Về ra mắt nhà bạn trai, em choáng váng khi nhìn thấy bức ảnh cũ về 2 người phụ nữ
Lúc anh nói ra quê của mình, em đứng không vững nữa. Bởi vì đã không ít lần bà em về nơi ấy tìm lại gia đình nhưng không được vì mọi người đều đã di cư đi nơi khác.
Em mới chia tay, không phải vì hết yêu nhau, không phải vì em hay anh ấy có người khác mà bởi vì một lý do chúng em không ngờ được: Em và anh ấy có cùng huyết thống. Chuyện này ngay cả bố mẹ em và bố mẹ anh đều không biết. Đến người yêu em bây giờ cũng không rõ lý do tại sao em lại nhất quyết chia tay.
Năm nay em 27 tuổi nên đã tính đến chuyện kết hôn. Hơn nữa bọn em cũng đã trải qua 2 năm tìm hiểu, vì vậy cả hai đều đã xác định với nhau. Vì thế mới đây, em đã về quê anh để ra mắt và thăm nhà anh luôn.
Thật ra em đã có ý định về quê người yêu từ lâu, nhưng rồi cứ khi nào chuẩn bị về là lại có việc đột xuất. Khi thì em bị đau ruột thừa, lúc thì cơ quan có chuyện khẩn. Thế là lần lữa mãi cho đến thời gian gần đây em mới cùng anh về quê được.
Nhà người yêu cách nhà em 4 tiếng đi ô tô. Ngôi nhà dù không phải quá khang trang nhưng rất đầm ấm và sạch sẽ. Lần đầu đến nhưng em đã có cảm giác rất thân quen. Ba thế hệ cùng sống chung nhưng trông mọi người rất vui vẻ và xởi lởi.
Ba thế hệ cùng sống chung nhưng trông mọi người rất vui vẻ và xởi lởi. Ảnh minh họa
Thật ra em cũng không phải người giỏi ăn nói lắm nhưng ở nhà anh thì em có cảm giác mọi người khá thoải mái. Lúc ăn xong em định rửa bát thì bố anh đã bưng mâm bát đi rửa. Bà và mẹ anh thì kéo tay em lại nói chuyện.
Mẹ anh có vẻ ưng em nên cứ nắm tay em tâm sự. Còn bà anh dù đã có tuổi nhưng rất minh mẫn. Hơn nữa cả buổi nói chuyện em nhìn thấy khuôn mặt bà có nét rất quen mà không nhớ ra được.
Nói chuyện một lúc thì anh nói em lên tầng chơi. Nhà anh trông rất hoài cổ, đường lên cầu thang treo đầy những bức ảnh từ ngày xa xưa cho đến bây giờ. Đó là điều khiến em rất ấn tượng và tò mò.
Em cứ vừa đi vừa nhìn từng bức ảnh và hỏi anh về gốc tích của những bức ảnh đó. Rồi em dừng lại ở một bức ảnh với một khuôn mặt khá quen thuộc.
Video đang HOT
Đó là bức ảnh 2 người phụ nữ chụp với nhau và trông họ còn khá trẻ, chắc là ngoài 20 thôi. Em hỏi anh về 2 người phụ nữ này thì anh nói đó là bà nội và em gái của bà.
Lúc này nhìn kỹ hơn em mới thấy người em gái của bà trông rất giống bà ngoại em. Em chỉ nghĩ là sự trùng hợp người với người nên hỏi anh về em gái của bà.
Anh kể rằng bà dì anh đã mất tích cách đây vài chục năm rồi. Ngày ấy chạy loạn, cả nhà đã lạc mất bà dì cho đến nay vẫn không tìm được. Anh còn nói bà dì của anh tên là Lỡ.
Nghe đến đây thì em choáng váng. Bà ngoại em là một người xa quê lập nghiệp, bà em tên Lỡ và đã bị thất lạc người chị cùng gia đình cách đây rất lâu. Chuyện đó lúc nào bà cũng kể cho mọi người nghe nên em đã thuộc lòng.
Em vẫn cố hỏi thêm anh về gốc gác quê nội. Lúc anh nói ra quê của mình, em đứng không vững nữa. Bởi vì đã không ít lần bà em về nơi ấy tìm lại gia đình của bà ngày thơ ấy nhưng không còn gặp được một ai do mọi người đều đã di cư đi nơi khác.
Em cứ vừa đi vừa nhìn từng bức ảnh và hỏi anh về gốc tích của những bức ảnh đó. Rồi em dừng lại ở một bức ảnh với một khuôn mặt khá quen thuộc. Ảnh minh họa.
Em về nhà và hỏi bà ngoại lại rất nhiều lần, thậm chí bà em còn nói không tìm được gia đình là điều khiến bà đau đáu mấy chục năm. Tại sao ông trời lại đùa giỡn với tình cảm của em như vậy, tại sao bà của chúng em lại là chị em ruột thịt?
Chuyện của chúng em đến nước này mà em vừa đau khổ và cắn dứt. Em đã quyết chia tay anh trong đau khổ nhưng không nói lý do thật vì em sợ anh sẽ sốc. Nhưng em thương bà quá. Nhìn thấy bà hàng ngày lôi tấm album cũ ra để lau chùi và nhìn vào từng tấm hình, em lại muốn nói cho bà biết cuối cùng em cũng gặp được gia đình của bà.
Nhưng mỗi lần em muốn nói, em cứ nghẹn lại ở trong lòng không thể nói ra. Em sợ nếu đối mặt với sự thật, em và anh sẽ không thể chịu được mất. Em nên làm sao đây cho vẹn toàn cả đôi đường?
Theo Emdep
Yêu nhầm kẻ vũ phu thì phải bỏ ngay, tiếc rẻ nỗi gì!
Kẻ vũ phu đánh bạn được 1 lần chắc chắn sẽ có lần sau. Bạn không thể cứ nhẫn nhịn chịu đựng được mãi. Hôm nay là cái tát, ngày mai là nắm đấm, ngày kia là gậy gộc phang tới tấp vào người, bạn gánh nổi không?
Nhiều khi tôi tự hỏi đàn ông tốt trên đời này trốn đi đâu cả rồi, mà thi thoảng tôi lại bắt gặp những dòng tâm sự kiểu như "bình thường anh ấy rất yêu tôi, nhưng khi nóng giận là anh ấy không kiềm chế được, hôm qua đã tát tôi một cái, tôi phải làm sao?"
Ờ, còn làm sao nữa, bỏ ngay chứ còn tiếc rẻ à!
Đàn ông đánh phụ nữ đã là không được, đằng này lại còn đánh người yêu mình thì thôi vứt, vứt luôn, chẳng việc gì phải tâm sự kể lể với ai, mong tìm lời khuyên từ ai. Đàn ông mà đã đánh bạn được 1 lần, thì chắc chắn sẽ có lần thứ 2, thứ 3 và n lần nữa. Chỉ sợ đến lúc đấy bạn không còn đủ sức và tỉnh táo để lên mạng tâm sự nữa đâu.
Từ việc phụ nữ từ bé đã được dạy nhẫn nhịn là đức tính quý báu...
Phụ nữ, nhất là phụ nữ Việt Nam từ xửa từ xưa đã luôn bị gán cho cái đức tính nhẫn nhịn, mặc định rằng sinh ra làm phận gái là phải biết nhẫn để yên cửa yên nhà, bé thì răm rắp nghe lời bố mẹ, lớn thì phải một lòng một dạ nghe chồng. Dù động đến việc gì cũng phải chịu đựng, không được lên tiếng, không được phản bác. Một điều nhịn là chín điều lành cơ mà.
Với bố mẹ thì không bao giờ sai, nên bố mẹ có sai thì cũng phải nhắm mắt cho qua, nhẫn nhịn tự huyễn rằng bố mẹ đúng. Thử phản bác lại xem, chắc chắn sẽ bị quy ngay vào cái tội cãi láo người lớn.
Rồi đến khi lấy chồng lại phải nghe chồng. Chồng dốt chồng nát, kém cỏi không nuôi nổi vợ con thì cũng phải đặt chữ nhẫn lên đầu, không được to tiếng, không được nói này nói kia. Chồng thì cứ như ông vua con, vin vào cái sự nhẫn nhục, chịu đựng đã quen từ bé của vợ mà coi vợ chẳng ra gì, không tôn trọng ý kiến của vợ.
Đương nhiên không thể phủ nhận nhẫn nhịn là một đức tính tốt, có nhẫn thì mới yên ấm cửa nhà, có nhẫn thì mới làm được việc lớn... nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Không phải cứ nhẫn là hay, mà đôi khi còn phải biết vùng lên, nói ra chính kiến của mình, làm theo ý muốn của mình. Như thế mới là sống. Còn vì nhẫn mà phải dẹp bỏ cái tôi, từ bỏ con người thật của mình để sống theo người khác thì đúng là bất hạnh.
Cho đến hành động cam chịu khi yêu một kẻ vũ phu
Chính vì tư tưởng phải nhẫn nhịn, phải chịu đựng mà phụ nữ được dạy ròng rã suốt mười mấy, hai chục năm trời nên mới có chuyện lên mạng tâm sự bị người yêu đánh thì phải làm sao.
Phụ nữ khi yêu thì quá mù quáng rồi, ai cũng biết điều đấy. Thế nên khi bị đánh, bị đấm, bị đá túi bụi, phụ nữ vẫn cố vin vào cái gọi là "bình thường anh ấy rất yêu tôi" cộng với sự chịu đựng lâu năm để bào chữa cho hành động vũ phu ấy.
Giống như rõ ràng bạn có hai mắt tinh anh, nhưng bạn lại tự nguyện che kín nó bằng tình yêu, bằng sự chịu đựng bạn đã tôi luyện hàng chục năm trời. Và bạn tin rằng kẻ vũ phu ấy sẽ hiểu được sự nhẫn nhịn của bạn, biết được tình yêu của bạn mà thay đổi.
Nhưng không. Bạn nhầm nhé.
Bạn quen với việc chịu đựng, thì kẻ vũ phu cũng quen với việc dùng nắm đấm để giải quyết bất cứ điều gì khiến hắn thấy chướng tai gai mắt.
Bạn quen với việc một điều nhịn là chín điều lành, thì kẻ vũ phu cũng quen với việc hành hạ bạn cho sướng tay hắn.
Bạn càng nhịn, hắn càng lấn tới. Con linh dương khi bị đe doạ nhưng không cố hết sức để chạy đi thì chắc chắn sẽ bị báo đốm ăn tươi nuốt sống. Nhẫn nhịn chờ báo đốm thay tâm đổi tính không ăn thịt ư? Chuyện này khó như lên trời vậy, thế nên thay vì hỏi "phải làm sao" thì phải tự bảo vệ bản thân mình trước đi.
Kẻ vũ phu đánh bạn được 1 lần chắc chắn sẽ có lần sau. Bạn không thể cứ nhẫn nhịn chịu đựng được mãi. Hôm nay là cái tát, ngày mai là nắm đấm, ngày kia là gậy gộc phang tới tấp vào người, bạn gánh nổi không? Hãy chỉ nhẫn nhịn với những người đáng để bạn bao dung, rộng lượng chứ đừng hiền lành với kẻ chỉ chăm chăm làm bạn tổn thương.
Dù đã yêu nhau 4 năm hay mới quen vài tháng, dù đã kết hôn hay mới chỉ đang tán tỉnh nhau mà bạn thấy kẻ kia có dấu hiệu thích sử dụng vũ lực hơn lời nói, hãy mạnh dạn chia tay. Bạn chỉ buồn khổ 1 lần rồi thôi, còn hơn là sống cả đời trong sự nhẫn nhục và nơm nớp lo sợ bị đánh bất cứ lúc nào. Bạn không tự yêu bạn thì đừng mong có ai yêu bạn.
Còn nếu trong trường hợp bạn vẫn muốn tiếp tục yêu kẻ vũ phu ấy thì hãy đến tìm tôi, tôi có quen với một bác sĩ chỉnh hình răng hàm mặt nức tiếng!
Theo Emdep
Nhờ bà nội ra trông cháu, chồng tôi nhất quyết "phải trả tiền công cho bà" "Chồng bàn với tôi, nếu bà nội ra trông cháu, mỗi tháng chúng tôi sẽ đưa bà ba triệu, coi như trả lương cho bà. Bà nghe vậy có vẻ cũng đồng ý rồi. Tôi nghe xong cảm thấy vô cùng khó chịu. Bà là mẹ, là bà nội, ra giúp con giúp cháu mà còn lấy tiền công, càng nghĩ tôi càng...