Về đâu phận gái “màn buông”
Ra khỏi con đường tăm tối, họ lại tự hỏi sẽ làm gì nếu không bán cái “vốn tự có”?
Số lượng gái bán dâm trẻ và ngay cả những người “tái xuất giang hồ” nghe chừng ngày càng lớn. Trong số ấy, gái miền Tây làm việc trong môi trường “nhạy cảm” làm gái chiếm một phần đông đảo. Khó lý giải nguyên nhân nhưng có một điều, là họ ra đi trong sự khó khăn và trở về còn khó khăn gấp bội.
Điệp khúc phục hồi nhân phẩm
Thục – Tên cô gái là người quen của tôi biết trong một buổi tối thú vị tại khu du lịch biển Sầm Sơn. Khi đó Thục còn là cô tiếp viên trẻ tuổi từ Kiên Giang dạt nhà ra Bắc.
Xóm nghèo của một tỉnh miền Tây không giữ chân được cô bé đầy tham vọng và xinh đẹp. Cô theo chân đàn chị bỏ nhà đi với mong ước sẽ có tiền để đổi đời, với những lời hứa hoa mĩ, ngọt ngào là sẽ làm nhân viên của khách sạn cao cấp, làm người mẫu thời trang. Choàng tỉnh giấc mơ thì đã bị bán vào nhà nghỉ làm gái. Thục van xin, lạy lục người ta để thoát khỏi nơi ma quỷ ấy nhưng kết quả là vẫn bị ép đem thân ra bán.
Về sau đó thì Thục vướng vào ma tuý, biết là cái vòng kim cô của những chủ chứa nhưng cũng không tài nào tránh nổi. Cô gái trẻ trung, xinh đẹp ngày nào trở nên tàn tạ bởi thể xác bị vùi dập và vật lộn trong cơn thèm khát chất trắng. Sức khoẻ, tinh thần đều bị bóc lột thậm tệ nhưng dừng lại thì đồng nghĩa với cái chết. May thay, đợt ra quân cao điểm bài trừ tệ nạn của Công an đã phá tan hang ổ mại dâm của nhiều hàng quán trá hình. Hàng loạt gái bán dâm bị bắt và “tống” vào trung tâm phục hồi nhân phẩm ở Thanh Hóa trong số ấy có Thục.
Lối về nào cho những cô gái đã từng nhuốm chàm
Gần một năm trời “nghiền ngẫm” những bài học đạo đức như những đứa trẻ học vỡ lòng. Có lúc, Thục cũng đã nghĩ đến cuộc sống, đến tương lai đến những mơ ước nhỏ nhoi nào đó còn sót lại trong kí ức. Thục nhớ về cái nơi cô đã bước chân ra đi “lập nghiệp”. Rất có thể, cô sẽ trở về để làm lại cuộc đời sau nhiều năm vật lộn mưu sinh với vốn tự có.
Thế nhưng, khi “ra trường” Thục đã không thực hiện được mà lại “ngựa quen đường cũ”. Không xin vào “biên chế” của một nhà hàng nào vì sắc đẹp đã tàn tạ không đáp ứng được yêu cầu của khách làng chơi kén chọn và khó tính. Cô tham gia đội quân “bán hàng rong” tại một số điểm đen ở Thanh Hoá để kháng cự qua ngày. Lúc ấy, Thục vẫn nghĩ gom được khoản tiền nho nhỏ sẽ trở về, cô quyết tâm thực hiện được điều đó.
Lần thứ hai không coi là may mắn nữa, cô lại bị bắt và tiếp tục bị đưa đi “chỉnh đốn” nhân phẩm, đạo đức. Thục thú thật: “Quay lại trung tâm em cũng chẳng còn hứng thú với những bài giáo huấn, nó chỉ như nước đổ lá khoai, cố gắng ngoan để rồi ra cho sớm mà thôi”. Đúng như cô nói, ra ngoài cô lại đâu vào đấy. Thục quyết định ra Hà Nội “kiếm cơm” xem số mình còn lận đận đến mức nào. “Thử sức” làm “bướm đêm” ở đường Phạm Văn Đồng một thời gian dài, chán nản vì cứ bị dồn bắt như thú hoang cô xin vào một quán cà phê làm phục vụ để cho “danh chính, ngôn thuận”.
Nhưng những quán cà phê gối đầu nhau san sát chỉ bán nước thôi thì sớm muộn cũng đói cơm, đói thuốc mà chết. Thế nên, tranh thủ được lúc nào có khách là lại đi “bán xuôi” để “nuôi ngược”. Cũng theo Thục thì không riêng cô mà nhiều cô gái bán dâm sau khi vào trung tâm phục hồi nhân phẩm quay trở ra lại “đường xưa lối cũ”, nào có mấy người hoà nhập vào đời sống của xã hội. Tôi gặp lại Thục khi cô vừa mới ra khỏi trung tâm chưa lâu. Tôi hỏi:
- Sao vẫn chưa về quê?
Thục bảo: -Không về nữa, chết cũng chết ở đây thôi anh ạ.
Video đang HOT
- Thế bây giờ em định thế nào?
- Còn thế nào nữa, có thằng nào thèm em cứ bán, cái gì đến sẽ đến thôi mong mỏi chi cho mệt óc.
Câu trả lời của Thục quả bất cần đời nhưng khó trách con người đã không còn gì quý giá ngay với thân xác của mình cũng đem đi “cầm cố” với đời. Tôi không muốn bình phẩm gì mà lặng lẽ tự hỏi: “Ừ nhỉ, sẽ làm gì, đi đâu?”.
Mịt mù đường… phục thiện
Băn khoăn nhất, khó trả lời nhất của những cô gái lầm đường là sẽ làm gì nếu không bán cái “vốn tự có”. Đường về gần ngẫm lại càng xa xôi, mù mịt. Ngay cả những cô gái đang ở đỉnh cao của “nghề nghiệp” được săn đón, được yêu chiều dù có nghĩ sâu xa đến mấy cũng khó tưởng tượng được cái viễn cảnh cuối đời của nghề làm gái.
Đẹp duyên dáng, vẻ đẹp chỉ nhìn mà ao ước, nhìn mãi không thấy chán nhưng thấy giận hờn, trách móc. Tôi đang nói đến cô gái tên Miên, cũng là con gái miền Tây thứ thiệt làm tại một quán tẩm quất ở Tp. Hải Dương. Trong một lần lạc bước vào chốn “thần tiên” ấy tôi đã có cảm tình đặc biệt với cô gái có đôi mắt biết nói nhưng nặng trĩu nỗi niềm miên man như câu hò trên sông nước miền Tây.
Tôi đã hỏi Miên rằng: “Em xinh đẹp như thế sao không làm một việc gì khác lại đi làm việc này?”. Miên lẳng lặng bảo: “Chính vì xinh đẹp em mới làm nghề này chứ, nếu em xấu anh có vô quán không?”. Và rồi, tôi không thể tin nổi khi biết rằng Miên đã 4 lần bị bắt vì làm gái massage kích dục cho khách. Không những thế, với vẻ đẹp hút hồn ấy Miên còn được cả hệ thống các quán massage mở cửa chào đón với những “đãi ngộ” hậu hĩnh. Cô đã lôi kéo hai người bạn thân nhất ra Bắc để làm cùng cái nghề thu nhập khủng này.
Miên kể với tôi, một người bạn đã quyết định bỏ nghề về quê nhưng mấy tháng sau lại quay trở lại. Không ai muốn về với mái nhà gianh, với cuộc sống chân lấm tay bùn khổ sở. Được cưng nựng, chiều chuộng quan trọng là có tiền để sống sung sướng đã thành thói quen, muốn từ bỏ không dễ.
Vẻ mặt cô tươi hơn khi nói đến quê hương nhưng rồi lại buồn man mác: “Gần 5 năm rồi em chưa về lần nào cả. Muốn lắm nhưng không thể về”. Miên bảo, cô đã không còn đủ tự tin để về quê, để đối diện với gia đình. Lúc đầu, cứ nghĩ rằng có tiền sẽ về được nhưng rồi cô đã thấy sai lầm là càng kiếm được tiền cô càng không thể quay đầu về. Đường phục thiện của đời làm gái xa vời lắm.
Đoạn kết buồn
Có biết bao nhiêu cô gái sau khi sa chân, lạc lối đã làm lại cuộc đời? Và có bao nhiêu trong số ấy tìm được cuộc đời thực?. Câu hỏi ấy làm tôi băn khoăn, suy nghĩ.
Nếu nhiều người coi đó là một cái nghề, bỏ qua những giá trị của con người để lao vào cuộc chơi không có hồi kết. Cũng có những số phận nhận ra sai lầm muốn quay đầu lại cũng thật gian nan. Xã hội vẫn không chấp nhận được sự thực ấy, quay đầu lại sớm chưa hẳn đã gột sạch được vết chàm, bởi định kiến quá nặng nề.
Sáng ẩn mình, đêm lại lao vào dòng đời để kiếm những đồng tiền bạc bẽo, nhơ nhuốc. Ngay cả những em gái miền Tây xa xôi, chân chất cũng vì cuộc sống, vì miếng ăn mà chệch hướng đi. Vẫn có những cô gái miền Tây xuất phát từ các đường dây bán dâm tuồn ra Bắc với hi vọng có một địa bàn kiếm ăn “dễ thở” hơn. Sự cạnh tranh quá khốc liệt trong cơn sóng ngầm mại dâm ở các đô thị phía Nam thì để kiếm một chỗ đứng ở lề đường cũng quá khó.
Ra đi là chấp nhận không có đường quay lại. Phần lớn kết quả đã được dự báo trước. Sáng cầm tờ báo trên tay có thông tin, Công an vừa triệt phá ổ chứa gái mại dâm cầm đầu là má mì mới 16 tuổi. Chiều ngồi quán nước lại nghe chuyện cô gái bán dâm chết vì phê thuốc dưới gầm cầu. Sống đã chui lủi, tăm tối khi chết lại chết đường, chết chợ trong sự cô đơn, quằn quại vì bệnh tật, ma túy. Lối về nào có ánh sáng?
Theo BDVN
Bán thân ngàn dặm và tâm sự nhói lòng của gái miền Tây (kỳ 2)
Chiều miền biên, mưa xối xả, gió quật qua quật lại khiến cái biển hiệu café ca nhạc rách tua tủa. Con sông Hồng nơi đầu nguồn biên giới nước đỏ ngàu cuồn cuộn chảy về xuôi. Tối đến, cơn gió hoang vẫn không ngừng thổi, cái lạnh se sắt thấm vào người run rẩy. Tôi được người bạn hộ tống cùng đi bắt "bướm đêm" ở vùng biên.
Bài 2: Nghiệt ngã những cô gái bán thân ở vùng biên
"Đặc sản" vùng biên
Gió miền biên thổi lồng lộng, sau cơn mưa trời bỗng hơi se lạnh. Ánh đèn tỏa sáng lung linh cả một không gian rộng ở cửa khẩu quốc tế Lào Cai. Mấy vị khách Tây có vẻ hứng thú với khung cảnh này lắm. Còn tôi mặc dù không phải là lần đầu tiên nhưng nghe anh bạn nháy mắt bí hiểm nên cũng tò mò.
Hiệp - tên anh bạn - đưa tôi đến một quán karaoke nhỏ khá đơn giản mà cậu ta gọi là "quán yêu". Quán có hai tầng nhưng giống một nhà nghỉ hơn là quán hát. Hiệp nói, ở quán này muốn gì có đấy, phục vụ tận tình lắm.
Vừa bước vào cửa bà chủ quán đã hồ hởi: "Lâu rồi mới thấy em giai đến, mấy em nó cứ nhắc anh Hiệp mãi". Hiệp đưa tay hất đuôi tóc của bà chủ quán có lẽ cũng đến cái tuổi tứ tuần: "Các em ấy nhớ chứ bà chị thì không nhớ à?. Có món mới không chị, anh bạn em ở Hà Nội lên chơi muốn thưởng thức đặc sản miền biên đấy". Bà chủ quán nheo mắt: "Thế các chú uống gì để chị lấy? Ở đây chỉ có món bình dân, chứ đặc sản kiếm đâu ra".
Hiệp ghé sát tai tôi thủ thỉ: "Ở đây nhiều em xinh đẹp, U20, 21 cả thôi. Có cả gái miền Tây đấy". Tôi bất ngờ: "Thế cơ à, ông gọi cho tôi em gái miền Tây ấy nhé". Hiệp cười khà khà: "Yên tâm sẽ có ngay, hàng quen của tôi mà". Theo như Hiệp kể, thì những quán hàng có kinh doanh "mặt hàng" này ở đây không phải là hiếm. Nhiều chủ quán có máu mặt còn cung cấp gái gọi xuyên biên giới phục vụ khách hàng phía bên kia nước bạn Trung Quốc.
Ly cà phê chưa chảy hết, một chiếc xe tay ga ập vào quán. Hai cô gái chân dài, áo ngắn bước vào trong mắt tráo đảo, ngơ ngác. Bà chủ hất hàm hai cô gái đi lên phía tầng trên, anh bạn tôi cũng cất lời: "Hàng đấy, lên thôi".
Chúng tôi bước lên trên, có 3 phòng phòng hát karaoke. Hiệp kéo tôi vào một căn phòng cạnh cầu thang phía bên trái rồi đóng sập cửa lại. Đèn màu làm căn phòng trở nên mờ ảo, hai cô gái ăn mặc mát mẻ ngồi ở ghế ngẩng lên chào khách. Tôi không đoán được độ tuổi của cô vì ánh sáng và cũng vì lớp phấn son dày cộp trắng toát trên mặt.
"Bướm đêm" vùng biên"Lần đầu tiên vô đây đúng hông anh?- Cô gái mặc chiếc áo hai dây ngắn cũn cỡn nhìn tôi hỏi với giọng đặc trưng của miền trong, chắc là gái miền Tây thật rồi, tôi đoán vậy. Tôi đùa: "Anh đến đây nhiều lần rồi hôm nay mới gặp em". Cô gái cười: "Em coi anh hông biết nói xạo đâu nha. Một tuần có 7 bữa em ở đây cả 7, ai em cũng rõ mặt hết trơn à". Anh bạn tôi vỗ vai: "Bạn anh ở dưới xuôi lên công tác muốn gặp các em tâm sự, em chăm sóc bạn anh cho chu đáo đấy nhé".
Tôi hỏi: "Xưng hô sao em nhỉ? - Anh cứ kêu em là Hậu"- Cô gái mặc chiếc áo hai dây màu trắng nhanh nhảu. Còn cô gái có mái tóc ngắn trẻ hơn đang nằm trọn trong vòng tay của Hiệp giới thiệu tên là Trà đều quê ở Sóc Trăng.
Hậu khui bia nổ đôm đốp rồi đặt vào tay tôi: "Anh uống bia đi rồi hát nha". "Có trò gì hay không em?- tôi nhìn chăm chú vào ánh mắt Hậu. "Các anh thích sao, em chiều vậy nhưng trước 12 giờ đêm thôi. Nếu muốn đến Z thì để tụi em bố trí".
Nhạc bật, bia mở Hậu ngả người vào tôi, bàn tay bắt đầu sục xạo. Có lúc chiếc áo hai dây của Hậu như tuột xuống quá nửa người. Nhạc vẫn inh tai, thi thoảng tiếng bia vẫn được bật đôm đốp, hai cô gái cứ ngả ngớn sà vào lòng khách mà mơn trớn. Sau những bài hát không ra hơi, bia ngà ngà say "đào" và khách lên xe về nhà nghỉ.
Tiền, ma túy và vòng luẩn quẩn
Sau màn dạo đầu inh tai, nhức óc bãi đáp lý tưởng vẫn là những nhà nghỉ để kết thúc những cuộc mua vui. Nhà nghỉ vùng biên khá rẻ chỉ 40-50 ngàn đồng cho 2 tiếng đồng hồ "tâm sự".
Hậu nhặt chiếc áo hai dây mỏng tang quàng vào người sau khi tôi ra hiệu kết thúc màn mây mưa chóng vánh. Hậu lạnh lùng thu dọn "bãi chiến trường" rồi chui vào nhà vệ sinh xả nước ào ào. Tôi rút hầu bao lấy 100.000 đồng đưa về phía Hậu. Lạ thay cô lắc đầu: "Các anh đã thanh toán cho bà chủ rồi mà. Lần sau vô đây cứ alô cho em nha". "Thì em cứ nhận đi chỗ này là của em, còn bà chủ là chuyện khác". Hậu vẫn từ chối: "Em có nhận của anh cũng trả lại bà chủ thôi".
Rời quê hương và bị đọa đày trong nhà thổ
Như nhiều cô cave mà tôi tiếp xúc ở nhiều vùng miền khác nhau, Hậu không muốn nói về cuộc đời mình và cố ý lảng tránh những câu hỏi. Thăm dò mãi Hậu mới dám cởi bỏ những nỗi đau trói buộc trong lòng với một vị khách làng chơi lạ lẫm. Thì ra, Hậu cũng là gái bị lừa bán sang Trung Quốc từ khi 17 tuổi. Bị hành hạ cả về tinh thần lẫn thể xác trong nhà thổ mấy năm ròng.
Tàn tạ lại bị bán cho một gia đình người Hoa ở bên kia biên giới, phục vụ "nhu cầu" của hai anh em trong một nhà. Khó khăn lắm mới trốn về Việt Nam, Hậu không hiểu sao cô lại không muốn trở về quê hương mà nhập vào đội quân cửu vạn mang vác hàng lậu. Thấy cuộc sống cứ bập bõm, thấp thỏm nỗi lo bị bắt trở lại Trung Quốc, Hậu phải nói khó với bà chủ nhà hàng này xin làm mối chạy khách vì có bảo kê đảm bảo an toàn. Khi không có khách, Hậu và một số gái bán dâm khác lại loanh quanh ở khu vực cửa khẩu làm mồi nhử khách Tây ba lô.
Mỗi vụ "mua bán", Hậu được bà chủ trả 200.000 đồng, kiếm được ở ngoài không cần biết bao nhiêu đều phải giao nộp lại cho bà chủ. Nếu cầm tiền bo của khách mà không "nhả" tiền ra thì bị bảo kê đánh cho tuốt xác. Vì lẽ đó mà Hậu chối đay đảy số tiền bo nhỏ của tôi. Được bao nhiêu tiền rồi cũng "nướng" sạch vào ma tuý cả, đa số những gái bán dâm vùng biên đều nghiện "lòi mắt" và Hậu cũng không nằm "ngoài vùng phủ sóng". Theo như Hậu kể thì cái hình phạt khắc nghiệt nhất đối với cô chính là không cho đi khách. Nó đồng nghĩa với việc gái bán dâm phải chịu nỗi hành hạ trong cơn vật thuốc mà không có tiền.
Hậu và Trà là số ít gái bán dâm quê tận miền Tây bám trụ nơi biên giới xa xôi này. Cũng vì hoàn cảnh đưa đẩy mà sa chân vào chốn nhầy nhụa xác thịt. Những đêm mưa gió chỉ biết ngồi khóc nhớ quê, thương số phận đắng cay muốn làm người cũng không được, làm quỷ cũng chẳng xong. Bảy năm trời kể từ ngày bị lừa bán đến nay Hậu coi như một cave hết thời sắp bị đẩy ra đường kiếm từng đồng lẻ mà hút, chích. Thi thoảng, đường dây bên kia biên giới xin "tiếp viện" nếu được chủ điều sang thì may ra "chống móm" được vài tuần.
Rồi tới đây khi đã "hết hạn sử dụng", ốm đau, bệnh tật lấy đâu tiền để lo thân. Những nỗi lo lắng thường trực ấy luôn ám ảnh những gái bán dâm như Hậu. Cô kể, cách đây không lâu có một người cùng quê là khách du lịch, biết hoàn cảnh của Hậu liền tỏ ý giúp đỡ đưa cô về quê nhưng xong chuyện thì biệt tăm. "Ở đây với quê em, một điểm gần như đầu và một nơi gần cuối Tổ quốc, nếu chết em cũng phải vùi xác nơi này thôi anh nhỉ". Cơ hội hiếm hoi để cô gái bán dâm sành sỏi tâm sự cho nỗi dày vò của cuộc đời mình. Hậu lau những giọt nước mắt lăn thành rãnh trên lớp phấn son và nói như lạc giọng.
Trên đường về, những cơn gió như thổi mạnh và dồn dập hơn. Tôi cứ mải miết suy nghĩ về hai cô gái miền Tây bán thân xác ở vùng biên viễn. Đắng cay lắm, nhục nhằn lắm nhưng dường như đường trở về đối với họ không còn là con đường sáng.
Theo Báo Công Lý
Bán thân ngàn dặm và tâm sự nhói lòng của gái miền Tây (kỳ 1) Bài 1: Bi kịch của cô gái miền sông nước Rời bỏ quê hương, những cô gái trẻ từ miền đất xa xôi ngàn dặm ngược phía Bắc "mưu sinh". Họ lạc lối để rồi sớm đem thân xác ra "gán nợ" cho những tụ điểm mại dâm, vũ trường, quán bar, sống đọa đày trong nhà thổ... Tôi đang nói đến những...