Vì mẹ, chồng tát tôi ngay tại lễ cưới
Khi bước lên xe dẫn dâu, tôi đã nhận cái tát như trời giáng từ người chồng của mình. Đó là nỗi ám ảnh không bao giờ tôi quên được.
Tôi đến với chồng cũng là cuộc tình chóng vánh, chỉ ba tháng sau ngày quen biết, tôi đã nhận lời lấy anh. Phần vì buồn cuộc sống cô đơn, phần nữa cũng đã đến tuổi “băm” như các cụ vẫn nói. Lẽ dĩ nhiên, không phải vì hai lý do đó mà tôi chọn bừa. Khi gặp và yêu nhau, tôi cũng nhận thấy chồng tôi là người đàn ông tử tế, công việc ổn định, tuy hơi nghe lời mẹ một chút nhưng theo tôi cũng chẳng sao, đàn ông ai chẳng thế.
Chuyện tình cảm của chúng tôi gặp trục trặc một chút khi ngày anh dẫn tôi về ra mắt gia đình, mẹ anh không ưng lắm vì tôi có vóc người nhỏ, quê lại ở tít tận miền Trung. Nhưng cuối cùng bà cũng gật đầu đồng ý.
Trước đám cưới, chúng tôi có cãi nhau vài lần, do việc tổ chức, sắp xếp khá khó khăn, mỗi gia đình lại đòi theo một kiểu, không bên nào chịu bên nào. Anh thường xuyên bực bội, cáu gắt và kêu nhà tôi ở xa, mọi người trong gia đình đi ăn hỏi, cưới xin rất vất vả. Nghe thấy thế, tôi tủi thân lắm, nhưng nghĩ cũng nên xuề xòa cho qua, dù sao cũng lấy nhau rồi, để ý những việc tiểu tiết chỉ làm tình cảm gia đình tan vỡ.
Nhưng đó không phải là suy nghĩ nhất thời của chồng tôi.
Hôm đám ăn hỏi, chúng tôi tiến hành ngay lễ rước dâu. Vì quê tôi ở tận Nghệ An nên cả gia đình, họ hàng nhà chồng đã phải đi từ nửa đêm để tới được nhà gái vào buổi sáng. Khi đến, mọi người khá mệt mỏi, tôi cũng biết điều đấy. Nhưng vì quá tất bật với nhiều việc, tôi chỉ có thể hỏi han sơ qua, không chăm sóc tận tình được mẹ chồng, họ hàng nhà chồng.
Lúc này, tôi thấy chồng tôi có vẻ không ưng ý lắm, anh và mẹ anh liên tục tỏ vẻ khó chịu với những người trong gia đình tôi. Nhưng khi tôi đi trang điểm, thay trang phục thì mọi chuyện có vẻ căng thẳng hơn trước. Vì cô bé trang điểm cho tôi tới trễ giờ, lại lóng ngóng nên tới sát giờ dẫn dâu, tôi vẫn chưa trang điểm và thay váy xong. Tới khi ra xe, bị trễ hơn so với giờ về 10 phút, anh càu nhàu: “Biết thế này lấy vợ xa làm gì cho khổ?”. Mẹ chồng tôi tiếp lời: “Biết còn lao đầu vào, giờ thì sáng mắt ra chưa?”.
Lúc đó, tôi tâm trạng không được tốt, vừa cảm thấy buồn vì từ nay thành con nhà người khác, vừa ức chế vì cuộc hội thoại của mẹ chồng và chồng tôi. Tôi không nhẫn nhịn mà nói: “Nếu thế thì thôi, mẹ cưới con về làm gì?”.
“Xem vợ mày chưa về nhà đã láo với tao thế đấy?”, mẹ chồng tôi gay gắt.
Chưa nói xong dứt câu, tôi đã nhận cái tát như trời giáng từ chồng, ngay trước mặt gần 20 người họ hàng nhà anh. Chồng tôi gằn giọng: “Im ngay, cô dám nói với mẹ tôi thế à?”.
Video đang HOT
Chưa nói xong dứt câu, tôi đã nhận cái tát như trời giáng từ chồng, ngay trước mặt gần 20 người họ hàng nhà anh.(Ảnh minh họa)
Tôi im lặng. Suốt 300 cây số tiếp sau đó, tôi khóc thầm, nước mắt cứ thế rơi. Thời điểm đó, tôi hối hận vô cùng về quyết định vội vàng của mình, tôi thấy mình bị coi thường, bị người ta coi việc cưới xin như ban ơn cho một gái giànhư tôi.
Chuyện chưa dừng ở đó.
Tới khi hoàn thành thủ tục cưới xin cần thiết, trong buổi tối họp gia đình, mọi người có mặt đông đủ, mẹ chồng tôi lại bới móc chuyện cũ, và trì chiết tôi là vô văn hóa, không có giáo dục.
Lúc này, một mình tôi, đơn thương độc mã giữa họ hàng nhà chồng, tôi chỉ òa khóc. Chồng tôi bắt tôi xin lỗi mẹ chồng, thậm chí, bắt tôi quỳ xuống xin lỗi bà. Tôi không biết mình nên diễn tả thế nào để mọi người có thể hiểu được cảm giác lúc đó. Có thể, tôi đã sai khi ăn nói cộc lốc với mẹ chồng, vì không kiềm chế được cơn giận của chính mình, nhưng có nhất thiết, hai mẹ con họ phải hạ nhục tôi trước mặt mọi người như thế này không?
Và anh ta, người mà tôi gọi là chồng cũng đâu có yêu thương gì tôi. Anh ta không bao giờ dám làm phật ý mẹ mình một lần nào, và cũng không bao giờ dám bảo vệ tôi trước mặt gia đình anh cả.
Sau ngày cưới, tôi như sống trong địa ngục. Tôi thích ở cơ quan hơn về nhà. Tôi cố gắng đi làm thật sớm, và chiều vì bắt buộc nên phải về đúng giờ nấu cơm cho cả gia đình. Không ai nhắc lại chuyện cũ, chuyện trong ngày cưới của chúng tôi, nhưng nó ám ảnh tôi mãi.
Tới giờ, đã hơn 2 tháng, nhưng tôi vẫn không thể quên được câu chuyện ngày hôm đó. Ngày thiêng liêng nhất trong đời người con gái lại biến thành ngày khủng khiếp nhất. Liên tục những ngày qua, tôi nghĩ nhiều về việc ly dị. Tôi đắn đo mãi, liệu có nên sống với người chồng chỉ chăm chăm nghe lời mẹ như anh ta? Liệu có nên sống với người vì chiều ý mẹ mà sẵn sàng sỉ nhục người vợ mới cưới trước đông người?
Tôi thật sự muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này. Nhưng chỉ mới 2 tháng sau khi tôi cưới, liệu mọi người sẽ nghĩ về tôi như thế nào? Nếu tiếp tục sống với nhau, thì cả đời này tôi có yên ổn không khi không thể nào quên cú sốc đầu tiên trong cuộc hôn nhân này?
Theo Dân Việt
Bất ngờ về nhà người yêu và cái kết không thể ngờ tới
Tôi bước vội ra cửa, lặng lẽ ra đi những tháng ngày dài giằng giặc như 3 năm về trước.
Tôi đã về đến sân bay rồi sao? Vẫn 1 mình như 3 năm trước- ngày bước chân ra đi. Tôi thích cảm giác cô độc này. Nhưng tất cả giờ đã khác, tôi đã là người có tiền!
Tôi đi thẳng từ sân bay về nhà Duyên. Bây giờ thì tôi có thể đường hoàng mà cưới cô ấy làm vợ.
Mọi ký ức ùa về trong tôi. Nhà Duyên, nơi mà tôi chuyển đến thuê trọ khi chúng tôi đã yêu nhau một thời gian. Lúc đó cả tôi và bố mẹ Duyên đều không đồng ý vì sợ hàng xóm dị nghị. Nhưng vì thương Duyên đi về buổi tối một mình nên bố mẹ Duyên đành đồng ý và tôi cũng chấp nhận.
Khoảng thời gian tôi ở nhà Duyên có lẽ là khoảng thời gian tình yêu của chúng tôi mặn nồng nhất và cũng bế tắc nhất.
Tôi cảm nhận được, bố mẹ Duyên quý tôi nhưng không hề coi trọng tôi - 1 người không có tiền tài và địa vị. Chính Duyên cũng thừa nhận điều này và tình cảm của chúng tôi dần lâm vào bế tắc.
Tôi đã nỗ lực nhưng để cải thiện tình hình này thì không thể trong chốc lát được. Tôi quyết định sang Nhật 3 năm, Duyên cũng đồng ý và hứa sẽ đợi tôi trở về.
Ảnh minh họa.
Ngày tôi ra đi, Duyên không tiễn ra sân bay mà chỉ ghé nhẹ vào tai tôi âu yếm: "Anh nên nhớ, có một người con gái luôn chờ anh trở về vì người đó yêu anh. Anh cũng nên nhớ phải cố gắng, em đã không thể lấy ai khác được nữa vì chúng ta đã quá thân thiết rồi."
Tôi gật đầu quay đi, nước mắt trào ra. Tôi hiểu tất cả. Tôi đã ở nhà Duyên 3 năm, liệu có ai còn can đảm để cưới Duyên nữa: "Duyên, nhất định anh sẽ cưới em làm vợ".
Mọi chuyện qua rồi, bây giờ năm tháng đó chỉ còn trong ký ức thôi. Chiếc xe dừng trước cửa nhà Duyên tôi bước xuống, ngôi nhà vẫn vậy nhưng có lẽ cả tôi và Duyên đã chững chạc hơn nhiều.
Tôi đẩy cánh cổng vào nhà, chỉnh lại bộ véc. Hôm nay nhà Duyên có việc gì à, sao nhiều xe máy vậy?
Tôi tự nhiên đẩy tiếp cánh cửa chính của phòng khách. Duyên, bố mẹ cô ấy và rất nhiều người sững sờ khi thấy tôi bước vào.
Trên bàn giữa nhà có đặt một cháp trầu cau và hoa quả. Hôm nay là lễ dạm ngõ- nhà Duyên chỉ có mình cô ấy là con gái.
Khi mọi người ngơ ngác, thì tôi vội lên tiếng: "Cháu xin lỗi ạ! Cháu chỉ là người ở trọ nhà bác Tiến thôi ạ."
Không khí bắt đầu giãn ra, bố Duyên vội bào chữa: "À, có đứa cháu họ ở quê mới ra, nó xin ở nhờ mấy hôm thôi mà."
Trong suốt bữa tiệc trưa hôm đó, tôi ngồi im lặng ở một góc không nói nửa lời. Tôi đang cố nhẫn nhịn vì Duyên 1 lần cuối cùng này. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Người đàn ông đó cũng đẹp trai và phong độ đấy chứ (tôi nghĩ).
Tôi thẫn thờ bước ra cửa, Duyên bắt bàn tay tôi như thể xã giao. Sự quyến luyến này không còn kịp để cứu vãn một cuộc tình nữa rồi. Ngày tôi trở về thì người con gái yêu tôi đang ở đâu.
Ngày tôi trở về thì người con gái không thể cưới ai được nữa lại đi cưới người khác.
Tôi phải làm sao bây giờ. Tôi phải nhảy dựng lên, phải tuyên bố rằng: Tôi là người yêu của Duyên và tôi đã trở về. Nhưng không, tôi đã mất người tôi yêu, đơn giản vì tôi yếu đuối, vì tôi không cố gắng...
Tôi bước vội ra cửa, lặng lẽ ra đi những tháng ngày dài giằng giặc như 3 năm về trước.
Theo Phunutoday
Sốc nặng vì lễ ăn hỏi, nhà gái khiến gia đình tôi quá ngao ngán Lễ ăn hỏi vừa xong, tôi bị xuống tinh thần và không còn chút hào hứng nào đám cưới với em nữa. Trở về từ nhà vợ tương lai sau ngày ăn hỏi, tôi mất mặt toàn diện với bố mẹ, họ hàng và bạn bè. Không những thế còn hoang mang và thất vọng tột độ về mối tình sét đánh của...