Về hưu buồn hay vui?
Về hưu là một trong những bước ngoặt quan trọng của đời người. Nó là cuộc chia xa với một nơi có thể gọi là “ngôi nhà thứ hai” mà ở đó có người đã gắn bó cả tuổi thanh xuân và cả thời “oanh liệt” của mình. Vậy về hưu buồn hay vui?
Có người về hưu bị trầm cảm vì thay đổi trạng thái đột ngột, từ chỗ đang hoạt động tích cực ngoài xã hội đến chỉ ngồi nhà thụ động; từ chỗ mỗi ngày có mấy chục cuộc điện thoại gọi đến, nay về hưu trông mãi chả thấy ai gọi, khi nhắn tin cũng không được trả lời ngay. Nếu có nóng lòng gọi ai đó thì nhận được câu trả lời cụt ngủn: “Tôi đang bận” hay “Tôi đang họp, lát gọi lại sau nhé”. Thế là cụt hứng!
Từ đó, dễ có suy nghĩ bị bỏ rơi, bị cho ra rìa, cảm giác cô đơn chợt đến làm “buồn lòng chiến sĩ, rồi thầm than trách: “Không biết bây giờ có ai còn nhớ đến kẻ “bỏ cuộc chơi” này hay không?
Nếu về hưu mà không có chương trình hành động cụ thể cho mỗi ngày, không sắp xếp thời gian hợp lý thì sẽ cảm thấy uể oải, trống trải, buồn chán. Cũng là 24 tiếng một ngày nhưng khi còn đi làm thấy thời gian qua nhanh như gió, còn ở nhà thì thấy thời gian chầm chậm trôi.
Về hưu buồn hay vui?
Ở nhà chỉ làm bạn với cái bếp, cái tivi và máy vi tính. Có khi phải mở âm thanh thật to cho nhà bớt trống trải. Ở nhà không dám gọi ai, không biết làm gì, chỉ biết loay hoay lướt web, vào Facebook, vào những trang mạng hoặc coi phim bộ rồi than với con cháu: “Lên phây búc hoài, coi phim hoài, nhức cả đầu, hoa cả mắt, choáng váng quá, các con ơi!”.
Có mấy bạn già về hưu, muốn cho vui vẻ, bèn tụ tập bạn đi chơi, hội hè, tán gẫu, cà phê, cà pháo. Nhưng tuổi cao sức yếu, tiền bạc cũng có hạn, làm sao mà đi chơi, ăn uống, hội hè mãi được.
Như vậy, người về hưu phải tổ chức lại cuộc sống, hoạt động tích cực, suy nghĩ tích cực, để có thể sống vui, sống khỏe, sống có ích, phù hợp với tuổi xế chiều. Thấy được điều đó, tôi chuẩn bị tinh thần cho mình từ trước và khi về hưu tôi đã thực hiện được một vài việc như sau:
Video đang HOT
Tuần đầu tiên về hưu, tôi vẫn còn giữ thói quen dậy sớm và như một phản xạ, sau khi làm vệ sinh và ăn sáng, tôi vẫn xách xe chạy ra ngoài đường. Nhưng đâu thể đến trường (vì tôi là “cựu giáo chức”) như mọi khi, tôi đi vòng vòng rồi trở về nhà đi chợ, nấu cơm. Phải ra ngoài một chút để nhìn trời, nhìn đất và không cảm thấy bức bách vì chưa quen với suy nghĩ: “Mình không còn đi làm nữa”.
Tuần đầu, sau khi gặp chút khủng hoảng về tinh thần, trạng thái, tôi bình tĩnh sắp xếp lại sinh hoạt của mình. Tháng đầu tiên, ngồi nhà nhìn đồng hồ mà cứ tưởng tượng lúc bấy giờ ở trường mình, bạn bè đang làm gì? Đang dạy tiết mấy, đang ra chơi hay hội họp? Ôi nhớ ơi là nhớ! Muốn bớt nhớ, tôi xem tivi, đọc báo hay tìm chuyện này, chuyện nọ để làm.
Người về hưu phải tổ chức lại cuộc sống, hoạt động tích cực, suy nghĩ tích cực, để có thể sống vui, sống khỏe, sống có ích, phù hợp với tuổi xế chiều.
Tôi suy nghĩ cách chăm sóc chồng con chu đáo hơn để bù lại những ngày đi làm có phần bỏ bê, thiếu sót. Tôi học nấu ăn để có những bữa cơm ngon, kể những câu chuyện vui cho chồng con nghe những buổi tối sum họp hay tổ chức đi chơi trong ngày nghỉ để gia đình vui vẻ bên nhau. Tôi lên kế hoạch chăm sóc, tổng vệ sinh nhà cửa: mỗi tuần tôi chọn một khu vực, một phòng để dọn dẹp. Có dọn dẹp mới thấy khi đi làm mình bỏ bê nhà cửa nhiều quá, chỗ nào cũng bụi bậm, đồ đạc bừa bộn, lộn xộn. Được ở nhà, tha hồ mà dọn dẹp, trang trí, sắp xếp lại. Việc nhà không tên, làm hoài không hết. Nhờ thế mà không còn thời gian trống để buồn.
Để rèn luyện thân thể tôi đăng ký tập yoga ở câu lạc bộ. Tối, tôi cùng mấy bạn già đi bộ vài vòng trong khu phố trước khi đi ngủ.
Để rèn luyện trí não, chống lão hóa, tôi lên kế hoạch học Anh văn. Mỗi tuần tôi đến lớp 3 ngày, những ngày còn lại tự học, mỗi ngày học thêm 10 từ mới. Cứ thế vốn từ vựng Anh văn của tôi tăng lên đáng kể.
Rồi các mối quan hệ thân quen, vì đi làm, tôi không thăm viếng được, nay rảnh rỗi tôi lên kế hoạch đến thăm họ hàng, bạn bè, thầy cô giáo cũ, qua đó kết nối tình thân, duy trì mối quan hệ và thấy lòng ấm áp hơn.
Tôi cũng không quên tự thưởng cho mình những giờ phút giải trí: đi xem phim, nghe nhạc, coi kịch… Khi thưởng thức giá trị văn hóa nghệ thuật sẽ thấy đời vui hơn, đẹp hơn. Thỉnh thoảng tôi cùng bạn bè đi làm từ thiện ở tỉnh xa, đi để san sẻ yêu thương và để thấy mình còn sung sướng hơn bao người khác.
Kế hoạch về hưu của tôi tuy giản dị nhưng chỉ bao nhiêu đó thôi, tôi cảm thấy rất bận rộn, không có thì giờ để ngồi buồn vẫn vơ và suy nghĩ tiêu cực nữa.
Về hưu không phải là ngưng nghỉ mà là bắt đầu một cuộc sống mới
Nay tôi về hưu đã 2 năm. Nhờ tập gym và yoga tôi thấy mình khỏe hơn và xuống được 5kg. Tôi giao tiếp tiếng Anh trôi chảy, tự tin hơn nhờ chú tâm học tập rèn luyện mỗi ngày. Nhà cửa sạch sẽ tinh tươm, trang trí đẹp mắt, những bữa ăn ngon khiến tổ ấm của tôi càng thêm ấm cúng, vui tươi.
Điều quan trọng là từ ngày về hưu tôi thực hiện được chữ “hiếu”, dành nhiều thời gian chăm sóc sức khỏe cha mẹ, tâm sự, an ủi ông bà lúc tuổi già, bóng xế. Tôi đã làm được những việc mà khi còn đi làm tôi chưa có điều kiện thực hiện hoặc thực hiện chưa tốt.
Như thế đó, về hưu không phải là ngưng nghỉ mà là bắt đầu một cuộc sống mới. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tôi cố gắng sống vui, sống khỏe, sống có ích và xây dựng mái gia đình hạnh phúc trong những năm còn lại của đời mình.
Tôi quyết định tha thứ chuyện chồng ôm hôn cấp dưới
Sau cơn mưa trơi lai sang, tôi không thoa hiêp, không chiu đưng nhưng mơ long tha thư va đăt giơi han cho cac bên liên quan.
Hình ảnh minh họa
Tôi là người viết bài "Chồng thú nhận đã ôm hôn cấp dưới". Sáng hôm sau, anh ra khỏi nhà sớm hơn thường lệ. Sau khi tài xế đưa các con đi học, tôi gom hết tiền mặt trong két sắt, đem ra ngân hàng gửi vào tài khoản của mình. Tôi không đi làm mà ở nhà bình tĩnh xử lý mọi việc cho đến khi hoàn tất bản cam kết chuyển giao tài sản cho các con và ủy quyền cho tôi. Trong không gian rộng lớn, cảm giác cô đơn bao trùm tôi. Tôi oà khóc như đứa trẻ đang bị đe doạ lấy đi món đồ yêu quý nhất. Đúng lúc đó, anh gọi điện nói đã giải quyết xong chuyện của mình. Anh xin lỗi tôi, nói giữa họ chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ là nói chuyện vu vơ, nhưng lại cho rằng tôi đã không lãng mạn với anh. Lúc này, tôi không còn giữ được bình tĩnh vì từ nạn nhân lại trở thành nguyên nhân trong chuyện này.
Tôi chạy ra vườn, đập phá đám chậu hoa anh yêu thích. Tôi cố tình mở loa ngoài để anh nghe thấy. Anh nín lặng trong giây lát rồi lên tiếng cho rằng những gì cần nói anh đã nói hết, còn tôi muốn anh phải làm gì nữa? Tôi yêu cầu anh phải ngừng liên lạc với em - phụ nữ kia - dưới mọi hình thức. Anh nói em đang làm một dự án, 3 tháng nữa khi hoàn tất, anh sẽ không liên lạc nữa. Tôi yêu cầu anh chuyển giao dự án để tôi quản lý nhưng anh cúp điện thoại khiến lòng tự ái của tôi bùng lên và càng không kiểm soát được mình.
Tôi gọi lại cho anh, gào thét và gọi tên các con. Anh la lên trong điện thoại, nói tôi không được làm gì các con. Tôi chợt nhận ra các con là cuộc sống của anh. Tôi bắt đầu tiết chế lại vì biết mình phải bình tĩnh để tìm ra hướng giải quyết tốt nhất cho gia đình. Tôi hứa sẽ không làm tổn thương các con và nói anh tiếp tục công việc. Sau đó, tôi thiếp đi trong nước mắt vì cả đêm không ngủ. Tôi tỉnh dậy khi con út gọi và hỏi sao chậu cây trong vườn bị bể, rồi con tự trấn an chắc là gió làm. Nghe con hồn nhiên nói, tôi càng quyết tâm không thể đạp đổ 12 năm tình bạn và 15 năm tình vợ chồng, phải giữ lại gia đình cho các con.
Lúc này đã quá giờ làm việc, tôi gọi anh để xem anh ở đâu. Anh vẫn trong phòng làm việc nhưng nhìn bộ dạng thật đáng thương. Tôi nói anh về đưa cả nhà đi ăn tối. Trên xe, cả hai im lặng trừ các con vô tư cười nói, trêu đùa nhau. Khi ăn, chúng tôi cố gắng nói chuyện ngoài lề nhưng khá ngượng ngạo. Tôi cảm nhận rõ không khí căng thẳng dù đã chùng xuống so với ban ngày. Lúc về, tôi nhẹ nhàng vòng tay vào anh rồi tựa vào vai anh và nói: em chọn gia đình, nên chọn anh. Anh quay qua nhìn tôi trìu mến rồi mỉm cười. Chúng tôi bước bên nhau cho đến khi anh mở cửa xe cho tôi, điều mà đã lâu rồi anh mới làm. Tối đó chúng tôi thân mật trở lại.
Sáng hôm sau, em nhắn tin muốn gặp vợ chồng tôi vì cả đêm thức trắng. Em xin lỗi tôi, nói không bao giờ có ý định chen vào tình cảm vợ chồng tôi, nhưng thời gian vừa qua em có nhiều chuyện buồn nên anh là người em có thể tin tưởng để tâm sự, chứ em không có tình ý gì với anh. Tôi nói không giận em vì nếu chồng tôi không muốn, không ai rũ quyến anh ấy được, nhưng trách em đã chọn sai người tâm sự. Tình cảm trai gái sẽ phát triển từ những tâm sự kiểu này. Dù em không có tình ý, khi cả hai đồng cảm, sẽ phát sinh hệ lụy sau này. Tôi cũng đặt ra cho chồng giới hạn của người làm chồng, làm cha, và nói anh đặt mình vào hoàn cảnh của tôi xem thế nào. Anh xin lỗi vì đã gây ra chuyện này. Tôi hẹn riêng em để tìm hiểu chuyện cá nhân của em. Chúng tôi hàn huyên thêm mấy tiếng và tôi đề nghị em nhớ đến tôi khi cần tâm sự.
Gia đình chúng tôi lại vui vẻ với nhau. Tôi không muốn đào sâu thêm chuyện cũ. Tôi nói anh hãy làm cho vợ những gì mà anh muốn vợ làm cho mình. Anh muốn lãng mạn thì hãy tạo cho tôi, tôi sẽ tạo cho anh. Sau cơn mưa trời lại sáng, tôi không thỏa hiệp, không chịu đựng nhưng mở lòng tha thứ và đặt giới hạn cho các bên liên quan. Cảm ơn quý độc giả đã đóng góp ý kiến cho tôi.
Thu
Theo vnexpress.net
Mẹ chồng mong con gái về nhà nhưng lại không thích con dâu về ngoại, tôi chỉ hỏi ngược một câu khiến bà bối rối Tôi chẳng hiểu sao mẹ chồng lại có hỏi những câu nghe buồn cười như vậy. Tôi về nhà chồng làm dâu đến nay cũng được 2 năm, có một cậu con trai gần 1 tuổi. Trước đây, cuộc sống hôn nhân cũng như mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu của tôi rất tốt. Nhưng kể từ khi có con, mâu thuẫn...