Vì em quá yêu anh
Em nhớ tất cả những gì thuộc về anh… (Ảnh minh họa)
Anh yêu dấu! Anh đã quên em thật rồi sao anh? Chỉ có mình em nơi đây là vẫn nhớ nhung và yêu anh…
Anh quay lưng đi để em ở lại một mình nơi đây với một tình yêu nồng nàn và nỗi nhớ anh da diết. Vì sao anh đi quá nhanh? Sao anh không một lần nhìn lại phía sau – nơi đó vẫn luôn có em chờ anh. Mình xa nhau vì đâu hả anh? Phải chăng vì anh không yêu em? Nếu đã biết trước có một ngày anh sẽ rời xa em thì sao anh còn đến bên em, cho em cảm giác yêu và được yêu? Những giây phút bên anh, cảm giác hạnh phúc anh mang đến cho em chỉ là ảo thôi sao? Tình yêu giữa hai ta chỉ như là một giấc mơ sao anh? Không phải vậy phải không anh?
Em không thể sống thiếu anh được, anh có hiểu? Cuộc sống không có anh chỉ là những chuỗi ngày dài trôi qua, nó như một bức tranh thiếu đi một mảnh ghép và không trọn vẹn. Em nhớ tất cả những gì thuộc về anh, hạnh phúc khi bên anh vẫn như ngày nào. Anh vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí của em, em không thể quên anh được. Vì em đã quá yêu anh nên em không thể dừng lại…
Dù em biết con đường anh đã chọn sẽ không có em chung bước, sẽ không như những lời anh nói rằng “anh sẽ mãi bên em”. Em đã cố gắng quên anh, cố gắng thôi không nhớ anh nữa nhưng em đã chẳng làm được gì vì em nhận ra rằng anh là cuộc sống của em, là hạnh phúc, là người duy nhất mà em muốn được sánh bước đi đến hết chặng đường còn lại mà thôi. Em vẫn mong và đợi một ngày anh quay trở về bên em.
Anh nói rằng anh rời xa em vì không muốn em phải buồn, phải khổ vì anh. Nhưng anh có biết rằng em đã sống một cuộc sống nhạt màu và buồn tẻ như thế nào không khi thiếu vắng anh? Vậy anh hãy nói cho em biết con đường mà em phải đi như thế nào đây anh?
Em vẫn yêu anh như ngày nào và chỉ yêu mình anh thôi… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Xin lỗi anh vì chia tay rồi mà em vẫn còn làm phiền anh, làm anh khó chịu bởi những tin nhắn hay cuộc gọi mà anh không muốn nhận, vì với anh khi đã kết thúc thì sẽ không bao giờ nhìn lại… Nhưng em không biết phải làm sao nữa. Em cũng không muốn mình cứ sống một cuộc sống như thế này đâu, nó có tốt cho một đứa con gái đâu anh.
Em đã khóc rất nhiều, những đêm dài không ngủ được rồi có những khi chợt tỉnh giấc vì nhớ anh, vì anh đã mãi xa em, vì em đã không thể giữ anh ở lại bên em… Em cũng đã tưởng rằng mình sẽ không thể khóc được nữa vì anh sau một thời gian dài em sống trong nước mắt nhưng đến ngày hôm nay, em có thể bật khóc bất cứ khi nào mỗi khi nghĩ rằng anh đã không còn bên em nữa. Em không vượt qua được để đủ dũng cảm chấp nhận rằng anh đã không còn bên em nữa và em sẽ không bao giờ có anh… cũng chỉ vì em đã quá yêu anh!
Em đã tự hỏi liệu em còn có thể yêu được một lần nữa không khi mà con tim đã quá yêu anh? Và rồi em sẽ ra sao khi mà trong tim vẫn mãi giữ hình bóng anh và chỉ anh mà thôi? Cần bao lâu nữa để em có thể quên anh, để em xóa hết những kí ức thuộc về anh? Em phải tính theo ngày hay tháng hay năm?
Sao anh không cho hai ta một cơ hội để được bên nhau? Sao anh lại dễ dàng từ bỏ tình yêu ấy vậy? Anh hãy quay trở về bên em nhé! Anh hãy nhớ rằng: “tiểu thư đất Hà Thành vẫn luôn yêu anh và chờ anh…”
Tình yêu em dành cho anh không hề phai nhạt theo thời gian, nó vẫn tồn tại trong con tim em. Em vẫn yêu anh như ngày nào và chỉ yêu mình anh thôi…
Gửi tới: Only_1719@yah…
chu_chuot_nho_1986@yahoo.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Tình đã nhạt sao anh?
Anh đã vực em dậy giữa vực thẳm nỗi đau, đã cho em sức mạnh để em bước đi trên con đường của mình...
Em biết tình cảm của anh đã phai nhạt nhưng chẳng hiểu sao em vẫn yêu, vẫn hi vọng, vẫn mong mỏi một sự trở về nơi anh.
Anh thân yêu!
Cho em được gọi như thế một lần cuối cùng. Cất lên tiếng gọi thân thương này mà lòng em đau nhói như có một vết dao đâm thẳng vào trái tim em. Em phải làm sao đây? Làm sao em có thể quên được hình bóng anh đây?
Viết ra những dòng này em biết anh sẽ không bao giờ đọc được, nhưng em chỉ muốn nói ra cho nhẹ lòng, nói ra để mong được một ai đó đồng cảm chia sẻ cùng em thôi!
Chúng mình quen và yêu nhau không phải là thời gian quá dài, nhưng cũng đủ để em hiểu một phần nào về anh. Anh đã đến bên em nhẹ nhàng và lặng lẽ cũng giống như khi anh bước đi vậy. Khi tình yêu đầu của em tan vỡ, em đã đau đớn biết bao tưởng chừng như không thể vượt qua nổi. Phải mất một năm em mới nguôi ngoai được nỗi đau ấy, vết thương cũ đã dần dần hồi phục, rồi anh đến bên em, san sẻ những chuyển buồn vui trong cuộc sống của em.
Em đã tâm sự tất cả chuyện tình yêu của em, anh đã rất thương em khi chứng kiến em phải đau khổ vì người ta như thế... và rồi anh hiểu em hơn, yêu em hơn và san sẻ cho em nhiều hơn thế! Anh bảo: "Người đàn ông đó không biết trân trọng một người con gái tốt như em". Và tình yêu của chúng mình cũng lớn dần lên, khi anh kể cho em nghe những chuyện tình xưa cũ của anh, những nỗi buồn, nỗi đau anh cũng đã từng phải trải qua trong cuộc sống cũng như tình yêu của mình.
Bao nhiêu chuyện buồn vui trong cuộc sống, anh đều chia sẻ cùng em, bao nhiêu dự định cho tương lai của chúng mình, chúng mình đã hi vọng và nuôi dưỡng sẽ thực hiện được nó. Em hạnh phúc như thế nào anh có biết không? Anh đã vực em dậy giữa vực thẳm nỗi đau, đã cho em sức mạnh để em bước đi trên con đường của mình, đã cho em biết thế nào là một tình yêu chân thành để sưởi ấm trái tim yếu đuối của em. Em nghĩ mình là người may mắn khi gặp được anh, được cho và nhận những yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim yêu...
Em nghĩ mình là người may mắn khi gặp được anh, được cho và nhận những yêu thương chân thành xuất phát từ trái tim yêu...
Thời gian lặng lẽ trôi đi êm đềm như thế! Rồi bỗng nhiên, những cuộc điện thoại quan tâm, hỏi han của anh cứ thứ dần, em gọi điện trách móc thì anh bảo "Anh muốn dành hết thời gian cho công việc để được sớm trở về bên em". Nghe những lời nói ấy, em lại thấy như được an ủi, lại tự an ủi mình phải hiểu và thông cảm cho anh... Nhưng sự thật đâu phải như vậy chứ? Càng ngày, em càng nhận thấy sự khác biệt trong cách nói chuyện của anh. Anh không còn gọi điện cho em mỗi đêm nữa, khi em gọi anh cũng không nghe máy, em nhắn tin hỏi thăm sức khỏe thì anh lại từ chối khéo "Anh đang bận tiếp khách".
Thật nực cười quá anh ạ! Chẳng nhẽ anh không bỏ được vài giây để nhấc máy lên bảo anh đang bận sao? Tại sao những lúc nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của em, anh không gọi lại? Em đau lòng lắm, anh có biết không anh? Em hiểu anh đã thay đổi, tình cảm dành cho em cũng đã thay đổi... nhưng tại sao anh lại như thế? Sao anh không nói với em một lời mà cứ âm thầm nói dối em như thế? Anh càng im lặng bao nhiêu thì trái tim em càng tan náy, nỗi dày vò trong em càng lớn... để rồi em cứ phải tự vấn lòng mình "Tại sao anh lại như thế?"
Nỗi dằn vặt lại hiện hữu trong tâm trí em mỗi đêm, em biết tình cảm của anh đã phai nhạt nhưng chẳng hiểu sao em vẫn yêu, vẫn hi vọng, vẫn mong mỏi một sự trở về nơi anh.
Người trước kia yêu em cũng ra đi lặng lẽ như thế! Họ không nói một lời, không một câu từ biệt, không một câu chia tay... Sự ra đi của họ đã khiến em dằn vặt biết bao nhiêu! Và khi yêu anh, em cũng đã từng nói với anh rằng "Nếu đến một ngày nào đó, anh hết tình cảm dành cho em hoặc anh đã yêu một người con gái khác thì hãy nói cho em biết rằng, anh không còn yêu em nữa" Và anh cũng đã từng hứa với em như thế! Vậy tại sao bây giờ anh lại nỡ quên đi những hứa hẹn ấy? Tại sao anh lại bỏ lại mình em bơ vơ, trống trải như thế này?
Giờ đây, ngồi viết những dòng tâm sự này mà nước mắt em không thể ngừng rơi khi nhớ đến những hình ảnh, những yêu thương của anh! Những giọt nước mắt mặn chát lăn đều trên hai gò má hốc hác của em sau mấy ngày qua không ngủ... Đau đớn nhìn lại mình trong gương, em không thể nhận ra con người của em nữa rồi anh ạ! Sao lại có thể gầy gò và tiều tụy như thế này cơ chứ?
Anh à! Anh có thể nói cho em một lời rồi hãy ra đi! Nói cho em biết vì sao anh lại như thế, được không anh? Tại sao anh lại im lặng với em như vậy? Sự im lặng của anh khiến trái tim em tan nát, dày vò bản thân mình mỗi đêm mà em không thể nào thoát khỏi những suy nghĩ về anh và tìm ra lý do cho sự ra đi ấy!
Hãy nói cho em một lời, dù một lời "Anh hết yêu em" anh nhé!
Linh Nguyễn (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Phụ nữ tuổi 25 Hôm nay chia tay anh, không biết bao lâu vết thương này mới lành lại? Hôm nay chia tay anh, không biết bao lâu vết thương này mới lành lại? 25 tuổi, em không còn trẻ, cũng không phải quá già để làm lại từ đầu. Ba năm, sáu tháng với một người con gái, phải chăng đã gần hết tuổi thanh xuân?...