Vì anh không xứng đáng có được ai trong cả hai người
Nếu như sớm mai có thể quay lại em ước rằng mình đã không gặp nhau, chẳng phải em hối hận mà vì anh không nên xuất hiện trong cuộc đời em.
Người ta vẫn thường nói về chuyện đúng người sai thời điểm nhưng nếu như yêu thương đủ lớn và thật lòng muốn đến với nhau thì bất cứ thời điểm nào cũng luôn là đúng. Sai thời điểm là để lỡ tình yêu và do con người tự bước sai nên đừng đổ cho việc “Giá như ta gặp nhau sớm hơn”.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt anh nhưng cô không còn lo lắng hay khóc cùng anh như trước. Cô đặt tay lên vai anh rồi nói: “Lẽ ra chúng ta không nên xuất hiện trong cuộc đời nhau. Nếu sớm mai bình minh quay lại chắc chắn em sẽ chọn một con đường khác không có anh”.
Cô bước đi không quay đầu lại cũng không cảm thấy nặng nề hay vấn vương có lẽ mọi chuyện như hôm nay là cái kết xứng đáng nhất dành cho anh. Điều khiến cô tiếc nuối là đã đặt quá nhiều tình cảm vào đoạn đường có anh nhưng cô không trách móc hay thù hận vì cuối cùng mọi chuyện đã trở về đúng với vị trí của nó.
Mỗi bước chân cô đi là một chút kí ức vụn vặt đánh rơi mà không bao giờ cô muốn nhặt lại. Ngày đầu tiên hai người quen nhau nụ cười tỏa nắng của cô đã khiến anh chú ý, đôi mắt của anh đã thu hút cô ngay từ lần đầu chạm nhau. Hai người trở thành bạn bè chia sẻ với nhau mọi vui buồn mệt mỏi.
Anh trở thành thói quen của cô nhưng cô không thể chạm tới vì anh đã có người yêu. Rồi anh cũng yêu cô từ lúc nào không biết giữa hai người vẫn giữ một mối quan hệ không rõ ràng song nếu thiếu đi thì cảm giác như mất mát một phần rất lớn. Cô không biết đó có phải tình yêu hay không nhưng mỗi một phần trong trái tim cô đều có anh.
Video đang HOT
“Anh không định nói với người đó chuyện của chúng ta à?”, cô khẽ hỏi anh nhưng trên gương mặt anh hiện rõ sự khó chịu. Anh nghĩ một lúc rồi trả lời: “Cô ấy không có lỗi gì cả, em là người đến sau và anh cũng không bắt em yêu anh”. Cô bật cười đầy đau đớn: “Nhưng anh nói anh yêu em nhất anh không thấy như thế này bất công cho cả ba người sao?”.
Anh đứng dậy bỏ ra ngoài trước khi đóng cửa vẫn không quên nói: “Giá như anh gặp em sớm hơn còn chúng ta bây giờ là đúng người sai thời điểm rồi”. Đó là lí do anh vẫn luôn đưa ra, anh không biết cô yêu anh nhiều tới nỗi không thể san sẻ câu yêu của anh cho người khác nữa.
Cô bấm một dãy số lạ rồi ấn gọi, đầu dây bên kia chất giọng nhẹ nhàng cất lên khiến cô ngập ngừng một lúc. Cô nói là người quen của anh và hẹn người đó ra ngoài nói chuyện. Có lẽ dựa vào trực giác người đó cũng đoán ra được sắp có chuyện gì.
Hai người ngồi đối diện nhau cô nói thẳng vào vấn đề và khi câu cuối cùng kết thúc cô nhìn ra được trong ánh mắt người đó là sự giận dữ, tuyệt vọng, đau khổ. Lúc ấy cô không biết việc mình vừa làm có đúng hay không nhưng cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt chị ta nữa.
Anh gọi điện cho cô giọng nói gần như phát điên gầm lên qua điện thoại, thái độ bình thản của cô càng khiến anh mất kiểm soát. Anh hỏi cô lí do tại sao giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt giọng cô nghẹn lại: “Vì em đã tin em là người anh yêu nhất”…
Cô khựng lại vì mải suy nghĩ nên đi qua cả nhà mình lúc nào không biết. Vậy là cuối cùng vì yêu anh mà cô đã để anh mất đi tất cả hay là anh không xứng đáng có được ai trong cả hai người?
Theo ilike.vn
Suy cho cùng khung trời nào chẳng có bão giông
Cứ tưởng lòng bình yên sau những ngày giông bão cứ tưởng mưa ướt áo hóa ra mắt ta nhạt nhòa.
Ai cũng có một khoảng trời riêng để tự mình đắm chìm trong đó. Chúng ta chỉ đứng ngoài không thể biết được thế nào là bình yên. Cũng như có những người bước đến mang theo hạnh phúc nhưng khi họ ra đi vô tình không biết đã để lại bão giông.
Cô lướt nhanh qua danh bạ điện thoại dừng lại ở cái tên quen thuộc "Anh.." rồi tiện tay xóa luôn đi. Cô tìm trong album ảnh cũ những bức hình từ vài năm trước cũng được xóa hết không để lại bất cứ dấu vết nào. Có lẽ người đó đã nói đúng: "Đến một lúc nào đấy em sẽ quên đi anh và bắt đầu một cuộc sống mới".
Câu nói đó vẫn in sâu vào tâm trí của cô vì sau đấy hai người đã chẳng bao giờ gặp lại. Bầu trời như sụp đổ dưới chân khi cô không còn ai bên cạnh, cảm giác hụt hẫng, hoang mang là thứ cô còn nhớ đến tận bây giờ. Cô chật vật trong những nỗi nhớ, cô hoảng loạn đi tìm anh và nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ bình tĩnh lại được.
Nhưng chỉ khi trải qua mọi chuyện thì người ta mới nhận ra chẳng có khung trời nào ồn ào mãi với bão giông. Chẳng có chuyện gì là không thể khi chúng ta chưa một lần thử vượt qua.
Cô không biết sau khi rời xa cô anh sẽ đón bình minh cùng ai, có thì thầm vào tai người đó mỗi khi màn đêm buông xuống câu anh nhớ em hay không. Nhưng cô thầm chúc cho hai người họ hạnh phúc, vì cô cũng đã từng được trải qua những yêu thương đủ đầy.
Có lẽ anh sẽ đi tìm một khoảng trời mới nơi anh sẽ thấy lòng mình bình yên, nơi anh được sống khác với những gì vốn có và nơi ấy đặc biệt sẽ chẳng còn cô. Nhưng rồi sẽ lại có những giông bão khác đến với anh cũng như người anh yêu, vì làm gì có bầu trời nào chỉ chan hòa một màu nắng mai.
Anh vẫn thường nói anh cần sự bình yên anh tìm nó ở nơi cô nhưng không thấy. Song, đó chỉ là lí do ngụy biện người đã muốn ra đi thì ai giữ được bước chân người. Bình yên là con người tạo ra sóng gió cũng do con người tự khuấy đảo vậy mà cứ đổ thừa cho hai chữ đó mà không thấy hổ thẹn với lương tâm mình.
Khi cô tìm được một khoảng trời mới cũng là lúc cô cất anh vào một góc nhỏ trong tâm trí mình. Vì anh đã từng tồn tại nên cô không thể quên nhưng cũng chẳng thể nhớ như những ngày đầu.
Cô chỉ biết đến lúc cô cũng bình tâm lại xóa đi mọi thứ liên quan đến cái tên anh, vì như vậy khung trời của cô mới bình yên trở lại. Và nếu như có sóng gió cô cũng không muốn bắt nguồn từ anh.
Xóa đi mọi thứ liên quan đến một người đã từng yêu rất nhiều không phải điều dễ dàng cho một trái tim bé nhỏ. Song, đó là việc phải do chính bản thân tình nguyện nếu không sẽ chẳng tiếp nhận được người mới bước vào cuộc đời mình.
Đừng đi tìm một bầu trời bình yên không giông bão vì đến sa mạc cũng có những trận bão cát liên miên. Nữa là lòng người sâu rộng, tình cảm đa đoan may ra có đi đến cuối đời vào cái ngày cuối cùng mới có thể bình yên thôi.
Theo ilike.vn
Những ngày xanh ở lại Khi còn trẻ, chúng ta có thể bị cuốn theo một tình yêu nồng nhiệt, lãng du, nhưng đến một độ tuổi nào đó, ai cũng khát khao một bến bờ yên ổn. Yêu đến mấy mà vẫn cô đơn khi bên nhau, chẳng thể cảm nhận được chút bình yên thì đành thôi vậy. - Anh về rồi. Hiên dừng lại công...