng giúp được gì sợ ảnh hưởng, sợ mệt thế nên cô chỉ đòi tiền Khánh gửi về cho mẹ thuê người làm.
Còn khoảng 1 tháng nữa thì sinh, Khánh bàn với Liên về quê nội để bà tiện chăm sóc. Liên vùng vằng giận dỗi chồng cả ngày. Tới khi anh xuống nước, bảo:
- Em ở đây rất bất tiện, anh còn phải làm, không thể xin nghỉ cả tháng trời được. Thuê giúp việc thì vợ chồng mình chưa đủ kinh tế. Nên em chịu khó về quê để mẹ chăm chừng 3 tháng, hai mẹ con cứng cáp rồi thì quay lại Hà Nội, em nhé!
Nghe anh ngọt nhạt Liên cũng chẳng phải bùi tai nhưng đúng là chẳng còn cách nào khác. Cô vừa thu dọn quần áo, vừa gọi điện thoại trách mẹ mình ở gần mà chẳng giúp được gì. Mẹ Liên thì khóc, tự trách mình đã quá chiều con gái.
Video đang HOT
Khi cô về quê chồng, phải nói mẹ chồng cô cũng hiền và dễ tính. Bà không làm ruộng, chỉ ở nhà nấu nướng, cơm nước cho cô và trông thêm 1 đứa cháu 4 tuổi, 1 đứa 9 tuổi con chị gái Khánh.
Hàng ngày, cô cứ vác cái bụng nặng nề lượn qua, lượn lại rồi kêu ca, than vãn nên mẹ chồng cũng chẳng sai cô làm gì. Quần áo cô thay ra, chỉ cần bỏ ra ngoài, bà sẽ tự thu dọn rồi đi giặt. Cơm nước, tới bữa bà gọi thì cô vác bụng xuống. Ăn xong, cắp mông đi lên phòng đánh một giấc tới chiều, bát bà lại rửa.
Thế mà Liên vẫn cứ than vãn với chồng về quê chán, mẹ chồng không hợp tính chẳng biết nói chuyện gì. Chưa kể, bà còn nói giọng địa phương cô nghe không ra. (Nhà Khánh ở miền Trung, Liên ở miền Bắc). Khánh chỉ biết ngày ngày gọi điện thoại rồi dỗ dành cô vợ trẻ con của mình.
Mẹ chồng Liên làm tất cả mọi thứ trong nhà. (Ảnh minh họa)
Tới ngày Liên sinh, đêm hôm phải dậy cho con bú, cô thiếu ngủ nên cáu:
- Mẹ nuôi cháu mẹ đi, cho nó ăn sữa ngoài con chịu hết nổi rồi.
- Sao trẻ con phiền phức quá vậy, đã đau lại mệt thế này tôi biết sống sao?
Liên cứ than thế, mẹ chồng cũng kệ cô không nói một lời. Nhưng càng được nước, Liên lại càng lấn tới. Bữa cơm cữ thì cô chê. Có hôm, mẹ chồng vừa bưng lên cô không động đũa, bóng gió:
- Người ta ăn cơm cữ cũng 5 – 7 món, đây ngày nào cũng chỉ quanh đi quanh lại 2 món phát ngán ai ăn cho nổi.
Đỉnh điểm, hôm đầy tháng con Khánh về nhưng phải ngủ phòng khác. Nửa đêm con khóc, Liên lại gọi bà nội dậy đỡ cho nó bú bình, cô bỏ sang phòng chồng ôm anh ngủ say tới sáng.
Hôm sau, khi Khánh đi, mẹ chồng mới lên tiếng:
- Con lười làm việc nhà, mẹ nhịn. Con chê cơm mẹ nấu không ăn, mẹ nhịn. Con bừa bãi, ở bẩn mẹ cũng nhịn. Thế nhưng con con đẻ ra mà con không có trách nhiệm với nó, nửa đêm nửa hôm bỏ con cho bà sang nằm với chồng thế có được không? Ở nhà bố mẹ con không dạy con những phép tắc cơ bản à?
Liên tức giận, đáp trả:
- Chồng con gửi tiền về cho mẹ nuôi con, có tí việc nhà cỏn con thế mà mẹ đã trách con rồi. Con cũng chẳng muốn sống ở đây đâu. Con sẽ lên cùng anh Khánh lập tức.
Thế rồi, Liên dọn đồ và gọi taxi vượt cả vài trăm cây số lên Hà Nội thật. Dù cũng buồn vợ nhưng Khánh lại không nỡ trách. Anh để cô ở nhà, thuê người giúp việc theo ý của cô.
Liên gọi điện đòi Khánh quay về nhà nhưng không một lời hỏi thăm mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Gần 1 năm sau, khi mẹ chồng bị ốm nặng, phải vào viện mổ khối u thì Khánh tức tốc lái xe về quê. Đúng dịp người giúp việc cũng nghỉ, nửa đêm Liên gọi điện khóc lóc kêu sợ, kêu mệt.
Khánh thở dài, an ủi:
- Em cố chịu đi, 2 ngày nữa cô giúp việc lên. Còn anh, anh chắc phải ở lại xem tình hình mẹ thế nào… Hay em bế con về đây đi.
- Tôi có điên đâu mà về cái vùng đất chó ăn đá, gà ăn sỏi nhà anh. Anh ở lại mà chăm sóc mẹ anh đi, mẹ con tôi tự lo được. Tôi thấy mình sai lầm, quá sai lầm khi đã sinh con cho anh.
Nói rồi, Liên tắt máy mà không hỏi thăm mẹ chồng lấy một câu. Khánh nhìn điện thoại, nước mắt chảy dài.
Theo Trí Thức Trẻ
Nhìn con riêng của chồng đánh con mình mà tôi bất lực không thể trách mắng được
Cái quan niệm "mẹ ghẻ con chồng" thật sự đáng sợ hơn tôi tưởng. Nhìn mặt con gái bị chính anh trai cùng cha khác mẹ đánh sưng vù, tôi chỉ biết ôm lấy con mà khóc cùng.
Khi quyết định làm vợ anh, tôi đã rất đắn do. Thứ nhất, nhà anh rất giàu có, mẹ anh lại khó tính, hà khắc với con dâu. Thứ hai, chồng tôi đã có một đời vợ và một đứa con trai riêng. Vì mẹ anh quá cay nghiệt mà vợ cũ anh không ở được, phải ly hôn. Con trai duy nhất của chị ấy bị mẹ chồng tôi giữ lại nuôi dưỡng. Không chỉ chồng tôi, cả nhà anh đều rất thương chiều đứa bé. Tôi sợ mình lặp lại bi kịch của vợ cũ anh. Nhưng khi đó, anh đã hứa hẹn rất nhiều. Vì yêu, tôi buông xuôi suy nghĩ, bước chân vào cửa nhà anh với vai trò vợ hai.
Đám cưới, con trai anh mới 10 tuổi mà đòi uống bia. Mọi người ngăn lại, nó lớn giọng nói: "Từ nay bố không cần con nữa, con muốn uống cho say chết đi". Thế đấy, ngay trong ngày trọng đại nhất đời tôi, con riêng của chồng đã phản kháng mạnh mẽ như vậy mà.
Vì đã chuẩn bị sẵn tinh thần đối phó với con riêng của chồng nên tôi cố gắng hết sức làm hài lòng nó. Sáng, tôi lo đồ ăn cho nó rồi mới đi làm. Nhưng nó chê bai đủ điều. Tôi mua bún bò, nó nói thèm phở tái. Tôi mua xôi, nó chê khô như cơm rang rồi không ăn. Tôi nấu ăn, nó cầm đũa lật tới lật lui rồi buông đũa chê không ngon mắt. Mẹ chồng tôi lại chiều cháu nên bảo tôi nấu ăn phải chú ý pha trộn nguyên liệu, nấu cho đẹp mắt, ngon miệng vào. Tôi tức lắm mà không thể nói được gì.
Vì yêu, tôi buông xuôi suy nghĩ, bước chân vào cửa nhà anh với vai trò vợ hai. (Ảnh minh họa)
Khi có bầu, tôi cũng chẳng vui vẻ là bao. Mang tiếng có chồng giàu mà tôi phải tự đi khám thai. Mỗi khi tôi báo ngày khám, chồng đều nói sẽ đưa tôi đi. Nhưng rồi tới lúc đi, con trai anh lại đòi ba chở đi học thêm, đưa đi chơi công viên, thế là anh bảo tôi tự đi. Có lần tôi buồn tủi quá, hỏi anh: "Tuấn là con trai anh, vậy đứa bé trong bụng em là gì của anh?".
Anh bình tĩnh nói rằng: "Hai đứa là con anh cả. Nhưng con chúng ta chẳng phải có đủ bố mẹ sao? Còn Tuấn chỉ có anh thôi nên anh không bỏ rơi nó được". Trên đường đi, tôi khóc sưng mắt. Cuối cùng, dù tôi có đối xử tốt với con anh thế nào thì vẫn chỉ là người dưng.
Hiện giờ, con tôi đã được 2 tuổi. Mối quan hệ giữa tôi với con riêng của chồng vẫn không chuyển biến nhiều dù tôi đã cố gắng hết sức. Thằng bé đang 13 tuổi, lứa tuổi nổi loạn nên càng chống đối tôi nhiều hơn. Tôi cố dịu dàng với nó, nó liền nói tôi đang có âm mưu gì đó mới dịu dàng như thế. Có lần tôi còn vô tình đọc được những lời cay nghiệt mắng chửi tôi trong vở học của nó.
Mối quan hệ giữa tôi với con riêng của chồng vẫn không chuyển biến nhiều dù tôi đã cố gắng hết sức. (Ảnh minh họa)
Nhưng mọi chuyện vẫn không khiến tôi buồn bằng cách đối xử của thằng bé với con tôi, cũng là em nó. Nó xem con bé như kẻ thù. Tôi biết, nó sợ con bé cướp mất bố nên mới tỏ thái độ như vậy. Tôi buồn mà không giận, không trách nó.
Cho đến khi nó tát con tôi một cái, sưng vù một bên mặt chỉ vì con bé nghịch ngợm xé mất một trang vở học của nó. Khi nghe con khóc thét lên, tôi chạy lên lầu. Nhìn má con, tôi giận quá định đánh nó. Không ngờ nó chạy xuống phòng mách nội.
Mẹ chồng tôi hầm hầm đi lên. Bà chỉ tay mắng tôi là đồ mẹ ghẻ, không biết thương con chồng. Tôi bất lực chỉ biết ôm con bé về phòng ngồi khóc. Tôi mệt mỏi quá. Sống trong gò bó, làm dâu mẹ chồng, làm dâu cả con riêng của chồng thật sự là một gánh nặng quá lớn. Từ lúc có chồng, tôi chưa được một ngày vui vẻ. Tôi có nên cắt đứt những gánh nặng đó để sống cho chính mình và con không?
Theo Afamily
Mẹ chồng nhờ cơm nước hộ vì bận vụ mùa, con dâu bầu 7 tháng trốn về nhà ngoại nghỉ ngơi và cái kết Gần tháng sau Thy mới về, nhà chồng đã xong đợt bận rộn, Thy thở phào nhẹ nhõm. Cuối tuần chồng Thy về, bố mẹ chồng gọi 2 vợ chồng cô đến nói chuyện... Sau khi kết hôn, vì có bầu ngay mà chỗ làm lại xa nhà chồng nên Thy bàn với chồng xin nghỉ làm, sau này con cứng cáp lại...