Vị đắng…
Khi gặp gã, bản năng lại trỗi dậy, nó làm cô đôi khi thấy xấu hổ và khờ khạo.
Trâm mở cửa nhìn ra ngoài trời. Mấy ngày hôm nay trời mù sương. Chồng cô đi công tác đã 3 tháng. Anh bận không có thời gian để gọi về hỏi thăm xem cô thế nào? Ngoài đó có lạnh không? Cô nhìn chiếc điện thoại nằm im. Gọi cho anh thì chỉ nghe những tiếng tút dài lạnh lẽo hoặc là câu nói ngắn gọn của anh vội vã: “ Anh đang bận. Lát anh gọi lại“. Đến khi anh gọi lại thì Trâm đã chìm vào giấc ngủ hoặc đang chập chờn, thấy bực mình khi nghe chuông điện thoại đổ. Có khi giận quá cô tắt máy luôn chẳng thèm nghe những cuộc điện thoại của chồng. Vậy là xa lại càng thêm xa.
Cô mới 26 tuổi, cái tuổi xuân tươi trẻ, vậy mà vừa hết tuần trăng mật chồng cô đã theo công trình, bỏ cô lại trong căn nhà trống trải. Nhiều đêm không ngủ được, cô trở dậy gõ máy tính lạch cạch. Bản nhạc Rock ồn ã càng khoét sâu thêm nỗi cô đơn trong cô. Anh đâu biết cô cần tình cảm hơn là những khoản tiền anh gửi đều đặn chuyển vào tài khoản của cô hằng tháng.
***
Tin nhắn điện thoại vang lên. Cô mở máy: “ Trâm à, em ngủ chưa? Mai mình gặp nhau được không? Anh muốn gặp em“. Tin nhắn của Phong, gã giám đốc hơn cô gần chục tuổi. Cô quen gã trong một lần đi phỏng vấn. Gã để mặc cô ngồi chờ trong phòng hàng tiếng đồng hồ vì “ Công việc bận quá, cô thông cảm chờ tôi một lát rồi mình trao đổi”.
Gã nhìn chằm chằm vào cô khi cô đặt câu hỏi, khẽ mỉm cười rồi lại xin lỗi nghe điện thoại. Đúng lúc cô thất vọng vì không hoàn thành được bài phỏng vấn thì gã gọi điện đồng ý gặp nhưng điểm hẹn do gã chọn. Lần đó, gã hẹn cô ở quán cà phê mang phong cách cổ điển. Gã bảo quán hợp với cô. Sao gã biết chỗ cô vẫn thường lui tới khi buồn? Cô cẩn thận và tỏ ra bướng bỉnh khi nói chuyện với gã. Gã kéo dài cuộc nói chuyện, để lửng câu trả lời và thay bằng nụ cười kín đáo. Đôi khi gã lặng thinh nhìn cô, ánh nhìn của một con người hiểu rõ sự đời khiến cô lạnh toát.
Video đang HOT
Gã hiểu những gì chồng Trâm không mang đến được cho cô? (Ảnh minh họa)
Gã bảo đôi mắt cô đẹp nhưng luôn bất an. Trâm nhếch mép cười. Gã bảo cô có nụ cười rất đẹp trong sáng và hồn nhiên. Cô bật cười thành tiếng. Gã đang nhìn sâu vào trong con người cô? Chẳng ai có thể biết được khi Trâm đã tạo một vỏ bọc chắc chắn cho mình. Vậy mà giờ, khi gặp gã, bản năng lại trỗi dậy, nó làm cô đôi khi thấy xấu hổ và khờ khạo trước gã. Gã hiểu cô đang có những bất an trong tâm tưởng. Gã hiểu những gì chồng Trâm không mang đến được cho cô? Gã hiểu cả những lúc cô đang buồn nhất để gửi những dòng tin nhắn và gọi điện thoại vào những ngày Trâm mong một giọng nói ấm áp ru tâm hồn mình vào giấc ngủ.
Cô mặc chiếc quần jeans đã sờn gấu, áo pull mỏng ôm sát dáng vóc người thanh mảnh, quàng một chiếc khăn voan mỏng màu tím nhạt bước vào quán. Gã đã ngồi bên cốc cà phê cùng một chiếc gạt tàn đầy những mẩu thuốc. Lần này không phải vì công việc, vậy mà Trâm lại đi gặp gã. Cô tự nhủ, gặp gã biết đâu lại có thêm bài viết hay cho số báo tới. Nhưng rất có thể đó chỉ là một lời ngụy biện. Gã, một người đàn ông thành đạt, một vợ hai con. Những cô gái chân dài vây quanh gã chẳng thiếu, sao gã phải hẹn hò với một người phụ nữ chẳng có gì đặc biệt như cô? Gã nhìn cô với ánh mắt rất lạ. Trâm đã bắt gặp bao cái nhìn, bao thái độ hợm hĩnh nhưng sao khi bắt gặp ánh mắt gã, cô lại như run lên. Gã biết cả điều đó, cô nghĩ thế. Trâm nâng gọng kính nhìn gã:
- Kính không che được những bất an trong em đâu cô bé ạ.
Đêm. Tin nhắn từ gã: “ Chúc em sớm tìm thấy bình yên trong tâm hồn“. Lời chúc của gã hay chính ước vọng của cô. Bình yên. Trâm cần lắm điều đó để trái tim không nổi loạn, để những khát khao rất đàn bà đừng trỗi dậy trong cô. Trâm nhấn gọi cho gã, tay run rẩy. Đáp lại chỉ là tiếng cô điện thoại viên trầm ấm trong đêm tĩnh lặng. Gã biến mất khỏi cuộc đời cô như thế. Cô vẫn thường ghé quán cà phê có những bản nhạc buồn để mong tìm thấy ánh mắt và nụ cười như nhìn thấu tận sâu thẳm tâm hồn mình. Ít ra cô cũng còn thấy một người hiểu được mình.
***
- Trâm à, có người gửi cho em cái này – Chị văn thư gọi giật lại khi cô bước qua cổng cơ quan.
Là một tấm bưu thiếp màu hồng đề vẻn vẹn: “Chúc em ngày 8/3 vui!”. Không phải chữ của chồng cô. Mà chồng cô thì chẳng bao giờ lãng mạn thế. Trâm chạy ra ngoài. Một ánh nhìn sắc lạnh qua cửa kính. Gã nhìn cô mỉm cười rồi hòa vào dòng đường tấp nập tiếng còi xe…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bên bờ vực thẳm
Rành rành sự thật là chồng mình nói dối. Cơn giận bốc lên từ đầu Cúc chuyển cả xuống ngón tay ấn nút gọi điện cho chồng. Một lần. Hai lần. Đầu kia vẫn tắt máy.
Chuyện xảy ra chừng nửa tháng trước Tết. Ngày chủ nhật, Khánh, chồng Cúc, nói với vợ là ra ngoại thành thăm một người bạn. Khánh phóng xe ra khỏi nhà lúc 8 giờ. Độ 1 giờ sau, tự nhiên Cúc thấy trong dạ bồn chồn, không yên. Chắc gì Khánh đã đến nhà bạn? Hay là... Gần đây, Cúc bắt đầu nghi nghi.
Quả đúng là như vậy. Đợi thêm 1 giờ nữa chờ khi Khánh đủ thời gian đến nhà bạn, Cúc bịa ra một lý do và lấy cớ điện đến nhà người bạn. Vợ của người bạn cho biết Khánh không tới chơi và chồng cô ấy đã về quê thăm họ hàng.
Rành rành sự thật là chồng mình nói dối. Cơn giận bốc lên từ đầu Cúc chuyển cả xuống ngón tay ấn nút gọi điện cho chồng. Một lần. Hai lần. Đầu kia vẫn tắt máy.
Đang không biết truy tìm kẻ trốn vợ đi ăn vụng ở đâu, bỗng điện thoại cầm tay của Cúc có người gọi. Đó là Dậu, bạn thân của Cúc. Nó bảo sẽ đến chơi. 15 phút sau, Dậu đến. Nửa như quan trọng, nửa bông đùa, Dậu ngồi xuống sát cạnh Cúc, đặt một tay vào ngực Cúc, miệng bảo, cậu phải thật bình tĩnh kẻo đứng tim. Cúc nhìn Dậu, giục, có điều gì thì nói nhanh đi, thực hay đùa đấy? Thực trăm phần trăm, Dậu đáp. Rồi nó hạ giọng nói khẽ, mắt nhìn trước nhìn sau, tuy lúc ấy nhà Cúc không có ai ngoài hai đứa: Tao vừa bắt gặp chồng cậu đèo con bồ. Bồ nào? Ở đâu? Cúc tức tối hỏi. Họ đèo nhau đi trên con phố có nhiều nhà nghỉ, quán cà phê. Cúc đứng bật dậy. Để tao khoác thêm cái áo cho khỏi lạnh, rồi mày đèo tao đến đấy ngay. Tìm cho bằng được đôi gian phu ấy, cho chúng nó một trận. Dậu nể bạn, đèo Cúc đi.
Hai người tới con phố nọ. Trong khi còn chưa biết nên tìm chồng ở nhà nghỉ nào thì Cúc nhìn thấy xe máy của Khánh dựng bên một chiếc SH trước cửa một quán cà phê vẻ tĩnh lặng, kín đáo. Cúc bảo Dậu dừng xe. Rồi hai đứa sồng sộc vào quán. Ngăn ngoài vắng tanh. Ngăn thứ hai có vài đôi trẻ đang ngồi. Toàn người lạ. Ngăn thứ ba, sâu nhất, lại còn được che khuất bởi dậu hoa, cây cảnh. Ngồi trong bóng mờ góc khuất là một đôi. Giọng thì thầm, khe khẽ nhưng Cúc cũng đủ nhận ra giọng nam là chồng mình. Chưa kịp nhìn kĩ, mới thấy người đang ỏn ẻn với chồng mình là một cô gái trẻ, đẹp. Cúc đâm nhào vào định túm tóc, đánh xé. Nhưng Cúc đứng khựng lại vì bị chồng ngăn. Chồng Cúc vốn lực lưỡng, lại từng học võ, Cúc không thể đẩy được chồng ra. Vừa ngăn, Khánh vừa nói với cô bạn gái ra về trước. Quay sang phía vợ, Khánh bảo, chuyện ghen tuông lâu nay đáng lẽ là tôi độc diễn, chứ không phải cô. Câu nói của chồng tác động đến Cúc còn mạnh hơn cả sức lực của anh ấy. Người Cúc như muốn sụp xuống vì câu nói đó đánh trúng vào tim đen.
Đúng là lâu nay Cúc đã luôn tạo ra những tình huống khiến chồng phải nghi ngờ. Song chỉ là thoang thoảng, chừng mực. Như một thứ gia vị làm cho tình yêu giữa vợ chồng thêm hấp dẫn hơn chứ Cúc chưa bao giờ đi quá đà. Cô chỉ định làm cho sâu sắc thêm tình vợ chồng và thi vị cuộc sống. Với mục đích như vậy, Cúc đã có những lời nói, cử chỉ khiến chồng nghi ngờ, ghen tuông. Chẳng hạn như cô tỏ ra hơi quá thân mật với vài người đàn ông trẻ trong cơ quan. Bắt gặp ai đó, dẫu chỉ là thân quen sơ sơ, ngoài đường hay trong quán ăn, cô cũng đều đáp lại sự chào hỏi của họ khá nhiệt tình. Mục đích của Cúc là để chồng thấy vợ mình cũng lắm đàn ông theo đuổi. Mỗi khi trả lời điện thoại của đàn ông, cô cố tình để cho chồng nghe thấy giọng nói ngọt ngào, thân tình, cởi mở của cô.
Thoạt đầu những phép thử của Cúc cũng đem lại hiệu quả. Chồng Cúc yêu chiều vợ hơn. Nhưng cô đâu biết cùng với sự nhen nhóm lòng ghen của chồng thì cuộc hôn nhân của cô cũng đứng trên bờ vực thẳm. Những cơn ghen dần âm ỉ, len lỏi, xuyên thấu trái tim Khánh khiến Khánh từ yêu chiều chuyển sang rất giận vợ. Lúc buồn đã tìm cách lấy độc trị độc. Khánh vốn thuộc diện đàn ông hấp dẫn phái nữ ở vẻ bề ngoài rất đàn ông. Khánh liền khai thác lại các quan hệ tình cảm cũ, khơi gợi thân tình với mấy cô gái đẹp. Cúc không biết chồng mình đang có sự thay đổi cùng sự toan tính đó.
Vừa thầm oán trách chồng, vừa tự oán trách mình, Cúc buồn bã nhờ bạn gái chở về nhà. Chồng Cúc cũng chẳng buồn về theo. Cúc đợi chồng cho tới tối, qua đêm. Vẫn không thấy chồng về. Cả tuần sau cũng không thấy. Trước nguy cơ tan vỡ tình yêu, đổ vỡ gia đình, Cúc đã bổ đi tìm chồng. Mãi rồi cũng biết Khánh đang ở nhà một người bạn. Cúc điện hỏi về tình hình của Khánh. Cô ấy cho hay, Khánh giận, bỏ nhà, chứ vẫn còn yêu Cúc lắm. Còn cô gái Cúc gặp đi cùng Khánh chỉ là người bạn cần sự chia sẻ mà thôi. Người bạn đó khuyên Cúc đến nói hết mọi điều cho chồng khỏi hiểu lầm vợ, rồi đón anh ấy về. Cúc đã làm theo. Cô tự nhủ, từ nay cô sẽ cạch đến già và cô sẽ không bao giờ "đổ thêm dầu vào lửa" bởi những hậu quả khôn lường của những phép thử khó có khả năng kiểm soát.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Vui khi bị chồng phản bội "Tôi chưa bao giờ hy vọng cuộc hôn nhân khốn khổ của mình lại kéo dài mãi mãi. Và tôi cũng không thể tưởng tượng được nó sẽ chấm dứt thế nào cho đến khi mọi chuyện xảy ra", một phụ nữ chia sẻ trên trang Yourtango. Đó là vào ngày 24/5/2006. Tôi đi chơi tối với những người bạn cũ. Chồng tôi...