Vì bị vô sinh… anh đã nhẫn tâm mà bỏ tôi ra đi
Anh ra đi không một lần nhìn lại để biết tôi sống như thế nào. Anh bảo rằng, anh phũ phàng như vậy để tôi nhanh quên được anh nhưng anh đâu biết được chính hành động đó của anh đã khiến tôi càng đau khổ hơn.
Khi đọc xong bài viết: “Em đang ở đâu trong thế gian này”, tôi cảm thấy buồn vô hạn. Ký ức ngày xưa lại trở về bên tôi trong day dứt, khổ đau…
Đã hơn 2 năm rồi khi mối tình đầu của tôi tan vỡ trong nhớ thương khắc khoải cũng là hơn 2 năm, cánh cửa trái tim tôi như đóng chặt. Bao người đến với tôi nhưng tôi đều từ chối và để họ ra đi… Có lẽ vì tôi chưa thể nào quên được câu chuyện buồn của mối tình đầu dang dở hay tại vì ký ức ấy quá xót xa đã làm tôi không thể quên để đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình.
Tôi và anh quen biết và yêu nhau gần 8 năm ròng. Một tình yêu được kết thành từ tình nghĩa nặng sâu, từ cơ hàn khốn khó và tôi nghĩ rằng, tình yêu đó sẽ trường tồn bất diệt trong trái tim hai chúng tôi. Ở bên anh ấy tôi thấy được chở che, thấy cuộc đời đầy ý nghĩa và chúng tôi đã hứa hẹn với nhau rất nhiều điều về tương lai, hạnh phúc của hai đứa. Tôi chờ đợi anh học xong và mơ về một ngày lễ vu quy, sẽ cùng anh đi hết con đường hạnh phúc.
Tình yêu đó sẽ trường tồn bất diệt trong trái tim hai chúng tôi (Ảnh minh họa)
Tình yêu đang rất đẹp thì một ngày anh nói cho tôi sự thật rằng, anh bị vô sinh. Tôi thật sự bất ngờ, buồn và rất thương anh.Tôi đã động viên “Anh không nên nghĩ nhiều vì khoa học đã tiến bộ nên chúng ta còn nhiều hy vọng”. Tôi thật sự buồn nhưng vì yêu anh, muốn chung sống cùng anh nên tình cảm của tôi dành cho anh không hề lung lay khi tôi biết được sự thật ấy. Nhiều lúc tôi nhắn tin động viên anh “Dù sau này chúng mình không có được cuộc sống chồng vợ trọn vẹn, em vẫn không thấy mình thiệt thòi, chỉ cần chúng mình sống hạnh phúc bên nhau mãi là em thấy vui rồi…”. Tôi không bao giờ có ý định từ bỏ anh, mà ngược lại, tôi càng thấy yêu và thương anh nhiều hơn nữa. Tôi muốn là chỗ dựa tinh thần tốt nhất cho anh trong suốt cả cuộc đời này.
Hai đứa động viên nhau để cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này và chính anh cũng nói với tôi “Học xong Đại Học, anh sẽ cố gắng sang Nhật vài năm và hy vọng sẽ có điều kiện để chữa bệnh. Nếu không được thì chúng mình sẽ xin con nuôi và hai đứa vẫn sống hạnh phúc cùng nhau”. Chúng tôi vẫn tin yêu nhau, cùng nhau vượt qua bất hạnh của anh, tôi không thay đổi và anh cũng nói: “anh không thay đổi trừ khi em thay đổi”. Vậy mà…
Video đang HOT
Tôi không hiểu… thật sự cho đến giờ phút này, tôi cũng không hiểu và không muốn tin vào sự thật cay đắng ấy. Đó là vào một ngày… anh nói lời chia tay tôi với lý do “Anh không muốn em khổ vì anh”. Tôi đã khóc, đã khổ đau thật nhiều, đã cố gắng giữ anh lại nhưng anh vẫn lạnh lùng ra đi, bỏ mặc tôi trong tiếc nuối.
Tôi yêu anh chân thành, tha thiết, tình yêu đó thật sâu nặng nghĩa tình nên tôi không dễ dàng quên. Tôi đã từng quỵ ngã khi mất anh và dường như tôi không thiết điều gì cả… tôi sống như đang tồn tại. Nhưng chị gái tôi đã bên tôi suốt thời gian khó khăn nhất, giúp tôi vững vàng sống tiếp. Tôi thật sự đã rất khó để vượt qua giai đoạn đó nếu không có chị.
Tâm sự của anh khiến tôi trở về quá khứ của mình… (Ảnh minh họa)
Anh ra đi không một lần nhìn lại để biết tôi sống như thế nào. Anh bảo rằng, anh phũ phàng như vậy để tôi nhanh quên được anh nhưng anh đâu biết được rằng, chính hành động đó của anh đã khiến tôi càng đau khổ hơn. Nỗi đau khổ, vết thương trong lòng tưởng chừng như chăng bao giờ lành lại được, cho đến bây giờ đã hơn 2 năm qua đi mà tôi vẫn ấp ôm nỗi buồn sâu kín đó, còn anh thì bặt vô âm tín…
Tôi yêu anh nên không hận anh vì tôi nghĩ rằng, anh ra đi là có lý do riêng. Tôi vẫn mãi giữ tình yêu anh trong tim mình… dù anh đã tìm được hạnh phúc mới ở nơi nào. Tình yêu đó tôi sẽ vùi sâu chôn kín để vĩnh biệt duyên nợ với mối tình đầu.
Tâm sự của anh khiến tôi trở về quá khứ của mình… Tôi thấy đồng cảm với anh, thương anh như chính người xưa của tôi vậy. Người con gái anh yêu sao lại không thể chấp nhận anh? Có lẽ đó chưa phải là tình yêu chân thành nhất người con gái ấy dành cho anh? Còn tôi, tôi đã chấp nhận mọi chuyện mà sao người ấy của tôi vẫn ra đi?
Tôi viết nên tâm sự này để giãi bài nỗi niềm sâu kín trong tôi và cũng mong sẽ có thêm một người bạn như anh để cảm thông và chia sẻ vui buồn, bất hạnh.
Tôi hy vọng và mong rằng, anh cũng như người xưa của tôi sẽ chữa khỏi bệnh này vì khoa học rất phát triển. Rồi mọi người sẽ kiếm tìm được hạnh phúc, cũng như tôi có thể quên tình đầu để đi tìm hạnh phúc mới.
Hãy nghị lực lên anh nhé!
Theo VNE
Nỗi buồn sau cơn mưa...
Không phải bạn gặp người chồng bội bạc, bạn sẽ nói tiếng hận thù tất cả đàn ông, không lẽ chỉ một lần vấp ngã, đứng trước một người đang nắm tay, ôm bạn thật chặt mà ép mình không rung động hay sao?
Thời sinh viên lãng mạn lắm, mỗi khi mưa lất phất rơi, lại nắm tay nhau đi trên con đường nhỏ, tựa vào nhau, cái lạnh được che chở... Nhớ lắm, cảm động lắm, hai đứa sinh viên tìm cảm xúc, nhặt lá rụng, hoa rơi, xót xa... nhưng vẫn đầy ý nghĩa. Cái buồn như bao dung, thấy mình hạnh phúc hơn khi trải lòng tiếc thương cho một vật vô tri, vô giác...
Đi qua miền kí ức thật ngắn ngủi, biết khi nào trở lại với ngày xưa, nhớ về những khoảnh khắc, buồn vui, lẫn lộn... Cuộc sống giờ đầy rẫy những lo toan, nỗi nhọc nhằn, gánh vác. Khi nhỏ mong cho mình thật lớn để được mạnh mẽ, được quyết định, được làm chủ, được tự do làm những việc ba mẹ tôi vẫn có. Không phải xin phép, không phải giật mình khi sai và sợ hãi khi chả may phạm lỗi... Đã qua rồi cái khoảng thời gian bình lặng, chỉ có hai người yên ả nắm tay nhau... con đường nhỏ cũng không còn như thế! Đêm nay, mưa buồn sao khác cái mưa xưa.
Rồi hạnh phúc đã qua, thời nông nổi, trẻ người không biết giữ... kí ức trở nên buồn cũng khác hẳn ngày xưa?
Có khi nào nhìn mưa mà bạn khóc? Có thể không, nhưng tôi lại khóc... không vì mưa gắn với tuổi thơ tôi khó nhọc, hay mưa vô tình xóa đi, hay đánh mất của tôi bất cứ thứ gì, ngược lại mưa nhiều khi còn mang lại cho tôi nhiều cảm xúc, những kỉ niệm, lãng mạn, êm đềm, tuổi thơ tôi luôn gắn trên môi nụ cười hồn nhiên trong sáng. Nhưng, bây giờ nhìn mưa tôi khóc, trong tôi đan xen nhiều tâm trạng, buồn nhiều hơn vui, khi ước mình nhanh thành người lớn cũng là để tôi tự do, tôi sớm lựa chọn cho mình cái bất hạnh mà đến tận cùng nỗi đau tôi mới nhận ra, vì sao ư, vì tôi tài chịu đựng , tài nhẫn nhịn, hi sinh cho người khác và cũng bởi tôi cả tin, dại khờ đặt niềm tin, hy vọng cho người đàn ông, là chồng mình vậy đó.
Vẫn đôi mắt ấy, bờ môi ấy nhưng sâu lắng hơn, dịu ngọt hơn
Khi yêu người ta thật mù quáng, thật viển vông nhiều khi nghĩ lại tôi thấy mình lố bịch, mặc dù trong lòng tôi chẳng còn nguyên vẹn tình cảm, tình yêu trinh nguyên như thuở ban đầu... nhưng tôi vẫn níu kéo, vẫn hết mình để minh chứng, để tự tin mình chung thủy! Để nói rằng, tôi yêu và đáng được yêu nhiều hơn thế.
Tình yêu vốn vậy, khi càng cố giữ thì càng đi xa, càng níu kéo thì lại càng thêm mất mát... Tôi đã để hạnh phúc rời xa mình như thế, cũng một chiều mưa, co rúm tái tê, cái sự thật phũ phàng như hiển nhiên định sẵn, người ta phản bội và bỏ đi không một lời giải thích. Tôi đã sống những tháng ngày thầm lặng, cô đơn, đã học cách để quên, để chấp nhận, để tha thứ. Cũng là để tôi buông tay, là cho người ta cơ duyên tìm hạnh phúc mới.
Thời gian trôi, hóa ra tôi thấy mình mạnh mẽ, vẫn tự tin cá tính độc lập như năm nào, vẫn đôi mắt ấy, bờ môi ấy nhưng sâu lắng hơn, dịu ngọt hơn. Tôi sẽ đứng lên bước đi một mình không vội vã... và sẽ cố với, vươn tay, chạm tới hạnh phúc, cái hạnh phúc tự tôi kiếm tìm, cho dù tôi có phải lục lại trong quá khứ, có phải chạm tay vào đau thương, vào vết sẹo vẫn còn chưa lành lặn, nhưng tôi biết mình bị đau vì sao, để có thể một mình, can đảm ôm, nắm giữ trái tim và không một lần cho đi vô nghĩa nữa.
Từ nay tôi sẽ phải thận trọng hơn, tỉ mỉ hơn, phải nhìn cuộc đời không chỉ có ánh bình minh, không cố gắng nhìn mưa rơi lạnh lẽo, cô quạnh hơn rồi lại khóc. Mà tôi sẽ chạy tới, ùa ra, gột rửa tất cả, mưa xóa nhòa kí ức, nỗi đớn đau... khuôn mặt tôi bừng sáng, tôi sẽ mỉm cười và trước mắt tôi sẽ là ánh nắng huy hoàng, là màu của tươi lai, của thực tại, của thứ ánh sáng dẫn đường tôi đi tìm một nửa mới của mình, một nửa tôi còn lại không vẹn nguyên nhưng được mài dũa, nhạy cảm hơn, lạc quan hơn trước dòng đời.
Không phải bạn gặp người chồng bội bạc, bạn sẽ nói tiếng hận thù tất cả đàn ông, không lẽ chỉ một lần vấp ngã, đứng trước một người đang nắm tay, ôm bạn thật chặt mà ép mình không rung động hay sao? Chả phải cứ khi mưa là bầu trời u ám. Thật lạ là... sau cơn mưa trời lại sáng sủa hơn!
Theo VNE
Cưới nhau 1 tháng vợ "bỏ đói" tôi Lúc đó, tôi chưa biết Hà có người yêu nên cứ tấn công cô ấy. Càng tìm hiểu thì tôi càng nhận ra, Hà là một cô gái sống khép mình, ít nói và rất nội tâm. Ảnh minh họa Tôi yêu Hà, yêu từ cái nhìn đầu tiên. Người ta thường ít tin vào tình yêu sét đánh, bởi đó chỉ là...