Vất vả cả buổi sáng lo đám giỗ nhà chồng, khi mâm cỗ dọn ra, bố chồng liếc nhìn rồi phán một câu khiến tôi nổi điên, quyết định l.y hô.n
Tôi muốn hiền nhưng chẳng hiền nổi, chỉ đành vùng dậy để bảo vệ chính mình.
Chồng tôi từng l.y hô.n. Khi yêu anh, tôi cũng đắn đo lắm. Phần vì tôi trẻ, có sự nghiệp vững vàng, xinh xắn. Phần vì mọi người xung quanh ngăn cản quyết liệt. Bố mẹ tôi gay gắt bảo tôi chia tay. Họ hàng cũng khuyên nhủ. Bạn bè còn bảo tôi khùng mới lấy một người đàn ông từng đổ vỡ. Nhưng lúc đó, tôi quá yêu, lại tin lời chồng nên vẫn tiến đến hôn nhân.
Về sống chung, tôi mới nhận ra nguyên nhân l.y hô.n của chồng và vợ cũ không giống những gì chồng tôi nói. Anh bảo do vợ cũ đanh đá, lười nhác. Bố mẹ chồng thương con dâu lắm, làm mọi việc nhà mà vẫn không vừa ý con dâu. Mâu thuẫn liên tục khiến anh chán nản nên mới làm đơn l.y hô.n.
Đến khi được tự mình trải nghiệm, tôi thấy mọi chuyện hoàn toàn trái ngược. Mẹ chồng cũng hiền. Chỉ có bố chồng là soi mói và khắt khe với con dâu. Ông hay bắt bẻ và ghim gút những câu nói vô ý của tôi. Chẳng hạn tôi bảo nhà tắm đã cũ, xuống cấp rồi. Ý tôi là muốn bàn với chồng sửa lại nhà tắm, nhà vệ sinh. Nhưng bố chồng đi ra ngoài rêu rao, bảo tôi mới về làm dâu mà đã chê nhà chồng nghèo.
Ảnh minh họa
Tôi đi làm về còn phải lo nấu ăn, dọn dẹp chứ bố mẹ chồng không đụng tay tới. Mẹ chồng tôi buôn bán rau hành ngoài chợ. Bà đi từ 3h sáng, về nhà lúc 11h trưa. Bố chồng phụ mẹ một chút, lúc bà chở hàng đi, sau đó bỏ đi đán.h cờ, cà phê chứ không lo cơm nước. Tôi về nấu ăn thì trưa cả nhà có cơm ăn, không thì ăn cơm hộp. Tối về, tôi còn phải lo giặt giũ, phơi đồ. Chồng tôi phụ vợ rửa bát còn bị bố nói móc mỉa. Ông cho rằng đàn ông phải làm công việc lớn, sao lại ngồi dưới bếp rửa bát cho đàn bà? Tôi nghe mà bực mình kinh khủng. Hèn chi trước kia, con dâu cũ sống không nổi với ông là phải rồi.
Video đang HOT
Hôm kia là đám giỗ nhà chồng. Tôi vất vả từ mấy hôm trước để chuẩn bị chén bát, thuê bàn ghế và lên thực đơn đãi khách. Bố chồng muốn đãi 8 mâm cỗ nên tôi phải đi chợ từ 3h sáng. Lỉnh kỉnh mua sắm, về đến nhà là 7h. Tôi chỉ kịp ăn vội cái bánh mì rồi tiếp tục nấu nướng.
Mẹ chồng phụ tôi. Chồng tôi thì lo dọn dẹp, lau chùi bàn thờ, cắm hoa. Bố chồng đứng chỉ tay năm ngón, làm thế này thế nọ chứ không đụng tay vào việc gì.
Vất vả cả buổi sáng, đến khi lên mâm cúng. Bố chồng liếc nhìn rồi phán: “Tưởng thế nào? Còn thua cả cái Uyên (vợ cũ chồng tôi). Vụng thối vụng nát, có mỗi bát nước mắm với tô cơm cúng cũng chẳng có”.
Đang mệt, lại bị bố chồng so sánh với vợ cũ của chồng nên tôi điên tiết. Tôi đặt mạnh mâm cúng lên bàn rồi bảo thẳng: “Con không xứng làm dâu bố đâu. Con trả con trai bố cho nhà mình đấy, bố kiếm ai tốt hơn thì kiếm. Con sẽ làm đơn ly hôn”. Nói rồi, tôi bỏ về nhà ngoại trước sự kinh ngạc, bàng hoàng của mọi người.
Hiện tại, tôi đã làm đơn l.y hô.n nhưng chồng sang năn nỉ. Anh ấy hứa sẽ đứng ra bảo vệ tôi. Mới cưới mấy tháng mà l.y hô.n thì cũng khó coi. Mà sống chung với bố chồng kiểu này, tôi chịu không nổi, nên làm sao đây?
Hơn 10 năm chăm chồng ngây dại, khi chị tôi quyết định rời đi tìm hạnh phúc mới thì lại bị cả nhà chồng lăn.g m.ạ
Đôi khi lòng tốt của mình thành lẽ đương nhiên, sự tử tế đáng ra phải được trân trọng thì lại thành nghĩa vụ phải làm.
Trong cuộc sống này, có những mảnh đời không may mắn, trải qua những thử thách và nỗi đau lớn lao đến mức khó ai có thể hình dung nổi. Và đôi khi lòng tốt của mình thành lẽ đương nhiên, sự tử tế đáng ra phải được trân trọng thì lại thành nghĩa vụ phải làm, không làm thì là loại không ra gì. Câu chuyện của chị gái tôi chính là ví dụ điển hình cho việc đừng bao giờ tử tế với những con người không xứng đáng.
Chị gái tôi lấy chồng năm mới 20 tuổ.i, cũng không phải là tình yêu sâu đậm gì vì chị với anh rể mới quen nhau được mấy tháng đã cưới xin rồi. Chuyện hôn nhân này của chị luôn là niềm hối hận của bố mẹ tôi, nếu năm đó mẹ và bố không giục chị lấy chồng thì chắc cuộc đời chị đã rẽ sang hướng khác.
Chị về nhà anh rể làm dâu được đúng nửa năm thì biến cố ập đến. Thật ra đến giờ hỏi tôi anh rể là người như thế nào thì tôi cũng không biết nữa, chính chị tôi cũng không chắc chồng mình là người như thế nào. Hôm ấy, một ta.i nạ.n lao động nghiêm trọng đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời anh, khi anh bị thương nặng phần đầu, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ thần kinh. Từ đó, anh không còn có thể duy trì sự tỉnh táo và trạng thái tinh thần như một người bình thường.
Chị và anh rể còn chưa kịp tìm hiểu đã lấy nhau, lấy nhau về còn chưa kịp hết thời gian mặn nồng thì anh đã trở thành 1 người ngây ngây dại dại, thậm chí nhận thức của anh còn không bằng 1 đứ.a tr.ẻ lên 5 tuổ.i.
Chị tôi, người phụ nữ mạnh mẽ và đầy lòng vị tha, đã dành ra hơn một thập kỷ của cuộc đời mình để chăm sóc cho anh rể. Mười năm, không phải là một khoảng thời gian ngắn ngủi để có thể quên đi hay phớt lờ. Chị đã hi sinh rất nhiều, từ công việc, sở thích cá nhân, cho đến những giây phút quý giá bên gia đình nhỏ của mình để chăm sóc cho anh. Cuộc sống hàng ngày của chị là chuỗi ngày không ngừng nghỉ, từ việc chăm sóc anh rể, đến việc quán xuyến cả việc gia đình nhà chồng. Tất cả, chị đều đối mặt một mình, một mình gánh vác mọi trọng trách.
Nhà chồng chị chính là cái gai trong mắt tôi. Lúc anh chị cưới nhau thì lúc nào cũng khinh khỉnh điệu bộ của kẻ trên phân nhưng khi con trai mình gặp họa thì ngay lập tức tròng trách nghiệm, nghĩa vụ, đạo đức lên cổ đứa con dâu mà chỉ 6 tháng trước thôi còn chẳng coi ra cái gì.
10 năm không hề ngắn ngủi, nó thiêu đốt sạch sẽ thanh xuân của chị nhưng chị cam chịu tất cả có lẽ cũng vì tâm lý không nỡ buông tay, bỏ thì thương vương thì tội chứ 8 tháng cả yêu cả cưới thì làm sao mà có thể sâu đậm hay nặng tình nặng nghĩa được.
Nhưng rồi, một ngày nào đó, mỗi người trong chúng ta đều cần được lắng nghe tiếng gọi của trái tim mình, được sống cho cuộc đời của chính mình, và chị tôi cũng không ngoại lệ. Khi chị đưa ra quyết định l.y hô.n để tìm lại hạnh phúc và tự do cho bản thân sau những năm tháng dài hy sinh và quan trọng nhất với chị là cố gắng có 1 đứa con, chị đã hơn 30 tuổ.i rồi, chị có thể chấp nhận sống cô độc cả đời nhưng chị lại da diết mong muốn có 1 đứa con.
Mưu cầu hạnh phúc là quyền tự do của mỗi con người và chị tôi chẳng có gì sai trái khi mong cầu cho bản thân mình hạnh phúc hơn nhưng khi chị quyết định rời đi thì gặp phải sự phản đối và ch.ỉ tríc.h nặng nề từ phía gia đình nhà chồng. Họ không nhìn thấy những gì chị đã trải qua, không cảm nhận được những gì chị đã phải chịu đựng. Họ tận hưởng sự tử tế của chị thành thói quen và họ cho rằng nghĩa vụ của chị là phải tử tế với họ đến cuối đời, làm con hầu kể ở cho nhà họ đến khi nào nhắm mắt xuôi tay thì thôi.
Để cho chính bản thân mình trở nên giống nạ.n nhâ.n hơn, cả nhà họ đi rêu rao khắp nơi chị tôi là loại đàn bà chẳng ra gì, lúc chồng khỏe mạnh thì lao vào đà.o m.ỏ đến khi chồng hoạn nạn thì giở mặt đòi l.y hô.n, thậm chí còn đổ tiếng ác cho chị tôi, nói chị cuỗm hết tài sản của chồng để bao nuôi tình nhân trẻ tuổ.i.
Những lời đàm tiếu và những cái nhìn thiếu thiện cảm từ người thân và cộng đồng xung quanh khiến chị phải chịu đựng thêm nỗi đau tinh thần nữa. Cảm giác bị phán xét, bị hiểu lầm, khi lòng chị chỉ mong muốn một cuộc sống bình yên, một cuộc sống mà chị có thể là chính mình, không phải cam chịu hay chịu đựng nữa.
Cũng may chị tôi là người rõ ràng và dứt khoát, khi chị đã quyết định rời đi thì tất cả những lời lẽ ác nghiệt kia không lay động được chị. Vì không có sự đồng thuận nên chị đã làm đơn l.y hô.n đơn phương, tuy mất nhiều thời gian hơn nhưng vẫn được tòa chấp thuận. Giờ chị đang sống cuộc sống của chính mình, mặc dù thanh xuân đã đi qua khó lòng lấy lại được nhưng chị luôn nói với tôi rằng, chị chưa bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm.
Có cách nào cứu cô bạn thân thoát khỏi hố sâu trầm cảm? Cô ấy bắt đầu nhắc đến chồng cũ trong các cuộc gặp gỡ, trong nhóm "chat", phần lớn là ch.ê ba.i, đôi lần còn văng tục. Chị Thanh Tâm thân mến! Bạn tôi quyết định lựa chọn ly dị ngay lập tức khi phát hiện chồng cặp bồ, mặc dù anh ta đã dừng việc đó khá lâu. Cô cũng được nuôi 2...