Về quê chồng ăn Tết, vợ tôi đòi dẫn theo giúp việc
Năm ngoái là Tết đầu tiên vợ tôi ăn Tết ở quê chồng. Việc gì cô ấy cũng luống cuống làm không xong, chốc chốc lại gọi tôi làm hộ.
Biểu hiện của con dâu khiến bố mẹ tôi rất “ ngứa mắt”.
Tôi xuất thân ở quê, vợ tôi là con gái thành phố. Cô ấy không xinh đẹp nhưng năng động, giỏi giang. Đó cũng chính là điểm mạnh của cô ấy khiến tôi bị thu hút.
Ngày còn yêu nhau, tôi đưa cô ấy về quê ra mắt, mọi người trong nhà đều không ưng. Ngoại hình cô ấy không xinh đã đành, nữ công gia chánh cũng vụng về, không tháo vát. Mẹ tôi nói, lấy một người vợ, một bữa ăn đàng hoàng cũng không thể nấu thì tôi sẽ khổ.
Tôi trấn an mẹ rằng, cô ấy rất giỏi, thu nhập rất cao. Thời gian để làm việc nhà chi bằng dành để kiếm tiền, còn việc nhà không làm có giúp việc. Ở thành phố hầu như nhà nào có điều kiện cũng sẽ thuê giúp việc cả. Mẹ nghe xong, chỉ bất lực lắc đầu.
Thế nhưng, khi yêu suy nghĩ giản đơn, về sống chung rồi lại khác. Vợ tôi làm việc ở công ty chưa đủ, còn mang theo cả việc về nhà làm. Cô ấy gần như không đụng tay đụng chân việc gì, thời gian ở nhà nếu không làm việc thì chỉ ăn với ngủ.
Tôi thừa nhận, so với tôi, thu nhập của vợ cao hơn nhiều. Căn hộ chung cư đang ở phần lớn tiền của cô ấy. Mọi thứ chi phí trong nhà chủ yếu vợ lo. Còn lương của tôi, vợ bảo tôi cứ để tiết kiệm, sau này sinh con sẽ đổi căn hộ rộng rãi hơn.
Video đang HOT
Đối với nhà chồng, vợ tôi cũng rất phóng khoáng. Bố mẹ cần mua sắm gì, em út cần tiền học hành, đi chơi, chỉ cần cô ấy biết sẽ chủ động bảo tôi gửi tiền về quê. Nhược điểm lớn nhất của vợ tôi vẫn chỉ là không khéo léo đảm đang việc nhà.
Tết năm ngoái là Tết đầu tiên vợ tôi ăn Tết ở quê chồng. Mỗi sáng, tôi phải thức vợ dậy sớm, bảo cô ấy theo mẹ đi chợ, nhìn mọi người làm việc nọ việc kia mà học. Thật ra cũng chẳng có việc gì nặng nhọc, chỉ là sáng dậy sớm phụ mẹ chồng nấu bữa sáng, quét dọn nhà cửa, nấu những món ăn nhà quê đơn giản. Nhưng việc gì cô ấy cũng luống cuống vụng về, chốc chốc lại gọi tôi làm hộ.
Biểu hiện của con dâu khiến bố mẹ tôi rất “ngứa mắt”. Cũng may, mấy ngày Tết mau qua, nhưng với vợ tôi, những ngày ấy như dài vô tận.
Năm nay, vừa bàn đến chuyện về Tết, vợ tôi liền tuyên bố: “Năm nay, em sẽ mang theo giúp việc nhà mình về quê ăn Tết. Em đã trao đổi với chị ấy rồi, mấy ngày Tết, em trả lương cao gấp 5 lần ngày thường. Chị ấy nhanh nhẹn, làm việc nào ra việc nấy, món gì cũng nấu được. Có chị ấy, không chỉ em mà mẹ cũng sẽ không phải làm gì. Mấy ngày Tết, em chỉ muốn nghỉ ngơi”.
Tôi nghe xong ngay lập tức phản đối. Làm gì có cô con dâu nào về nhà chồng ăn Tết lại mang theo cả giúp việc để trốn việc nhà. Nếu mẹ tôi biết chuyện này chắc chắn không ưng, anh em họ hàng mà biết cũng sẽ chê cười.
Tôi bảo vợ: “Việc gì em cũng giỏi, mỗi năm chỉ “làm dâu” có dăm ba ngày Tết, chẳng lẽ em không làm được. Ở nhà mình, quanh năm em có thể không vào bếp, nhưng về quê thì phải khác, không thể chây lười. Việc em muốn dẫn theo giúp việc về, anh phản đối”.
Vợ tôi bảo, nếu tôi không đồng ý phương án ấy, cô ấy không về quê ăn Tết nữa. Cô ấy thấy mệt mỏi vì những tục lệ nền nếp ở quê, cho rằng mình không thích nghi được. Cô ấy cũng lên án việc, ngày Tết thay vì nghỉ ngơi, chị em lại phải cắm đầu vào bếp, không hợp lý một chút nào.
Tôi có nói thế nào, vợ tôi vẫn giữ vững quan điểm: “Hoặc em dẫn theo giúp việc về, hoặc là anh về quê ăn Tết một mình đi”. Giờ tôi mới biết vì sao ngay từ đầu, bố mẹ tôi đã không hài lòng khi biết tôi yêu cô ấy. Tôi thật sự không biết làm thế nào để vợ mình bớt vô lý đi một chút.
Được về quê ăn Tết với bố mẹ là vui sướng nhất
Dẫu kinh tế có nghèo, có thiếu thốn thế nào đi chăng nữa, tiệc cỗ giản đơn ít món, nhưng mỗi khi xuân về được về quê ăn Tết cùng bố mẹ là vui nhất, thích nhất.
Tôi sinh ra và lớn lên tại một làng quê thuộc vùng ngoại thành của Hà Nội, nhưng tới khi trưởng thành, tôi "Nam tiến" và lập nghiệp, sinh sống tại TP. HCM.
Bố mẹ tôi đã già nhưng sức khoẻ vẫn rất tốt. Các cụ hiện sống cùng anh trai cả của tôi tại quê nhà. Gia đình anh trai tôi làm nông nên kinh tế eo hẹp, nếu như không muốn nói là nghèo túng, thiếu trước hụt sau quanh năm. Bởi nguồn thu của anh chỉ trông chờ vào củ khoai, cây lúa, bắp ngô, lứa rau..., canh tác trên mấy sào ruộng khoán của hợp tác xã. Trong khi anh chị lại phải nuôi mấy người con ăn học.
Gia đình nhỏ của tôi tại TP.HCM kinh tế cũng chỉ đủ sống đạm bạc, không lấy gì là dư giả. Vợ chồng tôi còn phải cố gắng rất nhiều để vực dậy cuộc sống tốt hơn, lo cho các con ăn học đến nơi đến chốn.
Dẫu vậy, từ bao năm nay, mỗi khi Tết đến xuân về vợ chồng tôi cùng các con vẫn cố gắng thu xếp để về quê đoàn tụ cùng bố mẹ, các anh chị em trong gia đình. Bởi quê hương vẫn luôn là... "chùm khế ngọt" trong trái tim tôi, khi dấu ấn ký ức và vô vàn kỷ niệm của một thời thơ ấu vẫn vẹn nguyên không bao giờ có thể mờ phai.
Ảnh minh họa
Tôi vẫn còn nhớ, khoảng hơn chục năm về trước, khi chuẩn bị vào Nam làm việc tôi đã hứa với bố mẹ mình là: "Dù lập nghiệp sinh sống ở đâu đi nữa thì mỗi cuối năm con sẽ về quê ăn Tết cùng bố mẹ và các anh chị em...". Lời hứa của những ngày xưa đó đến giờ tôi vẫn thực hiện đều đặn, không bỏ sót một cái Tết nào.
Ngay như hai cái Tết của giai đoạn đại dịch Covid-19 bùng phát dữ dội và căng thẳng nhất, tôi tưởng chừng sẽ không được đón Tết cùng với bố mẹ, nhưng rồi may mắn là tôi vẫn được về quê sum họp, quây quần bên gia đình để đón Tết.
Như đã nói, gia đình anh trai tôi kinh tế rất nghèo nên dù cố gắng lắm anh chị cũng chỉ lo được một cái Tết đạm bạc. Mâm cỗ cúng ông bà tiên tổ chỉ giản đơn bày biện dăm ba món, cùng với bánh chưng, xôi gấc... Còn kẹo, bánh mứt, hạt dưa..., cũng chỉ có mỗi thứ một ít. Thế nhưng không khí trong mấy ngày Tết ở gia đình tôi luôn rộn rã không ngớt tiếng cười, tiếng nói vui vẻ.
Vui nhất là đám trẻ nhỏ con của tôi, của anh chị tôi khi chúng cứ ríu rít gọi ông bà, rồi làm nũng với ông bà. Cũng có lúc chúng tranh cãi nhau chí choé khiến chúng tôi phải là người "phân xử" đúng sai...
Tết năm nay cũng không là ngoại lệ, khi mới bước sang cuối tháng 11 âm lịch, tôi đã ra ga Sài Gòn mua vé tàu để cả gia đình về Bắc sớm vào hôm 20 tháng 12 âm lịch, nghĩa là còn cách Tết đến cả 10 ngày.
Sở dĩ năm nay chúng tôi về quê ăn Tết sớm hơn thường lệ là do mùa xuân này bố tôi khao thượng thọ tuổi 80.
Anh trai chị dâu tôi kêu vợ chồng tôi đưa các cháu về sớm để cùng lo một số việc cho đỡ cập rập, như: gói bánh chưng, nấu thịt đông, gói giò, làm dưa món, kho cá..., để đại gia đình ăn Tết, và chừa lại một ít cho lễ mừng thọ của bố hôm mùng 4 tháng Giêng âm lịch.
Tết Giáp Thìn 2024 sắp tới đây, chắc chắn gia đình tôi sẽ ăn một cái Tết được xem là "to" nhất, linh đình nhất so với những cái Tết trước. Bởi anh trai tôi nói năm nay khao thọ bố nên dù gì cũng phải cố gắng lo toan cho đủ đầy hơn thường lệ.
Đúng là, dẫu kinh tế có nghèo, còn nhiều thiếu thốn thế nào đi chăng nữa, tiệc cỗ giản đơn ít món, nhưng mỗi khi xuân về được về quê ăn Tết cùng bố mẹ theo tôi vẫn là vui nhất, thích nhất.
Đã bao nhiêu năm nay tôi vẫn thường "được" vui khi luôn được về nhà ăn Tết cùng bố mẹ. Nhưng nhiều khi tôi suy nghĩ mai này bố mẹ mình khuất bóng rồi, khi đó mỗi Tết đến tôi chắc chắn sẽ rất buồn, sẽ không còn cái cảm giác háo hức để được về quê ăn Tết. Mà dẫu có trở về ăn Tết cùng các anh chị em, các cháu, với mâm cao cỗ đầy, tiệc tùng linh đình thế nào đi nữa, thì việc thiếu vắng hình bóng của các đấng sinh thành vẫn sẽ mang tới cho tôi nỗi buồn mênh mông, sự trống vắng không gì có thể khoả lấp được.
Chẳng vậy mà tôi luôn mong mỏi, cầu chúc cho bố mẹ mình sống khoẻ, sống thật lâu với con cháu, để mỗi xuân sang vợ chồng tôi, các con tôi lại được háo hức trở về quê nhà sum họp, quây quần ăn Tết cùng bố mẹ, ông bà. Đó là niềm vui khôn tả không gì có thể so sánh nổi.
Mẹ dặn 5 con gái ở xa: Tết về mùng nào cũng được, đừng tranh cãi với nhà chồng "Năm nay mùng mấy về ăn Tết hả con? Về được mùng mấy thì về nhé, đừng tranh cãi với nhà chồng rồi năm mới lại mất vui. Mẹ không quan trọng đâu, mùng nào các con về thì mẹ có Tết". Năm nào, trước Tết, mẹ cũng gọi điện, nhắn tin dặn hết con gái lớn đến con gái út chuyện về...