Về thăm nhà, tôi bật khóc khi thấy bố mẹ mỗi người ăn một mâm
Tôi thật sự thất vọng về cách đối xử của bố với mẹ.
Ảnh minh họa
3 năm nay, tôi không thể về thăm quê ngoại được. Một phần là do con còn nhỏ, việc đi lại khó khăn, một phần là kinh tế không có.
Năm nay, công việc của chồng tôi thuận lợi nên đã tiết kiệm được một khoản tiền kha khá. Chồng đã mua vé cho tôi và các con về trước, còn anh ấy giáp Tết được nghỉ về sau. Để tạo bất ngờ cho ông bà ngoại, mẹ con tôi về mà không báo trước. Hôm qua, lúc bước vào nhà, cảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là ông bà mỗi người một mâm cơm.
Nhìn bố mẹ ăn 2 mâm cơm ở 2 giường mà mắt tôi ướt nhòa. Không hiểu sao bố mẹ lại ra nông nỗi này. Thấy tôi chứng kiến tất cả sự việc, bố mẹ bối rối, lắp bắp nói không thành lời. Đợi tôi khóc một lúc rồi bố mới dỗ dành con gái và nhận lỗi về bản thân.
Video đang HOT
Bố bảo bản thân khó tính khó nết, mẹ chịu không nổi nên hai người quyết định ra ăn riêng cho thoải mái. Bố nói thích ăn cơm khô, rau xào, còn mẹ thích ăn cơm nhão, rau luộc để giảm cân.
Bố chưa nói hết câu mẹ đã chen vào tố ông nói dối. Lúc trước, tiền ăn uống hàng tháng toàn là do mẹ bỏ ra hết. Khi đó, mẹ còn khỏe mạnh, đi chợ bán hàng nên có đồng ra đồng vào. Bây giờ mẹ yếu không thể đi làm được nữa, muốn bố góp tiền cho bà đi chợ mua thức ăn. Bố không chịu đưa một đồng nào cho mẹ và ra ăn riêng.
Mỗi tháng bố lĩnh được 6 triệu tiền lương nhưng toàn chu cấp cho anh em và các cháu bên nội mà không đưa cho mẹ tôi một đồng nào. Mẹ vừa kể vừa khóc, tháng trước mẹ đi viện khám bệnh, trong người không có đồng nào, phải ngửa tay xin tiền bố.
Lúc về, bố càu nhàu nhiều quá, mẹ bực bội đã vay tiền hàng xóm để trả cho bố. Mấy hôm sau, anh trai tôi biết chuyện nên đã trả nợ giúp mẹ. Mẹ bảo cả đời hi sinh vì gia đình, tưởng về già có thể dùng lương hưu của bố cùng chi tiêu, nào ngờ chẳng nhờ vả được gì.
Tôi tức giận trách bố, ông mà không đối xử tốt với bà, lúc ốm đau nằm đó không ai chăm sóc đâu. Bố vỗ ngực nói là bản thân có tiền sẽ thuê người chăm sóc, không cần nhờ đến mẹ tôi.
Bố bảo từ trước đến nay đối tốt với anh em và các cháu nội, họ không đời nào để ông về già phải khổ sở. Vì vậy, tôi không phải lo lắng chuyện đó.
Tôi thật sự không biết phải nói sao để bố đối xử tốt với mẹ nữa? Sao bố không hiểu rằng người ở bên cạnh bố bao nhiêu năm, chăm lo cho bố, chỉ có mẹ tôi và các con thôi, sao nhờ cậy được các cháu chứ?
Gặp lại chị gái sau 10 năm xa cách
Biết hoàn cảnh sống của chị gái, tôi ôm lấy chị mà khóc nức nở.
Ảnh minh họa
10 năm trước, chị gái tôi yêu và bỏ nhà đi với một người đàn ông là thợ cầu đường. Hồi đó, bố mẹ tôi đã tìm mọi cách cấm cản nhưng chị vẫn cố đâm đầu vào một gã đàn ông tồi. Khi bỏ đi, chị chỉ để lại mảnh giấy, bảo bố mẹ tôi đừng tìm chị, chị theo chồng, khổ chịu sướng nhờ. Mà lúc đó, phương tiện liên lạc còn chưa phổ biến như bây giờ. Chị bỏ đi, bố mẹ tôi khóc suốt, không khí trong nhà luôn u ám, mệt mỏi.
Suốt 10 năm trời, chị tôi chỉ về thăm quê được duy nhất một lần vào lúc bố tôi bị tai nạn suýt chết. Khi ông khỏe, chị lại rời đi mà không để lại bất cứ thông tin gì.
Tuần trước, tôi đi công tác ngoại tỉnh. Khi đang ngồi uống cà phê với đồng nghiệp, tôi bỗng thấy bóng một người phụ nữ giống hệt chị mình đang gánh hàng rong đi bán. Tôi chạy đến, hỏi han thì bàng hoàng khi biết đó đúng là chị gái tôi.
Hai chị em gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu, oái oăm. Tôi ăn mặc sang trọng, lái ô tô. Chị gánh hàng rong, ăn mặc khổ cực và túng thiếu. Nhưng tôi vẫn ôm chầm lấy chị mà khóc nức nở. Gặp lại chị gái sau 10 năm, tâm trạng tôi rối bời, vừa mừng vừa thương vừa xót.
Tôi đưa chị về nhà. Căn nhà trọ chật chội, nóng bức, chỉ vỏn vẹn hơn 20 mét vuông. Cháu tôi đang ngồi học bài trong nhà, thấy tôi thì ngơ ngác. Nhìn thằng bé đang cầm cuốn sách lớp 3 mà người nhỏ thó, gầy gò, nước mắt tôi lại rơi vì xót xa.
Chị kể sau khi bỏ trốn theo người đàn ông kia đến đây, chị mới hay anh ta đã có vợ con rồi. Không muốn là kẻ thứ ba, chị kiên quyết bỏ anh ta dù đang mang bầu. Chị từng nghĩ đến chuyện về lại quê hương nhưng sợ xấu hổ với xóm làng, sợ bố mẹ tôi đau lòng nên cố bám trụ ở mảnh đất xa lạ này. Vậy mà thấm thoát đã 10 năm trôi qua, chị cũng quen với cuộc sống ở đây rồi nên chẳng còn suy nghĩ về quê nữa. Nghe tôi kể chuyện bố mẹ vất vả tìm chị, khóc ngày này qua ngày khác, chị ngồi cúi mặt, nước mắt thi nhau rơi.
Tôi khuyên chị dẫn cháu về quê hương để cháu được gặp ông bà. Tôi đang có một căn nhà bỏ trống, chị về thì chuyển đến đó ở. Căn nhà rộng rãi, tiện nghi chứ không phải nhỏ hẹp, tù túng như ở nhà trọ.
Chị tôi chần chừ mãi rồi bảo để chị suy nghĩ thêm. Tôi không biết chị đắn đo vì chuyện gì nữa? Còn 2 ngày nữa là tôi về quê lại rồi. Phải làm sao để chị tôi đồng ý đi cùng tôi đây?
Ngày về thăm quê, vợ chồng anh trai tôi dẫn theo một đứa trẻ lạ Khi biết được hoàn cảnh của bé Tú, mẹ tôi đã khóc thương cho đứa bé số khổ. Tuần vừa rồi, anh trai tôi báo tin cả gia đình sẽ về thăm quê khiến bố mẹ tôi rất vui. Anh trai tôi lập nghiệp xa nhà, chưa bao giờ gia đình anh chị về quê đủ 4 thành viên. Hầu như lần nào...