Vì em yêu anh nhất nên mọi thứ về anh em đem cất
Em đã nghĩ rằng thời gian sẽ xoá nhoà mọi thứ nhưng em quên mất chuỗi ngày tan vỡ chính là điều em sẽ nhớ mãi suốt cuộc đời này.
Nếu quá khứ trở lại em sẽ vẫn chọn yêu anh dù biết trước những gì phải nhận sẽ là đau đớn, vì sao ngay cả khi như vậy em vẫn muốn được dốc hết lòng yêu anh – vì anh là thứ em đã luyến tiếc nhất trong tuổi trẻ của mình – một người em chỉ có thể đem cất vào nơi sâu thẳm trái tim.
Anh vẫn luôn hỏi cô: “Vì sao em không bao giờ ôm chặt anh?”, cô không trả lời mà chỉ lặng im nhìn về khoảng xa xăm trước mặt. Bởi lẽ cô đã dành cái ôm ấm áp nhất cho người cô yêu nhất mà sau này dù đi với ai cô cũng không thể dành cho họ điều đó.
Có lẽ cô đã tìm được hạnh phúc của mình vì đó là người yêu cô hơn tất cả mọi thứ, ai cũng nói cô xứng đáng nhận được điều ấy vì cô đã chịu tổn thương quá lớn và cũng đến lúc cô nên quên một cái tên đã ám ảnh cô suốt một thời gian dài.
Nhưng đã hơn một lần cô tự hỏi liệu rằng mình có thật sự quên đi hay chỉ là cô giả vờ không nhớ đến nữa. Cô vẫn khóc khi nghe một bài hát, cô vẫn đi những cung đường quen thuộc trước đây, cô vẫn giữ lại vết sẹo đã khiến mình đau đến mấy năm trời. Vậy có thể gọi là quên không?
Cô không cố chấp với bản thân nữa, cô muốn cho bản thân một cơ hội nên đã mở cửa trái tim mình, cô tiếp nhận người mới nhưng lại không thể yêu họ một cách sâu sắc. Cô không so sánh người mới với anh, cũng không tìm những thói quen cũ trên một người khác, cô rất rõ ràng và không muốn đối xử bất công với ai.
Video đang HOT
Ngày đó là do anh chọn rời xa cô, không ai nói lời chia tay cũng chẳng có một lời kết thúc rõ ràng. Vì cô biết cả anh và cô đều sợ đối mặt với điều đó, có lẽ anh không nhìn thấy trong bóng tối cô chúc anh hạnh phúc mà nước mắt tuôn trào, có lẽ cô cũng không nhìn thấy trong tim anh vị trí của cô ở đâu.
Hai người chưa từng ràng buộc nhau đến cả việc anh rời đi cũng là do anh tự quyết không cần bàn trước với cô. Anh không nói lí do nhưng cô hiểu cô chỉ là cái bóng đi đằng sau anh còn người cùng anh bước trên con đường phía trước lại là cô gái khác.
Anh đã không chọn tình yêu hoặc cũng có thể tình yêu đó không đủ lớn để anh có thể lựa chọn song cô vẫn tin mình đã yêu anh trong từng hơi thở, từng nụ cười và từng nhịp đập của trái tim cũng là vì anh.
Bạn cô đã từng hỏi: “Mày không thấy có lỗi với người hiện tại à?”. Cô bật cười ôn tồn trả lời: “Trong đời này mày sẽ chỉ gặp một người mày yêu nhất thôi”. Mối tình đầu tiên của cô đến giờ này cô cũng chỉ nhớ tên người đó mọi thứ còn lại cô đã quên hoàn toàn và không cất giữ gì cả. Nhưng với anh cô chọn cách giấu chặt mọi thứ trong tim dù là vui, buồn hay tổn thương cô sẽ lưu giữ lại vì anh là người cô yêu nhất.
Cô có thể bước đi bên cạnh một người khác, có thể sẽ lại yêu nhưng không còn là cô gái với sự cuồng nhiệt của ngày nào. Người đến sau không có lỗi với những tổn thương trước đây của cô nhưng cũng không thể khiến trái tim cô muốn hi sinh như trước đây nữa. Cô cất anh vào một góc nhỏ mang theo suốt cuộc đời này, vì đó là điều duy nhất cô có thể làm để trái tim mình được thoải mái.
Gia Linh
Theo ilike.com.vn
Người ta học cách nhớ còn em học cách quên
Đó là vì nỗi đau quá lớn nên em chẳng còn muốn ấp ủ nó trong lòng cũng chẳng cần phải nhớ nhung mãi về cái ngày anh quay bước đi. Vậy nên thay vì học cách nhớ em sẽ học cách quên.
Ai trong chúng ta cũng đã từng nghĩ rằng sẽ không thể quên nổi một ai đó, đúng là chúng ta sẽ không quên được nhưng không có nghĩa là nhớ mãi không thôi về một hình bóng đã tàn nhẫn với mình.
Em ước gì ngày đó anh đừng nói yêu em quá nhiều thì có lẽ khi anh bước đi em đã không hụt hẫng quá như lúc này. Chúng ta đã có một khoảng thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để em học được cách yêu, thương, hờn, giận và bao dung với anh và chính bản thân mình.
Em đã không đủ dũng cảm để đối diện với câu chia tay anh nói ra, em đã chạy trốn tất cả mọi thứ để không phải trải qua cảm giác bị bỏ lại vì em nghĩ "thà làm hai đường thẳng song song còn hơn là hai đường chéo cắt ngang cuộc đời". Chắc anh sẽ nghĩ em là một cô gái ngu ngốc khi dốc hết lòng để yêu và tin anh nhưng với em đó là sự trải nghiệm tuyệt vời nhất của tình yêu.
Anh còn nhớ lần đầu mình nắm tay nhau, em vẫn có chút ngại ngùng anh liền siết chặt bàn tay em lại. Ngày ấy, chúng ta không yêu nhau quá nhiều mà chỉ là thứ tình cảm chớm nở anh thương em nhiều hơn là tình yêu.
Anh còn nhớ nụ hôn lần đầu mình trao nhau, anh mơn man bờ môi em mãi không dứt đến khi cả hai không thể thở nổi mới chịu buông ra. Đó khi em biết tình dục có cả tình yêu thì sẽ trở thành một thứ vô cùng thiêng liêng, thậm chí có thể khiến người ta bị "nghiện".
Anh còn nhớ lần đầu tiên mình cãi nhau, em giận dỗi còn anh lại đi theo dỗ dành. Anh bảo em giống một đứa trẻ động đâu cũng khóc nhưng vì thế mà anh muốn che chở, bảo vệ cho em cả đời này để nước mắt không lăn dài trên gương mặt nữa.
Em nghĩ anh đã quên tất cả nên sau này anh chẳng còn dịu dàng nữa, mỗi lời anh nói ra đều khiến em đau thấu tim, cách anh bảo vệ em cũng rất khác anh luôn bỏ đi trước khi mọi chuyện rõ ràng. Đến một ngày anh lại nói với em: "Anh mệt rồi không muốn để em phải khổ nữa".
Em không giữ anh lại mà chỉ xin anh đừng nói lời chia tay vì em rất sợ cảm giác bị bỏ lại. Em đã nói sẽ không tha thứ cho anh và sẽ mang nỗi đau này đến cuối đời. Nhưng em nhận ra đó không phải là tình yêu nếu như em chỉ biết oán hận.
Sáng hôm nay thức giấc em không còn nghĩ đến việc sẽ nhắn tin cho anh đầu tiên mà thay vào đó, em dành thời gian ấy để chọn cho mình một bộ váy thật đẹp rồi bước ra ngoài. Thay vì tìm một cái áo phù hợp với anh em đã mua cho mình một chiếc túi mới. Em không tốn công sức để nấu cơm cho anh nữa mà ra ngoài ăn bất cứ món gì em thích. Có lẽ em không nên học cách nhớ những niềm đau mà phải quên đi cả anh và quá khứ ấy nữa.
Anh là người buông tay trước em cũng không cần quan tâm đến nỗi đau của anh, vì em biết anh sẽ chẳng thể nào nhớ em nữa khi đã đi bên cạnh người khác. Anh đã từng nói anh cũng sẽ không quên em mà cất em vào một góc nhỏ trái tim, nhưng giờ em mong anh sẽ quên em càng nhanh càng tốt. Vì em không hề muốn hình bóng của mình trong tim anh lại đang vui vẻ bên một người khác.
Anh nói em không thể đau mãi còn anh sẽ day dứt cả đời. Em nói anh cứ đi và đừng băn khoăn về người ở lại. Chẳng ai có quyền trách cứ một người đã muốn buông tay, có lẽ em đã giải thoát được cho anh và cũng là giải thoát cho chính mình.
Theo ilike.com.vn
Thêm một lần tan vỡ có đáng là gì đâu Người ta chẳng nhận ra rằng mình đang đau đớn bởi đã có quá nhiều những vết sẹo trong tim. Không phải người ta quen với việc chịu tổn thương mà là trước đó cũng vẫn con người ấy và nỗi đau tương tự đã trải qua rồi. Nên bỗng dưng chỉ có thể nghĩ "có đáng là gì đâu cùng lắm là...