Về quê chăm mẹ ốm, người vợ nội trợ bật khóc nhận tờ 500 nghìn từ chồng
Sau lần về quê chăm mẹ, tôi như tỉnh giấc mộng. Nhìn qua gương, tôi thấy mình già đi nhiều, da dẻ nhăn sạm, mắt quầng thâm.
Ngày còn là sinh viên ở Hà Nội, trong khi các bạn bay nhảy với tuổi trẻ thì tôi làm thêm đủ nghề từ gia sư đến bán sách cũ cho cửa hàng trên đường Láng, phát tờ rơi thuê ở cổng trường,… Tôi luôn tâm niệm mình phải cố gắng kiếm tiền để bố mẹ đỡ vất vả.
Khi lấy chồng, lúc đầu tôi cũng có một công việc ổn định tại một trường đại học tư thục. Nhưng do trường hoạt động kém hiệu quả rồi giải thể nên chúng tôi rơi vào cảnh thất nghiệp.
Thời điểm đó, chồng đang mở rộng kinh doanh nên muốn tôi ở nhà chăm sóc gia đình, dạy dỗ con cái học hành để anh có thời gian tập trung công việc. Tôi thấy hợp lý nên đồng ý.
Tôi chỉ nghĩ đơn giản là “của chồng, công vợ”. Cả hai đều phải có trách nhiệm đóng góp trong quá trình xây dựng gia đình, bằng cách nào thì tùy mỗi nhà.
Tôi ở nhà chăm gia đình nên mọi việc nhà, con cái học hành phải tự lo hết, anh đi làm tối muộn mới về. Nếu hôm nào anh về mà nhà cửa luộm thuộm một chút là anh la ó, nói nặng nhẹ. Tôi luôn giữ im lặng vì nghĩ anh bị căng thẳng công việc.
Video đang HOT
Vì ở nhà nên tôi không có khoản thu nhập nào. Mọi chi tiêu trong gia đình và bản thân đều phụ thuộc vào chồng. Mỗi lần chi tiêu gì, tôi đều phải ghi chép đầy đủ để cuối tháng anh xem.
Đã từ lâu tôi quên mất khái niệm mua sắm quần áo, phấn son cho bản thân. Bởi mỗi khi hết tiền, tôi hỏi thì chồng lại khó chịu, càu nhàu: “Tiêu gì mà lắm thế?”.
Cũng chính sự im lặng của tôi khiến chồng tôi làm tới, anh tỏ ra coi thường vợ, luôn bóng gió nói vợ bạn nhanh nhẹn, biết tính toán và lo toan không chậm chạp như tôi. Khi con gái đi học bị điểm kém, anh mắng tôi không biết dạy con.
Có lần, cả nhà đang vui vẻ ăn cơm. Thấy món rau tôi xào hơi mặn, anh hỏi “kho rau hay sao”, rồi bảo tôi có mỗi việc nấu cơm cũng không làm được.
Đỉnh điểm vừa qua, mẹ tôi bị ốm, phải nằm viện 1 tháng, tôi bàn với anh về chăm mẹ mấy ngày, anh lập tức nói: “Nhà bao việc, cô đi thì ai chăm sóc bố con tôi”. Dù anh nói vậy nhưng tôi vẫn quyết định về chăm mẹ.
Khi tôi bắt xe về quê, anh chỉ đưa tôi 500.000 đồng tiền xe mà không mảy may nghĩ đến biếu mẹ chút tiền lúc ốm đau.
Tôi bật khóc và nhận ra mình không bằng một người giúp việc. Bao năm qua, tôi hùng hục làm việc nhà, phục vụ chồng con mà vẫn bị chồng coi thường. Khi bố mẹ ốm đau, tôi không có đồng nào để báo hiếu.
Tôi như người tỉnh giấc mộng khi nhìn thấy hình ảnh mình trong gương đã già đi nhiều, da dẻ nhăn sạm, mắt quầng thâm.
Không biết từ khi nào tôi trở nên phụ thuộc, cam chịu thế này. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với anh về việc đi làm trở lại. Bất kể anh có đồng ý hay không, tôi cũng sẽ đi tìm việc để được là chính mình, không còn phải lệ thuộc vào ai.
Bật khóc vì hiểu lầm món quà chồng tặng trong ngày đầu đi làm
Nhìn món quà ý nghĩa của chồng mà tôi chỉ biết nói lời cảm ơn anh.
Tôi không muốn một mình chồng vất vả kiếm tiền nuôi hai mẹ con. Ngay khi con đủ 6 tháng tuổi, tôi đã muốn đi làm. Vậy mà lần nào nói về chuyện đi làm, chồng tôi cũng phản đối. Anh muốn tôi ở nhà và sinh liền hai đứa con, khi con lớn rồi đi làm một thể.
Vợ chồng nào cũng mong muốn như thế nhưng hoàn cảnh gia đình tôi không cho phép. Mục tiêu của vợ chồng tôi là sớm mua được nhà ở thành phố, nếu để một mình chồng đi kiếm tiền thì không biết bao giờ mới thực hiện được ước mơ.
Sau nhiều tháng thuyết phục, cuối cùng chồng cũng chấp nhận cho vợ đi làm khi con tôi được tròn 1 tuổi. Vì muốn vợ chồng tôi được thảnh thơi kiếm tiền nên mẹ chồng đã đón con tôi về quê chăm sóc.
Vì có kinh nghiệm làm việc nên tôi dễ dàng xin được một công việc phù hợp. Khi biết tôi sắp kiếm được tiền, chồng muốn lấy hết số tiền tiết kiệm đi mua xe đẹp. Tôi nói là vợ chồng còn nghèo, phải chi tiêu tiết kiệm, xe còn sử dụng được, không thể bỏ đi được.
Tôi đã trách chồng là không biết tiết kiệm, chỉ thích những thứ phù phiếm, đã nghèo còn học đòi làm sang. Chồng cũng chẳng chịu thua, nếu tôi không đưa tiền, anh ấy sẽ đi vay nặng lãi, rồi hậu quả thế nào thì sau này vợ đừng trách chồng không báo trước. Trước sức ép của chồng, tôi ấm ức đưa hết 50 triệu tiền tiết kiệm cho anh ấy vừa lòng.
Buổi sáng đầu tiên đi làm, đến công ty, ai cũng đi xe tay ga, có mỗi xe của tôi là số dựng lẻ loi một chỗ, nghĩ mà buồn. Nhớ lại chuyện chồng lấy hết tiền đi mua xe đẹp cho anh ấy mà tôi càng giận hơn. Chồng chỉ biết nghĩ đến bản thân anh, không biết đến nỗi khổ của vợ.
Buổi tối đi làm về, nhìn thấy chiếc xe tay ga mới dựng trước phòng trọ mà tôi càng giận chồng hơn. Vừa nhìn thấy mặt vợ, chồng đã cười toe toét khoe chiếc xe mới và hỏi tôi có thích không. Tôi cười khẩy nói là mua cho chồng đi, tôi thích thì được gì.
Anh đưa đăng ký xe bảo tôi cất vào ví, sáng chồng đã lấy thẻ căn cước của vợ để đi làm thủ tục. Nghe chồng nói mà tôi ngẩn người, vậy có nghĩa là chiếc xe đó chồng mua cho tôi. Chồng cười nói đã nhiều lần muốn mua cho vợ chiếc xe tay ga mà chưa có tiền. Lần này đủ tiền và vợ đi làm nên chồng quyết tâm mua, làm món quà bất ngờ tặng vợ.
Anh không muốn vợ phải đi chiếc xe cà tàng đến một công ty lớn làm việc. Tôi đã bật khóc khi nghe lời chồng nói, vậy mà mấy hôm nay tôi ấm ức, giận dỗi chồng. Nghĩ anh đã thay đổi, nào ngờ chồng vẫn luôn quan tâm đến vợ. Tôi thật có lỗi với anh!
Hí hửng chuẩn bị cùng chồng có đêm tân hôn lãng mạn nhưng cái kết khiến tôi lạnh sống lưng khi hứng chịu hành động này của anh Khi chồng quay lưng, tôi chỉ biết ngồi khóc trong chính căn phòng tân hôn của mình. Tán mất nửa năm trời thì Thanh mới được Liên gật đầu đồng ý làm bạn gái, khỏi phải Thanh vui sướng và hạnh phúc cỡ nào. Là đàn ông không tránh khỏi những ham muốn thể xác nên sau khi trải qua hết các giai...