Vì anh thương em
Mùa Covid-19 giúp chúng ta nhận ra nhiều điều. Đứng trước sự sống và cái chết, tiền bạc không còn là nhất nữa.
“Mùa Covid-19 giúp chúng ta nhận ra nhiều điều. Đứng trước sự sống và cái chết, tiền bạc không còn là nhất nữa, quan trọng hơn hết vẫn là sức khỏe. Những lúc thế này, mới cảm nhận rõ rệt tấm chân tình mọi người dành cho nhau. Thế nên yêu ai thương ai thì đừng ngại bày tỏ, giận hờn làm gì cho trống trải thêm”.
Đó là câu nói của cô đồng nghiệp lớn tuổi ở cơ quan, khi kể em nghe chuyện hai mẹ con phải thui thủi mùa dịch bệnh, trong khi chồng thì đi làm xa. Cô đã lo lắng, thương nhớ chồng mình biết bao.
Bất giác, em cũng khựng lại một lúc để “suy xét” chuyện chúng mình. Vì em dỗi anh cũng hơn một tuần rồi. Mặc cho anh năn nỉ thăm hỏi đủ kiểu, em cũng không thèm hồi âm. Thực ra là em rất nhớ anh, nhưng mà em cứ hành hạ anh như vậy đó, “để lần sau còn để ý mà không vô tâm với người ta nữa”.
Kể cũng lạ, cả anh và em đều không thể ngờ rằng hai đứa lại thương nhau. Hơn em một tuổi nhưng anh điềm đạm, suy nghĩ thấu đáo, còn em thì vẫn đành hanh, trẻ con, không giữ được bình tĩnh mỗi khi nổi cơn nóng giận.
Mà lý do em dỗi có gì to tát đâu, toàn chuyện áp lực công việc của em, rồi “anh ơi người này làm vầy làm kia với em”, không có chuyện gì liên quan tới anh cả, nhưng anh vẫn kiên nhẫn lắng nghe và phân tích cho em hiểu. Ấy vậy mà em có bao giờ đón nhận thành ý đó đâu.
Em hay dỗi ngược lại anh: “Em lúc nào cũng đầy nhược điểm trong mắt anh, vậy thôi cứ kệ, đừng ai quan tâm làm gì”. Nhìn anh nhẹ nhàng với học sinh, với bạn bè, em lại lên cơn tỵ hiềm: “Chẳng bao giờ nghe anh chê họ hết, toàn thấy chê em thôi”. Nhiều lúc ngẫm lại em thấy mình vô lý quá.
Em rất dễ tổn thương bởi những gì người khác nói không đúng về mình, trong lúc em buồn bao nhiêu thì anh cứ đủng đỉnh: “Cứ lo làm tốt việc của mình đi”. Thế là em lại gào lên: “Anh không thương em, chưa bao giờ thấy anh nói anh thương em, chưa bao giờ thấy anh thừa nhận em là người yêu trước mọi người, đi ra đường anh cũng không chịu nắm tay em…”.
Video đang HOT
Anh đi học xa, chúng ta cách nhau năm giờ bay. Cái hẹn qua thăm anh lại dở dang bởi mùa Covid-19. Mỗi ngày đọc tin tức về số người nhiễm bệnh tăng, dự báo tình hình ngày càng phức tạp là em lại bồn chồn, lo âu vì chúng ta không thể gặp nhau như dự kiến.
Còn anh vẫn tỉnh queo: “Lo giữ sức khỏe và làm việc tốt”. Em ngồi thẫn thờ, rớt nước mắt, và lại tiếp tục suy diễn: tại sao em nhớ anh đến vậy, mong ngóng gặp anh từng ngày, còn anh thì không?
Càng nhớ anh, em lại càng hay cà khịa, kiếm chuyện với anh. Cứ hôm nào không thấy anh nhắn câu nhớ thương là em lại lên cơn. Có lần anh thắc mắc: “Ủa, anh phải la lên cho cả thế giới biết là anh thương em hả? Sao em đã biết anh thương em rồi mà cứ bắt anh phải nhắc lại hoài?”.
Chúng mình đã cùng nhau đi qua nhiều biến cố, và hầu hết những lúc em gặp chuyện, anh đều bên cạnh định hướng, hỗ trợ để em vượt qua khó khăn. Anh chưa từng nói thương em mà chỉ quan tâm bằng hành động. Trước khi anh đi, thấy ba-lô máy tính của em hư, anh âm thầm mua cái khác và mang sang nhà, còn dặn để đồ nhẹ thôi.
Thấy em đi công tác dài ngày, đồng nghiệp chụp hình lên Facebook, anh chú ý đến từng chi tiết trên gương mặt em. Thấy mắt em sưng vì thiếu ngủ, mặt nổi mụn, anh tự động đặt mua mặt nạ và nhắn em chú ý điện thoại nhận hàng.
Đi kèm theo đơn hàng đã xác nhận gửi qua Zalo, anh nhắn: “Anh không muốn em quá vất vả, cũng không cần em phải quá xinh đẹp, anh chỉ muốn em có thời gian nghỉ ngơi cho khỏe mạnh, da dẻ khỏe khoắn, tinh thần rạng rỡ, là tự nhiên em sẽ có khí chất”.
Mùa dịch này, anh chẳng dặn dò như bao đôi yêu nhau vì em lớn rồi, anh chỉ ngắn gọn: “Cẩn trọng hết mức, chú ý sức khỏe”. Anh kiệm lời đến nỗi làm em phát quạu: “Sao anh nói chuyện với người yêu mà như người ngoài thế. Không thương em thì thôi, đừng có làm mất thời gian của nhau”.
Em hay dỗi vô lý như vậy, trong lúc biết rằng công việc của anh còn áp lực hơn em nhiều lần. Ngẫm lại em thấy mình quá đáng hết sức.
Em vội cầm điện thoại lên nhắn cho anh. Anh hồi đáp bằng một tin nhắn “dài nhất thế kỷ”: “Em biết vì sao anh hay la rầy, hay góp ý cho em không? Em biết vì sao mỗi lần em giận hờn vô cớ, mặc dù rất bực bội nhưng anh vẫn xuống nước dỗ ngọt em không? Là vì anh thương em”.
Đọc tin nhắn đó tự dưng nước mắt em chảy dài. Thôi từ nay em không dỗi nữa, sẽ ngoan. Để mùa dịch này qua mau, em tập trung cho dự án của mình, tranh thủ học thêm nhiều điều mới. Khi anh về, sẽ là em của một phiên bản khác.
Chúng mình cùng tin tưởng, vun đắp tri thức, cầu mong bình an sức khỏe cho mọi người, và hy vọng “cô Vy” đi thật xa để mình còn sớm gặp lại nhau, anh nhé!
Hà Khuê
Người hàng xóm tán tỉnh vợ tôi
Nhà tôi ở chung cư. Cách đây hơn một năm, một nhà chuyển đến ở căn hộ đối diện. Họ đồng trang lứa với chúng tôi.
Tôi nghĩ, nhà mình có thể có một láng giềng tốt. Thế rồi, công việc khác nhau, mối quan hệ giữa 2 nhà cũng bình thường: không quá thân thiết, không quá rời xa. Một năm, tôi mời anh chồng qua ăn uống vài lần khi có anh em hay bạn bè tụ tập. Vợ anh cũng thỉnh thoảng về quê mang theo quà quê biếu nhà chúng tôi. Hai con trai nhà họ thường chơi với 2 con gái chúng tôi khi chúng có thời gian rảnh. Tôi nghĩ mối quan hệ thế cũng ổn, chừng mực vừa phải.
Cách đây hơn một tuần, tình cờ tôi cầm điện thoại vợ, một tin nhắn giấu mặt qua mạng xã hội nhắn cho vợ tôi với ý đồ chọc gẹo, tán tỉnh. Thỉnh thoảng có những tin nhắn như vậy nên vợ chồng tôi không quan tâm lắm. Sau khi nhắn lại từ chối khéo, vợ đưa cho tôi nhắn lại. Như lẽ thường, tôi không quá bận tâm. Có điều tôi lại muốn biết người đó là ai.
Vì thế, tôi đóng vai vợ nhắn tin qua lại với người kia, lời lẽ chừng mực, cân nhắc và tôi giật mình khi lờ mờ nhận ra người đang tán tỉnh vợ mình là anh bạn hàng xóm trước nhà. Tôi trong vai vợ, khéo léo tìm cách xác minh. Anh ta cũng không ngần ngại xác nhận mình là hàng xóm "rất gần và rất xa", nói đã thầm thương trộm nhớ vợ tôi từ lâu, nay mới can đảm thổ lộ. Anh ta xin cơ hội tiếp xúc với vợ tôi, sẽ tạo ra sự tình cờ để gặp gỡ. Tất nhiên là "vợ tôi" từ chối.
Ngày tiếp theo, vẫn anh ta nhắn tin trước, hỏi vợ tôi có đi làm không. Tôi vẫn trong vai vợ mình, nhắn trả lời một cách nhã nhặn nhưng đủ tỉnh táo để anh ta không nhận ra là tôi cầm máy. Cuộc nói chuyện qua mạng xã hội diễn tiến theo cách anh ta muốn và tất nhiên là "cả tôi muốn" để biết câu chuyện sẽ đi đến đâu.
Anh ta không ngần ngại hẹn hò, "vợ tôi" vờ khéo léo chối từ, viện cớ rất nhiều lý do, vậy mà tất cả đều được anh ta mách nước hoàn hảo. Rằng để đối phó với tôi, "vợ tôi" chỉ cần "30 phút đi chợ". Còn với vợ mình, anh ta đã cho về quê với con lúc 13h30 hôm đó, chỉ một lần gặp gỡ để nói chuyện rồi thôi, rằng "em" còn trẻ nên nghĩ thoáng cho cuộc sống thêm phần thi vị.
Anh ta lựa chọn địa điểm, "vợ tôi" nói không biết chỗ đó. Anh ta ghi rõ địa chỉ, định vị điểm đến và đến trước ngồi chờ. Tôi vẫn trong vai vợ, nói không biết đường đi, chưa từng uống cà phê bao giờ, anh ta tỉ mỉ nhắn tin chỉ đường. Tất nhiên, điều anh ta muốn có thể là hơn thế nữa. Đó cũng là điều tôi dự đoán, đợi chờ để được gặp. Sau khi gọi điện thoại cho vợ anh ta xác minh đã về quê hay chưa, tôi trong vai trò vợ mình, cũng hồi hộp đến điểm hẹn.
Vì giữ thế chủ động, tôi đã đi vào quán bằng một lối khác, quan sát thấy anh hàng xóm đang chờ vợ mình ở một góc đối diện quán. Vì mùa dịch Covid- 19 nên tôi đeo khẩu trang đủ kín để anh ta không kịp quan sát. Tôi chọn một chỗ ngồi thẳng cầu thang tầng 2 để nhìn, không để hàng xóm thụt đầu lại khi bước vào phòng. Vừa nhô đầu lên tầng, tay xách cặp, bắt gặp ngay cái vẫy tay của tôi, anh ta như dừng lại, thay đổi sắc mặt, ngượng ngùng, bỡ ngỡ rồi giải thích.
Dù đã chuẩn bị và giữ thế chủ động, tôi cũng bỡ ngỡ trước thực cảnh này. Tất nhiên, sau đó tôi đã nói với anh ta những gì cần nói. Tôi giáo huấn một tràng dài, anh ta sống sượng giải thích, xin lỗi và mong tôi tha thứ dù chỉ mới trong suy nghĩ gặp gỡ với vợ tôi.
Để giữ thể diện hàng xóm và quan hệ về sau, tôi nói rằng mới chỉ mình biết, vợ tôi không hay việc này, là tôi cầm máy và "đạo diễn lại" việc này từ đầu. Anh ta có vẻ bớt ngượng ngùng, cầu mong tôi không nói cho vợ anh ta biết. Tôi nói sẽ cố gắng như vậy nhưng còn phụ thuộc vào thái độ và lối sống của anh ta trong thời gian tới, đồng thời không quên "cảnh cáo" anh ta tránh xa vợ mình một cách lành mạnh.
Câu chuyện mới chỉ như vậy, tôi không biết liệu mình hành xử đã đúng chưa. Tôi có thể làm khác không? Có nên chuyển nhà, dù việc này không phải muốn là được? Anh ta cũng nói sẽ còn ở chung cư này lâu dài. Tôi có yên tâm khi sống cạnh một anh hàng xóm nhòm ngó vợ mình như vậy?
Đặc biệt sau khi bị phát hiện và cảnh báo, anh ta liệu có thể là một hàng xóm bình thường nữa hay không? Điều may mắn và quan trọng là tôi nghĩ vợ không có tình ý gì với anh ta, thậm chí đã đưa điện thoại cho tôi ngay sau khi nhắn tin vài dòng. Tôi có nên nói chuyện này với vợ anh ta để cùng giám sát? Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, chân thành cảm ơn.
Khang
5 biểu hiện của người đàn ông tuyệt đối chung thủy với vợ Một người đàn ông chung thủy sẽ có bản lĩnh yêu thương, bảo vệ bạn cả đời. Họ cho rằng nên sợ cám dỗ, vì họ thật sự sợ đánh mất bạn và gia đình. Đàn ông tử tế hay không chỉ cần nhìn vào lòng chung thủy của anh ấy với vợ. Một người đàn ông chung thủy trước sau như một...