Vì là con gái nên chúng ta càng phải hạnh phúc
Chúng ta xứng đáng được hạnh phúc, được yêu thương, che chở và có một bàn tay nắm chặt lấy cùng đi hết cuộc đời này.
Một cô gái tôi quen có nụ cười rất tươi nhưng cặp mắt buồn như đang che giấu điều gì đó. Dù bên ngoài, cô ấy luôn là tâm điểm của mọi sự chú ý nhưng tôi vẫn thấy đằng sau nụ cười, cái vẻ tươi tắn và không màng phiền muộn ấy lại là một tâm hồn dễ vỡ, dễ tổn thương.
Tôi không nhầm, cô gái đó chính là như vậy. Cô ấy tin rằng mình có một nghĩa vụ, gọi là mang nụ cười tới cho tất cả mọi người. Có lẽ tôi nên sửa một chút, là “tất cả mọi người ngoại trừ bản thân cô ấy”.
Cô ấy kể với tôi rằng mẹ cô ấy là mẹ đơn thân, nuôi cô ấy lớn lên rất vất vả. Thế nên chẳng vì lí do gì cô ấy lại không cười tươi mỗi lần gặp mẹ, tỏ ra ổn mỗi lần gặp mẹ và không bao giờ để mẹ biết về những nỗi buồn.
Cô ấy kể với tôi rằng cô ấy từng yêu tha thiết một người, người đó bỏ lại chỉ sau vài dòng tin nhắn ngắn ngủi, lý do thì muôn thuở là không hợp, không thoải mái, mong em tìm được người khác tốt hơn anh, mong em sống vui vì có như thế anh mới yên tâm. Thế là cô ấy tự cho rằng mình nên sống vui vẻ để không làm anh người yêu cũ ấy phiền muộn, chuyện tình yêu tan hợp là thường tình.
Cô gái ấy luôn gồng mình lên để tỏ ra vui cười chỉ bởi cô ấy nghĩ mình có nghĩa vụ phải làm thế (ảnh minh họa)
Tôi không biết từng tốn bao nhiêu nước bọt để gào vào mặt cô ấy, rằng sao trên đời còn tồn tại người như cô, ban phát tâm sức của mình đi muôn nơi mà không mảy may nghĩ rằng mình cần được nhận lại. Lúc nào cô ấy cũng cảm thấy mình đang mắc nợ với thế giới vậy nên nụ cười giả tạo, vẻ ngoài lí lắc ồn ào kia chính là thứ cô ấy trả lại cho thế giới.
Nhưng mặt nạ nào rồi cũng đến ngày rơi, rơi rồi là sẽ tan nát. Cô ấy gặp cú sốc lớn đến không ngờ, một sinh linh bé bỏng đang từ từ thành hình trong cơ thể mà cô ấy không đủ nghị lực bỏ nó đi. Cái người gây ra hậu quả kia chạy biến đi đâu không thể liên lạc nổi. Cô gái tươi sáng bỗng chốc mất hết ánh hào quang bảo vệ xung quanh mình, tôi gặp cô khi cô đang bó gối ngồi trong góc nhà, khuôn mặt tiều tụy và gò má hõm sâu đến mức không tin nổi. Cô không khóc được, chẳng hiểu sao khuôn miệng cứ giãn ra thành nửa mếu nửa cười. Phải làm sao, phải làm sao, ngồi với nhau hàng tiếng cô ấy chỉ nói đi nói lại câu đó.
Video đang HOT
Cuối cùng, tôi thuyết phục được cô ấy đi phá thai. Ở lứa tuổi này, hoàn cảnh này, cô ấy không thể chu cấp nổi cho đứa bé. Con trẻ không có tội, đẻ nó ra mà không thể cho nó cuộc sống yên ổn, sung túc thì chi bằng cắt đứt mối nhân duyên này từ đầu. Cô ấy vẫn không thể rơi nước mắt và gần như mất hẳn khả năng giao tiếp với xung quanh. Cô ấy rơi vào trầm cảm.
Là con gái, phải tự biết cách hạnh phúc trước đã (ảnh minh họa)
Đây là một câu chuyện buồn, chẳng có cái kết có hậu nào ở đây cả. Nhiều người nói rằng cô ấy đã đánh mất chính mình và không sao tìm lại được. Tôi thì nói, ngay từ đầu cô ấy đã khi nào sống cho bản thân mình đâu? Cười vì người khác, hạnh phúc vì người khác, chưa bao giờ cô ấy vì bản thân mình cả.
Con gái hay tự đặt nhiều trách nhiệm không tên lên người mình, nhiều đến mức chẳng thể tự giải quyết nổi và cứ đứng đó loay hoay một chỗ. Nhưng điều đơn giản nhất họ lại quên rằng họ nên làm vì họ muốn thế chứ không phải vì người khác muốn họ làm thế.
Là con gái, sinh ra đã đủ thiệt thòi nên chúng ta lại càng phải hạnh phúc. Hạnh phúc cho chính bản thân mình, cười vì mình, khóc vì mình, nổi giận vì mình. Chúng ta xứng đáng được yêu thương, được che chở và có một bàn tay nắm chặt lấy đồng hành trên suốt cuộc đời này. Cứ tự tìm lấy hạnh phúc cho riêng mình đi, con gái. Vì khi bạn thực tâm hạnh phúc, những người quan tâm bạn thật lòng mới có thể hạnh phúc được.
Theo Blogtamsu
Vợ đã xấu người lại xấu cả nết
Anh bắt đầu mệt mỏi với cô vợ xấu đỏng đảnh khó chiều này.
Ngày Thắng dẫn người yêu về ra mắt, gia đình anh gần như "đứng hình" trước nhan sắc của Hoa. Cô có khuôn miệng rộng, mặt hình chữ điền, làn da lại ngăm đen, dáng thấp lùn, chẳng có chút gì nổi bật. Trong khi đó, Thắng lại là chàng trai có vẻ ngoài khá điển trai với nước da trắng, dáng dong dỏng cao, có lúm đồng tiền khiến bao cô mê mệt. Ấy vậy mà anh chọn một cô vợ xấu như thế này, ai cũng thấy chẳng xứng đáng gì với anh cả.
Hoa dường như cũng cảm nhận được nhà chồng sốc trước nhan sắc của mình nên tỏ ra buồn bã suốt cả buổi. Khi ra về, cô còn cúi gằm mặt mà đi. Thắng thấy vậy thì nhẹ nhàng: "Đối với anh, nhan sắc không phải là thứ tồn tại vĩnh cửu, nếu trọng sắc, anh đã không cưới em. Anh chỉ quan trọng cách sống, cách ứng nhân xử thế của em mà thôi. Nên em cũng đừng buồn làm gì, rồi từ từ ba mẹ anh sẽ chấp nhận thôi mà". Cuối cùng, sau cả tháng thuyết phục ba mẹ và 5 tháng yêu nhau, đám cưới của Thắng và Hoa cũng được diễn ra. Nhưng cũng từ đây, bi kịch của anh bắt đầu.
Trong ngày cưới, dù đã trang điểm kĩ nhưng nhìn cô dâu vẫn rất "cá sấu". Nhiều quan khách đến chúc mừng, vô ý trêu chọc và cô dâu đối đáp những lời khiến Thắng chỉ muốn chui xuống đất vì xấu hổ. Nào là: "Sao chú đẹp trai ngời ngời lại vơ trúng một em như thế này nhỉ?", "Em đúng là làm chị thất vọng quá đi..."... Thậm chí có người còn rỉ tai anh bảo nhỏ: "Cu cậu bị cô nàng úp sọt đúng không?". Cô dâu mới không ngần ngại trả lời ngay: "Vâng, em xấu vậy mà cưới được anh Thắng thế mới hay. Người ta nói phụ nữ đẹp là nữ hoàng là chuyện bình thường, gái xấu mà khiến đàn ông yêu say đắm, đó mới là tuyệt vời mà". Rồi thì: "Anh có chắc vợ anh tính nết tốt bằng em không mà anh khoe mẽ...".
Cũng từ đây, Thắng nhận ra, vợ mình là một người vừa xấu lại vừa chảnh. Nếu cô im lặng, có lẽ anh sẽ không phải xấu hổ như vậy.
Khi sống chung một nhà, dần dần Thắng càng nhận ra vợ mình "không phải dạng vừa đâu". Vì Hoa là con một nên ngay từ đầu, hai người đã thống nhất Thắng sẽ đi ở rể. Song cưới đúng lúc công việc bận bịu nên anh đề nghị cô ở nhà mình hai tháng, chờ công việc anh ổn định thì chuyển về nhà vợ ở luôn cho tiện. Vừa nghe chồng nói thế, Hoa đã giãy nảy lên: "Anh định làm trái lời giao hẹn của chúng ta đúng không? Anh bảo em làm dâu hả? Anh nhớ ba mẹ anh đã đối xử với em như thế nào trong ngày ra mắt không mà bảo em làm dâu? Anh không về dưới thì em về".
Ấy vậy mà anh chọn một cô vợ xấu như thế này, ai cũng thấy chẳng xứng đáng gì với anh cả (Ảnh minh họa).
Thắng nhớ ngày ra mắt, ba mẹ cô chỉ sốc một chút rồi vẫn đối xử với cô bình thường, vậy mà bây giờ, cô lấy cớ đó để từ chối làm dâ u. Anh thật sự thất vọng bởi cách ứng xử quá trẻ con của vợ mình. Tưởng Hoa nói giận hờn vậy thôi, không ngờ, cô vào nhà, vơ đồ đạc và định bỏ đi thật. Ba mẹ Thắng thấy vậy mới khuyên anh nhường vợ. Giận vợ, nhưng mới cưới 2 ngày, vợ đã ôm đồ bỏ đi thì không hay, sợ mọi người bàn ra tán vào, Thắng đành xuống nước cho yên chuyện.
Thấy chồng nhịn mình, Hoa cho rằng mình xấu mà được chồng chiều như vậy, ắt hẳn chồng phải thương yêu mình lắm nên càng lấn tới. Sáng hôm sau, cô đã bắt anh dậy thu xếp đồ đạc đi về ngoại. Thắng bực bội nhưng cũng phải làm theo, nếu không Hoa lại giận hờn, rồi nói lẫy đủ kiểu. Anh bắt đầu mệt mỏi với cô vợ xấu đỏng đảnh khó chiều này.
Về nhà Hoa sống, anh càng nhận ra mình đã quá sai lầm khi cưới cô. Anh luôn cho rằng, một cô gái 30 tuổi như cô, được anh cưới, lại chấp nhận ở rể thì phải biết chồng mình hi sinh nhiều như thế nào. Nhưng vợ anh cứ như là đứa trẻ lên 3, luôn vòi vĩnh anh những chuyện mà anh không thể làm giúp.
Bình thường, cứ tắm xong, Thắng sẽ giặt quần áo của mình luôn. Nhưng từ khi ở rể, Hoa bắt anh phải giặt đồ cho cả nhà, trong đó có cả quần áo của ba mẹ vợ. Nhiều lúc ngồi vò cái "quần nhỏ" của mẹ vợ mà anh thấy thấm thía cảnh ở rể là cùng cực ra sao.
Hoa làm y tế học đường, công việc nhàn hạ nhưng lúc nào cô cũng kêu than mệt mỏi. Thắng là kế toán trưởng của một công ty xăng dầu lớn trong tỉnh nên công việc rất căng thẳng. Vậy mà về nhà, thấy ba chồng nhậu nhẹt liên miên, vợ thì nằm ườn ra đấy chờ mẹ nấu ăn, anh cảm thấy chán nản, tù túng vô cùng. Vợ anh dường như chẳng làm gì, chỉ biết sai chồng hoặc mẹ. Ăn xong thì nhờ mẹ lấy hộ li nước, quét nhà, lau nhà, rửa chén thì sai chồng làm. Mà ba mẹ vợ anh cũng rất lạ, thấy con mình sai con rể nhưng chưa khi nào dạy dỗ con gái một câu.
Không những thế, Hoa còn xa xả mắng ba mình mỗi khi ông say đến độ chẳng biết gì. Lần đầu nghe cô mắng mà Thắng ngạc nhiên đến độ miệng chữ O, chẳng thốt được lời nào. Nhưng sau 2 tháng sống chung thì anh quen, và tự nhủ là phải hạn chế nhậu nhẹt để khỏi rơi vào cảnh ấy.
Hoa cực kì ghét con nít. Thắng cứ ngỡ một người lớn tuổi như Hoa lẽ ra phải yêu thương và mong có con lắm chứ, nhưng vợ anh thì ngược lại. Thứ 7 hàng tuần, hai vợ chồng đều về nhà Thẳng chơi. Hôm ấy, chị dâu anh (vốn chẳng quý mến gì Hoa) cũng dẫn 2 đứa cháu về chơi. Đứa bé mới 3 tuổi, chạy nhảy, bị vấp nên bám tay vào tà áo Hoa. Ngay tức thì, cô hất ra, rồi lấy tay phủi áo, mặc cho đứa bé khóc rống lên vì ngã đau.
Chị anh chạy ra, bế con, không quên "dạy" Hoa: "Thím nên nhớ, nó là cháu nhà này, là cháu thím. Chỉ một đứa bé 3 tuổi mà thím nỡ xô nó ngã để vuốt tà áo thì tôi không hiểu nổi con người thím. Tôi thấy người vừa xấu người, xấu nết như thím thì nên ở giá đi, đừng làm khổ thằng Thắng nhà chúng tôi như vậy".
Hoa tím mặt trước câu nói, sau đó giận dỗi đòi bỏ về. Thắng vừa bất mãn về hành động vừa rồi, vừa chán nản từ lâu nên chở Hoa về nhà, sau đó thu xếp quần áo, bỏ đi trước sự ngạc nhiên của Hoa và ba mẹ cô.
Chẳng biết Hoa sẽ nghĩ và ứng xử như thế nào khi anh bỏ đi, nhưng anh thấy mình thanh thản khi rời khỏi cô. Anh chỉ hi vọng, cô đừng lên nhà tìm anh nữa. Cô không xứng đáng với những hi sinh của anh. Cưới một người vợ xấu nhưng tốt tính, người đàn ông sẽ có một báu vật, còn cưới một người phụ nữ vừa xấu người, xấu nết như anh thì đó là bi kịch.
Theo Giadinh
Hung thủ giết người được mẹ của nạn nhân xin giảm án tử Người mẹ già 76 tuổi run rẩy đứng trước tòa xin giảm nhẹ hình phạt cho hung thủ đã giết chết con trai mình, bởi bà thương cho gia đình hung thủ còn vợ và ba con nhỏ bơ vơ. Liệu hung thủ có xứng đáng để nhận được sự bao dung đó? Mâu thuẫn Phiên tòa xét xử bị cáo Phạm Ngọc...