Vì bị vô sinh… anh đã nhẫn tâm bỏ tôi ra đi
Anh ra đi không một lần nhìn lại để biết tôi sống như thế nào. Anh bảo rằng, anh phũ phàng như vậy để tôi nhanh quên được anh nhưng anh đâu biết được chính hành động đó của anh đã khiến tôi càng đau khổ hơn.
Khi đọc xong bài viết: “Em ở đâu trong thế gian này”, tôi cảm thấy buồn vô hạn. Ký ức ngày xưa lại trở về bên tôi trong day dứt, khổ đau…
Đã hơn 2 năm rồi khi mối tình đầu của tôi tan vỡ trong nhớ thương khắc khoải cũng là hơn 2 năm, cánh cửa trái tim tôi như đóng chặt. Bao người đến với tôi nhưng tôi đều từ chối và để họ ra đi… Có lẽ vì tôi chưa thể nào quên được câu chuyện buồn của mối tình đầu dang dở hay tại vì ký ức ấy quá xót xa đã làm tôi không thể quên để đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình.
Tôi và anh quen biết và yêu nhau gần 8 năm ròng. Một tình yêu được kết thành từ tình nghĩa nặng sâu, từ cơ hàn khốn khó và tôi nghĩ rằng, tình yêu đó sẽ trường tồn bất diệt trong trái tim hai chúng tôi. Ở bên anh ấy tôi thấy được chở che, thấy cuộc đời đầy ý nghĩa và chúng tôi đã hứa hẹn với nhau rất nhiều điều về tương lai, hạnh phúc của hai đứa. Tôi chờ đợi anh học xong và mơ về một ngày lễ vu quy, sẽ cùng anh đi hết con đường hạnh phúc.
Tình yêu đó sẽ trường tồn bất diệt trong trái tim hai chúng tôi (Ảnh minh họa)
Tình yêu đang rất đẹp thì một ngày anh nói cho tôi sự thật rằng, anh bị vô sinh. Tôi thật sự bất ngờ, buồn và rất thương anh.Tôi đã động viên “Anh không nên nghĩ nhiều vì khoa học đã tiến bộ nên chúng ta còn nhiều hy vọng”. Tôi thật sự buồn nhưng vì yêu anh, muốn chung sống cùng anh nên tình cảm của tôi dành cho anh không hề lung lay khi tôi biết được sự thật ấy. Nhiều lúc tôi nhắn tin động viên anh “Dù sau này chúng mình không có được cuộc sống chồng vợ trọn vẹn, em vẫn không thấy mình thiệt thòi, chỉ cần chúng mình sống hạnh phúc bên nhau mãi là em thấy vui rồi…”. Tôi không bao giờ có ý định từ bỏ anh, mà ngược lại, tôi càng thấy yêu và thương anh nhiều hơn nữa. Tôi muốn là chỗ dựa tinh thần tốt nhất cho anh trong suốt cả cuộc đời này.
Hai đứa động viên nhau để cùng vượt qua giai đoạn khó khăn này và chính anh cũng nói với tôi “ Học xong Đại Học, anh sẽ cố gắng sang Nhật vài năm và hy vọng sẽ có điều kiện để chữa bệnh. Nếu không được thì chúng mình sẽ xin con nuôi và hai đứa vẫn sống hạnh phúc cùng nhau”. Chúng tôi vẫn tin yêu nhau, cùng nhau vượt qua bất hạnh của anh, tôi không thay đổi và anh cũng nói: “anh không thay đổi trừ khi em thay đổi“. Vậy mà…
Video đang HOT
Tôi không hiểu… thật sự cho đến giờ phút này, tôi cũng không hiểu và không muốn tin vào sự thật cay đắng ấy. Đó là vào một ngày… anh nói lời chia tay tôi với lý do “ Anh không muốn em khổ vì anh”. Tôi đã khóc, đã khổ đau thật nhiều, đã cố gắng giữ anh lại nhưng anh vẫn lạnh lùng ra đi, bỏ mặc tôi trong tiếc nuối.
Tôi yêu anh chân thành, tha thiết, tình yêu đó thật sâu nặng nghĩa tình nên tôi không dễ dàng quên. Tôi đã từng quỵ ngã khi mất anh và dường như tôi không thiết điều gì cả… tôi sống như đang tồn tại. Nhưng chị gái tôi đã bên tôi suốt thời gian khó khăn nhất, giúp tôi vững vàng sống tiếp. Tôi thật sự đã rất khó để vượt qua giai đoạn đó nếu không có chị.
Tâm sự của anh khiến tôi trở về quá khứ của mình… (Ảnh minh họa)
Anh ra đi không một lần nhìn lại để biết tôi sống như thế nào. Anh bảo rằng, anh phũ phàng như vậy để tôi nhanh quên được anh nhưng anh đâu biết được rằng, chính hành động đó của anh đã khiến tôi càng đau khổ hơn. Nỗi đau khổ, vết thương trong lòng tưởng chừng như chăng bao giờ lành lại được, cho đến bây giờ đã hơn 2 năm qua đi mà tôi vẫn ấp ôm nỗi buồn sâu kín đó, còn anh thì bặt vô âm tín…
Tôi yêu anh nên không hận anh vì tôi nghĩ rằng, anh ra đi là có lý do riêng. Tôi vẫn mãi giữ tình yêu anh trong tim mình… dù anh đã tìm được hạnh phúc mới ở nơi nào. Tình yêu đó tôi sẽ vùi sâu chôn kín để vĩnh biệt duyên nợ với mối tình đầu.
Tâm sự của anh khiến tôi trở về quá khứ của mình… Tôi thấy đồng cảm với anh, thương anh như chính người xưa của tôi vậy. Người con gái anh yêu sao lại không thể chấp nhận anh? Có lẽ đó chưa phải là tình yêu chân thành nhất người con gái ấy dành cho anh? Còn tôi, tôi đã chấp nhận mọi chuyện mà sao người ấy của tôi vẫn ra đi?
Tôi viết nên tâm sự này để giãi bài nỗi niềm sâu kín trong tôi và cũng mong sẽ có thêm một người bạn như anh để cảm thông và chia sẻ vui buồn, bất hạnh.
Tôi hy vọng và mong rằng, anh cũng như người xưa của tôi sẽ chữa khỏi bệnh này vì khoa học rất phát triển. Rồi mọi người sẽ kiếm tìm được hạnh phúc, cũng như tôi có thể quên tình đầu để đi tìm hạnh phúc mới.
Hãy nghị lực lên anh nhé!
Vi Tường (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Lỗi lầm là do em
Hai cuộc tình đổ vỡ, với em như thế là quá đủ rồi...
Lỗi lầm là do em... là do em ngu ngốc, dễ dãi để rồi bây giờ tự em phải một mình gánh lấy tất cả, nhận lấy khổ đau và nỗi ám ảnh...
Hôm nay anh đi công tác nên em lại không được gặp anh. Tối qua em thức đến một giờ sáng để viết nhật ký cho anh. Vậy mà sáng nay, chỉ mới 5h em đã tỉnh giấc và không thể nào ngủ được nữa.
Buổi sáng buồn, em nhắn tin cho anh chỉ để nói chuyện cho đỡ đau đầu thôi anh ạ nhưng anh vẫn lạnh lùng, dù cho em đã nói anh nên dành thời gian quan tâm đến em hơn thì em mới có thể quên anh. Anh, anh đã nghe câu "Dẫu biết rằng quên là sẽ nhớ, nên dặn lòng cố nhớ để mà quên". Em vẫn muốn quan tâm đến anh nhưng dường như em sắp thành ngừời thừa rồi, phải không anh? Anh đã nói với em rằng "Vợ anh yêu anh rất nhiều", rằng anh thấy quý trọng cuộc sống gia đình... có lẽ như thế là đủ để cho em biết rằng, em đang đứng ở đâu, đang đứng ở chỗ nào, em đang trở thành một kẻ ngáng đường trong hành trình tìm lại hạnh phúc của anh, thật là chua xót quá, phải không anh?
Nhưng... ngày hôm nay bắt đầu từ ngày hôm qua, lỗi lầm là do em, là do em ngu ngốc, dễ dãi để rồi bây giờ tự em phải một mình gánh lấy tất cả, nhận lấy khổ đau và ám ảnh, dằn vặt. Có lẽ chính vì thế mà anh nhanh quên em đến vậy, liệu trong thâm tâm anh anh có coi thường em không? Thật đau đớn cho một đứa con gái dễ dãi và ngốc nghếch.
Anh biết không, hôm qua em muốn hỏi anh lý do anh lấy nhẫn cưới ra đeo nhưng em lại thôi vì em sợ, sợ biết được sự thật rằng, những điều anh làm đang chứng tỏ anh ngày càng yêu vợ nhiều hơn. Điều đó đúng thôi vì người ta quan tâm anh quá nhiều, yêu anh cũng quá nhiều và hi sinh cho anh cũng quá nhiều... Có những hôm trời mưa to như trút, vậy mà chị vẫn đến đón anh, những cử chỉ đầy yêu thương như vậy đã khiến trái tim anh bừng tỉnh, phải không anh?
Anh có tiếc vì mình đến với nhau muộn màng quá không anh?
Em thầm nghĩ em đã từng làm cho anh nhiều hơn thế, đã từng chiều chuộng anh nhiều hơn thế, đã rất hiểu và yêu anh, luôn chia sẻ với anh những lúc vui hay buồn... vậy mà đổi lại, giờ đây những gì anh dành cho em chỉ là con số không tròn trĩnh.
Đầu óc em trống rỗng, trái tim em quặn đau, em đang cố quên đi mọi chuyện, cố quên anh, quên đi một mối tình ngang trái... Và em mong rằng, nếu kiếp sau có gặp lại nhau thì em sẽ không chọn anh! Giá mà... thì em chỉ muốn ước một điều, em là người đến trước, em tin rằng em sẽ giữ chặt anh trong vòng tay em, bằng tình yêu, bằng sự thông minh và tinh tế.
Anh có tiếc vì mình đến với nhau muộn màng quá không anh? Em chỉ tiếc rằng lẽ ra mình không nên gặp nhau anh ạ! Hai cuộc tình đổ vỡ, với em như thế là quá đủ rồi, em nên dừng lại, không nên để chuyện tình yêu làm đau trái tim em thêm nữa...
Mong rằng em sẽ sớm quên được anh!
Linh Đa (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Sau 20 năm chung sống... tôi muốn được "đổi gió" Tôi lại yêu như một cô gái 18... Tôi được tha thứ sau khi gây ra sai lầm... Nhưng tôi thấy đó không hoàn toàn là "phúc" như ai đó vẫn bảo. Đó là một điều quá ư là nặng nề. Tôi sống trong một cuộc hôn nhân không như mơ ước. Đã có 2 con, nhà cửa đàng hoàng nhưng tôi vẫn...