Về nhà bạn trai không báo trước, thấy cảnh này cô gái bỏ đi nhưng 1 tuần sau thì sốc nặng
Tìm nhà ở quê hơi khó nên Hương đã phải hỏi một cậu bé trên đường. Khi cậu bé dắt tới căn nhà đó, cô đã sững sờ đ.ánh rơi cả cái túi xách trên tay mình.
Hương và Huy tình cờ quen biết nhau do người bạn chung giới thiệu. Buổi đầu đi cà phê với nhau Hương cũng không ấn tượng gì về Huy cả vì thấy chàng trai đó cũng bình thường thôi. Tuy nhiên, cô bạn của hai người thì thủ thỉ vào tai Hương rằng:
- Trông thế thôi nhưng học giỏi và có tài lắm đấy.
- Thì cũng cứ từ từ xem sao, có gì đâu mà vội.
Huy thì cũng có cảm tình với Hương ngay từ đầu nên cứ nhờ cô bạn chung gán ghép giúp. 1 tuần sau đó anh đã có thể mời người đẹp đi uống cà phê. Vốn sinh ra trong khó khăn từ nhỏ nên Hương luôn ý thức việc sau này mình phải cố gắng vươn lên để đổi đời. Mà muốn có chỗ đứng trong thành phố thì cô phải lấy được chàng nào có hộ khẩu ở đây hoặc chí ít thì cũng có điều kiện kha khá để sau này có thể trụ lại thành phố đông đúc này được.
Vốn sinh ra trong khó khăn từ nhỏ nên Hương luôn ý thức việc sau này mình phải cố gắng vươn lên để đổi đời. (Ảnh minh họa)
Đó cũng là lý do mà yêu nhau gần 1 năm Huy ngỏ lời cầu hôn nhưng Hương chưa đồng ý. Cô còn muốn cho mình cơ hội lựa chọn vì cô chưa biết rõ gia cảnh thực sự của Huy thế nào liệu anh có lo được cho tương lai của cô hay không. Chợt hôm đó cô bạn lại gọi điện cho Hương: “Anh Huy gọi cho mày chưa, anh ấy mới chuyển lên ban dự án, lương tăng gấp đôi rồi bổng lộc sẽ nhiều nữa đấy”.
Dù Huy chưa thông báo gì cả nhưng Hương cũng mừng thầm trong bụng. Trong cuộc điện thoại ấy cô bạn còn không quên thông báo thêm. “Nghe nói ông ấy còn đang chuẩn bị đi mua chung cư đấy, thấy mấy ông cứ hỏi nhau vị trí với giá cả. Mày nhận lời đi còn chần chừ gì nữa, không con khác vào lại tiếc”.
Tối ấy Huy cho Hương một bất ngờ, anh đưa cô tới một nhà hàng sang trọng rồi bất ngờ rút ra chiếc nhẫn xinh xắn kèm lời cầu hôn: “Em đồng ý làm vợ anh nhé”. “Anh cho em 3 ngày suy nghĩ nhé”, tuy nhiên thấy thái độ cởi mở của Hương thì Huy cũng phần nào đoán ra lần này chắc chắc cô sẽ nhận lời.
Video đang HOT
Cả đêm ấy Hương thao thức không ngủ được, cô quyết định bí mật về quê Huy một phen xem gia cảnh anh ở quê thế nào. Nếu Huy đã tính tới chuyện mua chung cư thì chắc chắn gia đình anh cũng không phải là bình thường. Với những người lên thành phố lập nghiệp như anh và cô chuyện mua nhà Hà Nội không hề dễ dàng như thế nếu không được gia đình hỗ trợ. Hương cũng muốn kiểm chứng xem những thứ Huy nói về gia đình mình có đúng không.
Biết địa chỉ nhà Huy do có lần anh đã nói, Hương bắt xe khách và sau đó bắt xe ôm tới đó. Tìm nhà ở quê hơi khó nên Hương đã phải hỏi một cậu bé trên đường. Khi cậu bé dắt tới căn nhà đó, cô đã sững sờ đ.ánh rơi cả cái túi xách trên tay mình:
- Có thật nhà anh Huy đây không em?
- Vâng, đúng là nhà anh Huy mà, anh ấy đang làm ở Hà Nội.
Ngôi nhà lụp xụp tới mức Hương không thể ngờ tới. Vậy ra tất cả mọi thứ Huy kể với cô bấy lâu nay chỉ là giả dối, chuyện mua nhà có lẽ cũng chỉ là phao tin đồn nhảm để lấy lòng cô mà thôi. Đứng tần ngần trước căn nhà người yêu mất 2 phút, Hương đã quyết định trở về thành phố ngay lập tức. Trước khi đi cô không quên dúi vào tay thằng bé chỉ nhà 50 ngàn để cảm ơn.
Về tới thành phố, Hương gọi cho Huy mắng anh một tràng rồi nói lời chia tay ngay lập tức. Và chẳng để cho Huy kịp giải thích gì, cô cúp máy và xóa số điện thoại ngay. May mà cô phát hiện ra sớm không thì đã bị lừa, thậm chí Hương còn gọi điện cho cô bạn trách móc vì đã giới thiệu cho 1 tên sở khanh, cô bạn ngớ hết người. Nhưng 1 tuần sau, cô bạn gọi điện cho Hương giọng buồn rầu:
- Mày ơi, mày nhầm hết rồi. Thì ra cái nhà mày nhìn thấy ở quê không phải là nhà ông Huy đâu mà là nhà cũng của người tên Huy nhưng là người khác. Nhà đó ở xóm trên, chủ nhân tên Huy cũng làm ở Hà Nội nhưng là đi bốc vác thuê. Còn nhà anh Huy ở xóm dưới cơ mà, 2 nhà cùng thôn nhưng khác xóm.
- Thật thế ư?
- Ông Huy vừa nói chuyện với tao, ông ấy bảo thất vọng vì mày quá. Nay ông ấy mới mua ô tô và mua chung cư luôn, khao cả công ty. Anh trai ông ấy từ Mỹ về cho t.iền em…
Hương sốc thực sự không nói được lời nào, cô quá vội vàng nên đã làm vuột mất người con trai yêu thương cô hết lòng và có thể đảm bảo cho cô cuộc sống sung sướng. Biết tới khi nào cô mới tìm được một người đàn ông như thế đây.
Theo Afamily
Vừa về nhà, vợ đã vứt vào tôi 2 tờ giấy…
Nhìn 2 tờ giấy mà tôi thấy bàng hoàng. Đứa con của tôi từ lúc nó tượng hình đến khi nó mất đi, tôi chẳng hề bế nó hay hôn nó một cái nào.
Tôi và D thành vợ chồng không phải do tình yêu. Tôi bị mẹ bắt buộc phải cưới cô ấy khi tôi đã có người yêu ở thành phố. Bố tôi mất từ khi tôi mới ra đời trong một vụ t.ai n.ạn giao thông nên mẹ trở thành người đặc biệt quan trọng với tôi. Vì thế mẹ bảo tôi lấy vợ, tôi liền lấy. Chỉ có điều, tôi không hề có một chút tình cảm nào với D.
Cô ấy là con gái nhà quê thuần nông, suốt ngày chỉ mặc mỗi bộ quần áo bà ba cũ như những bà già. Da dẻ lại ngăm đen, bàn tay thô ráp chứ không mịn màng, thơm tho như người yêu tôi trên thành phố. Nhưng mẹ tôi thích tính hiền lành, nhẫn nhịn, chăm chỉ của em. Vả lại bà cũng muốn có người chăm sóc cho mình mỗi khi trái gió trở trời.
Ngày tôi lấy vợ, người yêu tôi cũng về. Cô ấy đã không giấu được sự thất vọng khi thấy vợ tôi. Chính tôi cũng xấu hổ khi phải cưới một cô gái thô kệch như D. Suốt đám cưới, tôi không hề nở một nụ cười nào. Đêm động phòng tôi cũng cố làm cho xong nhiệm vụ chứ không hề có chút cảm xúc. Hình như D cũng cảm nhận được điều đó nhưng em không nói ra, chỉ tỏ vẻ buồn buồn.
Ở quê được 2 ngày thì tôi lấy cớ công việc để về lại thành phố. Tôi đã quá chán ngán với việc đi ra đi vào là gặp ánh mắt buồn bã của D. Hàng tháng tôi đều về thăm mẹ nhưng tôi không hề ngủ với D. Vậy mà bụng D càng lúc càng lớn lên, mẹ tôi mừng ra mặt. Bà đi đâu cũng khoe sắp có cháu bồng.
Không thể có chuyện ngủ với nhau một đêm đã dính bầu ngay được. (Ảnh minh họa)
Tôi thì nghi ngờ về đứa con trong bụng vợ nên không ân cần, không quan tâm. Không thể có chuyện ngủ với nhau một đêm đã dính bầu ngay được. Nếu vậy chắc người yêu tôi đã sinh cả chục đứa con rồi. Cứ thế, tôi yên tâm nghĩ rằng đó không phải là con của mình.
Từ ngày vợ bầu, tôi chẳng muốn về nhà nữa. Tôi vẫn mua sữa cho mẹ rồi nhờ bạn đem về. Mẹ tôi gọi điện bảo mua sữa bầu cho vợ nữa nhưng tôi lần lữa không mua. Đời nào tôi lại nuôi con kẻ khác. Tôi không điên.
Đến lúc vợ sinh, tôi cũng ghé qua bệnh viện nhìn thằng bé. Nó chẳng có nét gì giống tôi cả. Rồi tôi để mặc vợ trong viện với thằng nhỏ ấy cho đến khi vợ tôi về nhà. Mẹ tôi hàng ngày đều gọi bảo tôi về thăm và chơi với con. Lần 1 lần 2 tôi còn giấu không cho mẹ biết vì sợ mẹ buồn. Nhưng lần 3 thì tôi cáu thật sự. Tôi hét lên: "Nó không phải con trai con".
Sau lần đó, tôi về nhà một lần nữa vì mẹ bị ốm. Về đến nhà mới biết bà vờ ốm để ép tôi về. Về đến nhà, tôi cũng chỉ ngồi một lúc rồi nói dối có việc gấp để đi. Ở nhà có D chăm sóc mẹ nên tôi khá yên tâm. Trong lúc tôi chuẩn bị đi thì mẹ cầm kim tiêm bảo tôi nếu coi mẹ là mẹ thì rút cho mẹ ít m.áu, nếu sợ đau không làm được thì thôi, từ giờ đừng về.
Biết tính mẹ lại dỗi kiểu trẻ con, tôi không nói nhiều, bơm cho mẹ một xi lanh m.áu rồi hỏi mẹ đã thấy tấm lòng thật của con chưa? Sau đó tôi về lại thành phố.
Một đêm khuya nọ, tôi nhận được điện thoại của mẹ. "Mau đến viện, thằng bé bị sốt cao, co giật nguy hiểm lắm. Nhanh đến viện với mẹ con nó". Tôi bực tức tắt máy. Mẹ đúng là phiền phức. Cháu ốm thì bác sĩ khám, tôi đến cũng có tác dụng gì đâu.
Sáng hôm sau thì tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ. "Thằng bé mất rồi. Anh là kẻ khốn nạn". Thì ra là vợ tôi. Từ lúc cưới đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi nhận được tin nhắn từ em.
Cùng lúc đó, mẹ tôi gọi điện và mắng xối xả: "Mày có còn là con người không? Mày đừng mò về gặp tao nữa. Thằng trời đánh". Thấy lạ, tôi tò mò về nhà thử.
Vừa thấy tôi trước ngõ, mẹ tôi đã chống gậy đi ra rồi lấy chổi quất tôi túi bụi. Người trong nhà cũng nhìn ra rồi bĩu môi. Tiếng xì xầm mỗi lúc một to hơn. Nhưng đa số là c.hửi tôi không ra gì.
Định lên tiếng thanh minh nói đấy không phải con trai tôi thì tôi nhận được cái tát của vợ. Nước mắt cô ấy giàn dụa, bên cạnh phải có một người nữa dìu vì cô ấy đứng không vững. Rồi cô ấy vứt vào người tôi 2 tờ giấy. Tôi chao đảo khi thấy một tờ là giấy xét nghiệm ADN và 1 tờ là đơn xin l.y h.ôn. Hóa ra, chính mẹ tôi đã bắt vợ tôi lấy mẫu rốn của con trai và mẫu m.áu của tôi đi xét nghiệm.
Nhìn 2 tờ giấy mà tôi thấy bàng hoàng. Đứa con của tôi từ lúc nó tượng hình đến khi nó mất đi, tôi chẳng hề bế nó hay hôn nó một cái nào. Nhìn vợ xỉu lên xỉu xuống, tôi mới nhận ra mình tệ hại và khốn nạn đến thế nào kể từ khi lấy vợ. Nhưng tình cảm là thứ không thể miễn cưỡng được, bảo tôi quay lại với D, tôi không làm được. Bảo tôi l.y h.ôn, chắc mẹ từ mặt tôi mất. Giờ phải làm thế nào cho vẹn cả đôi đường?
Theo Afamily
Cách để có một cuộc hôn nhân bền vững không hề khó Nếu bạn nắm được bí quyết này, kẻ thứ ba dù muốn cũng không bao giờ có được cơ hội chen chân vào hạnh phúc gia đình bạn. Để có một cuộc hôn nhân bền vững, không có sự xuất hiện của người thứ ba không hề khó như bạn nghĩ. Chăm sóc lẫn nhau Đây là cách để có một cuộc hôn...