Về quê ngoại có đám hiếu, hành động của con rể khiến bố mẹ vợ muối mặt không dám nhìn ai
Tôi thực sự hối hận vì đã lấy một người chồng như thế. Nếu ngày ấy tôi nghe theo lời mẹ thì cuộc đời tôi không đến mức như thế này…
Tôi mới lấy chồng hơn 2 năm nhưng đang chuẩn bị thủ tục để ly hôn vì không thể tiếp tục sống với một người chồng chơi bời, nông cạn, thiếu suy nghĩ như thế.
Từ ngày dẫn anh ta về ra mắt, bố mẹ tôi đã tỏ ý không thích, nhất là mẹ tôi, bà nói nhìn mặt người này không đáng tin, dễ làm khổ vợ con về sau. Nhưng khi đó, tình yêu bồng bột của tuổi trẻ khiến tôi bỏ ngoài tai những lời mẹ nói, thậm chí tôi còn giận dỗi khi bị bà phản đối chuyện yêu đương.
Không lâu sau đó, tôi nằng nặc đòi bố mẹ cho cưới vì chót có bầu. Bố mẹ tôi khi ấy dù thương con gái nhưng cũng không còn cách nào khác nên đành gật đầu đồng ý. Ông bà không thể để con gái mang tiếng không chồng mà chửa, cũng không thể để tôi làm mẹ đơn thân.
Ngày ấy, tôi lên xe hoa về nhà chồng trong sự hồ hởi, nghĩ về viễn cảnh tương lai với một màu hồng đúng lứa tuổi 23. Tuy nhiên, sau hơn 2 năm lấy chồng, càng ngày tôi càng thấm những lời mẹ nói. Quả thật, chồng tôi là một kẻ không đáng tin.
Ảnh minh họa
Lúc còn yêu nhau, anh ta vẽ lên cho tôi về một cuộc sống gia đình hạnh phúc và hoàn toàn có thể lo được cho mẹ con tôi có cuộc sống ấm no. Thế nhưng, sau khi cưới, tôi ngã ngửa phát hiện thực chất chồng chỉ làm công nhân, lương bập bõm vài triệu một tháng, không đủ tiền thuê nhà và tiền ăn chứ đừng nói đến cuộc sống đủ đầy.
Video đang HOT
Không chỉ công việc bấp bênh, chồng tôi còn là một kẻ nghiện nhậu nhẹt, bài bạc. Hễ có cơ hội là anh ta đi nhậu cùng bạn bè rồi vay nợ khắp nơi. Dần dần, anh ta thành con nợ rồi bắt tôi phải trả những khoản vay không đâu vào đâu ấy.
Tôi bầu bì mệt mỏi, chồng không quan tâm. Tôi sinh con, chồng cũng không có mặt. Ngày đầu tiên anh ta vào bệnh viện thăm mẹ con tôi, trên người còn nồng nặc mùi rượu. Tôi uất ức ôm con về nhà ngoại, anh ta cũng mặc kệ. Có lẽ, bố mẹ chồng tôi sớm biết con trai “nát” như vậy nên cũng coi đó là chuyện bình thường.
Chồng bất tài, chơi bời khiến tôi liên tục rơi vào stress. Nhiều lần mẹ khuyên tôi ly hôn, tuổi còn trẻ hoàn toàn có thể làm lại cuộc đời nhưng vì thương con, tôi vẫn cố cho con có đầy đủ cả bố lẫn mẹ.
Cho đến hôm vừa rồi, khi bác ruột tôi không may qua đời, cả gia đình bàng hoàng đau xót. Vợ chồng tôi từ thành phố cũng phải gấp rút sắp xếp công việc, ôm con nhỏ về chịu tang bác. Thế nhưng, chính từ việc này, tôi nhận ra, mình không thể nào chung sống cùng con người thiếu suy nghĩ này thêm nữa.
Suốt những ngày về quê, dù nhà có chuyện buồn nhưng chồng tôi lại rất dửng dưng. Trong khi các anh chị em, cô dì chú bác đều tập trung mỗi người một việc lo công việc cho bác thì anh ta liên tục ngồi bấm điện thoại ra vẻ rất bận rộn.
Nhà có tang, đến bữa, mọi người đều nhanh nhanh chóng chóng ăn cho xong nhưng chồng tôi vẫn ngồi cà kê cùng vài thanh niên trẻ, mãi đến khi tôi ra nhắc mới chịu đứng lên song lại tỏ thái độ rất khó chịu, lèm bèm mắng vợ. Hành động của chồng khiến tôi rất ức chế nhưng vì đang ở tang lễ nên tôi cố gắng kiềm chế, không làm to chuyện.
Tuy nhiên, đó chưa phải là tất cả. Ngay sau đó, anh ta còn chủ động lôi kéo các thanh niên trong xóm, thậm chí là các cháu mới lớn trong họ tham gia chơi trò đỏ đen. Bọn họ lập thành một nhóm, ngồi đánh bài cười đùa, hô hào ầm một góc.
Không chỉ tôi, sự ồn ào của nhóm người ấy đã thu hút rất nhiều người ra xem, trong đó có cả bố mẹ tôi. Khỏi phải nói, khi thấy con rể như vậy, bố mẹ tôi cũng rất ức chế. Bố tôi lắc đầu ngao ngán còn mẹ tôi chì chiết tôi đủ kiểu. Bà mắng tôi trước đây không nghe lời bà để giờ phải chịu cảnh xấu hổ như vậy.
Trước tình cảnh như vậy, tôi tức đến run người. Bao nỗi uất nghẹn trong tôi trào dâng. Suốt thời gian qua, nghĩ thương con nhỏ nên tôi vẫn cố gắng sống chung cùng một người chồng bất tài, vô dụng, chơi bời, sĩ diện… nhưng đến thời điểm này, tôi không còn thiết tha gì nữa.
Trong lúc anh em trong nhà đang đau xót thì anh ta lại coi đó là cơ hội để kiếm tiền, cười đùa như nhà có tiệc. Hành động của anh ta đã khiến tôi và bố mẹ muối mặt không dám nhìn ai.
Tôi thực sự hối hận vì đã lấy một người chồng như thế. Nếu ngày ấy tôi nghe theo lời mẹ thì cuộc đời tôi không đến mức như thế này…
Cười ra nước mắt khi cho vay 500 triệu đồng nhưng được trả mỗi lần 5 triệu
Tôi đã hiểu thế nào là 'đứng khi cho vay, quỳ khi đòi nợ', phải năn nỉ, cầu xin mỏi mồm thì thỉnh thoảng bạn tôi mới trả cho 5 triệu trong khoản vay 500 triệu đồng.
Tôi đang cực kỳ đau đầu vì vợ đã ra tối hậu thư đến cuối tháng phải thu hồi hết món nợ này, còn cảnh cáo rằng đừng hòng dùng khoản tiền khác "đắp điếm", nói dối vòng quanh để lừa cô ấy.
Người bạn vay tiền của tôi không tính là quá thân nhưng cũng thuộc nhóm gần gũi, tương tác nhiều trong cả cuộc sống lẫn công việc. Vì thế khi bạn có việc cần, lại hứa hẹn nghiêm túc là sẽ trả đúng hạn, tôi đã giấu vợ cho vay 500 triệu đồng. Tôi nghĩ với khoản vay nóng trong vòng 1 tháng này, mình vẫn có thể "qua mặt" được vợ để giúp bạn.
Từ đó đến nay đã gần 3 năm, bạn mới trả được một phần nhỏ món nợ nhưng chuyện đòi tiền này đúng là cười ra nước mắt.
Thời điểm đến hạn trả nợ, tôi cũng chờ hơn 1 tuần mới nhắc. Bạn xin lỗi rối rít, nói hôm trước đã định ra ngân hàng chuyển tiền cho tôi nhưng việc ở công ty gấp quá nên không kịp, rằng ngay sáng mai bạn sẽ chuyển. Đợi vài ngày sau không thấy, tôi gọi thì bạn nói vì không tìm được chứng minh thư nên chưa giao dịch được. Tôi đề nghị nhận tiền mặt và nếu cần thì sẽ đến tận nơi nhưng bạn bảo đang đi công tác ở tỉnh, hứa sẽ giải quyết ngay khi trở về.
Cứ như thế, bạn hết lần này đến lần khác chây ì việc trả nợ. Cách đây gần 1 năm, hết chịu nổi, tôi làm căng để bạn thấy nguy cơ mất danh dự nếu không trả, nhờ đó mà thu được món tiền đầu tiên là... 5 triệu đồng. Tính đến thời điểm hiện tại, tôi đã lấy lại được 65 triệu đồng, được chuyển thành 13 lần. Số tiền này là kết quả của vô số lần săn đuổi, đấu trí, đấu khẩu, nói khô cả miệng, gõ mờ cả bàn phím, hết trách móc, đe dọa đến năn nỉ, cầu xin.
(Ảnh minh họa: Istock)
Lần nào cũng vật vã đủ kiểu bạn mới chuyển cho 5 triệu đồng, nhưng là với thái độ sưng sỉa, dằn dỗi cứ như tôi là người quá đáng, không biết điều, luôn quấy rối, làm phiền bạn. Trước đây nhiều lần tôi nghe câu "đứng khi cho vay, quỳ khi đòi nợ", "đòi nợ như ăn xin", giờ mới thật sự thấm thía.
Món tiền 500 triệu đồng bị "xé lẻ thành từng mảnh" 5 triệu đồng như thế coi như nát vụn, chẳng làm được việc gì. Tôi cố đòi cũng là để được yên thân với vợ chứ thực sự quá nản, quá mệt rồi.
Nếu vợ không biết thì tôi cũng từ bỏ quách món nợ đó, coi như trả giá cho một bài học kinh nghiệm, từ sau không tùy tiện cho vay nữa. Nhưng khổ nỗi vợ tôi lại biết. Hồi đó tôi tin bạn mình tuy trễ hẹn nhưng sẽ trả nhanh thôi nên khi vợ hỏi đến thì không giấu giếm. Cô ấy cũng nhiều lần ngồi cạnh giám sát khi tôi đòi nợ, để chắc chắn là chồng không giả vờ đòi rồi xuê xoa chuyện tiền bạc với bạn bè. Vì thế, tôi không thể xoay khoản khác đưa vợ rồi nói dối là bạn mình đã trả.
Vợ tôi quyết đòi lại bằng được và đòi sớm khoản này không chỉ vì của đau con xót hay "ghét cái thái độ" anh bạn kia. Cô ấy còn muốn dùng chuyện này để "giáo dục" chồng rằng từ nay về sau không được qua mặt vợ chuyện tiền bạc.
Ngoài ra, lâu nay vợ tôi luôn phàn nàn chồng coi trọng bạn bè hơn gia đình, vẫn luôn bảo "để xem khi anh có việc thì người cùng chịu khổ với anh là bạn bè hay vợ". Dù chưa đến lúc chịu khổ nhưng vụ nợ nần này đủ khiến cô ấy "dằn mặt" tôi mỗi lần tôi dành thời gian hay sự nhiệt tình cho bạn hữu.
Vợ ra tối hậu thư, hết tháng 9 này tôi phải thu về toàn bộ số tiền 500 triệu đồng, nếu không cô ấy sẽ "xử theo kiểu của em và chắc chắn cả anh lẫn bạn anh đều mất hết mặt mũi".
Tôi biết chắc rằng người bạn đã chây ì suốt 3 năm kia sẽ không thể và không định trả hết tiền cho tôi trong vài tuần tới, vì cũng chỉ tôi sợ lãnh hậu quả chứ cậu ấy thì không. Tôi phải làm sao đây?
Không đồng ý cho em chồng về sống chung, tôi bị cả nhà chỉ trích Vài tuần trước, em trai chồng gọi điện thông báo sắp cưới vợ. Từ hôm ấy, nhà chồng hay bàn tính gì đó, hễ thấy tôi lại lảng sang chuyện khác. Vợ chồng tôi cưới nhau đã 10 năm, có 2 đứa con trai. Hồi mới cưới, chúng tôi gần như chưa có gì trong tay. Nhờ cả hai đồng sức đồng lòng,...