Vấp ngã đầu đời của tôi là bị đánh ghen
Năm 19 tuổi, tôi bị đánh ghen. Chính tôi, với sự ngây thơ, tin tưởng mù quáng, đã tiếp tay cho cái xấu và khiến mình mang sự tổn thương đầu đời.
Cú sốc đầu đời của tôi không như những cô gái đồng trang lứa. Tôi không thi rớt đại học, không có người thân yêu rời xa, càng không phải gia đình suy sụp kinh tế.
Tôi từng bị đánh ghen. Chính tôi với sự ngây thơ, tin tưởng mù quáng đã tiếp tay cho cái xấu và khiến mình mang sự tổn thương đầu đời.
Cú sốc đầu tiên năm 19 tuổi
Đó là năm tôi vừa đỗ vào một trường đại học lớn. Tôi của ngày đó suy nghĩ đơn giản, nhìn đời qua lăng kính màu hồng, hiếu thắng và cao ngạo.
Tôi tình cờ quen anh qua người bạn. Sau những câu xã giao, tôi bị hấp dẫn bởi sự ga lăng và nhiệt tình rất đàn ông. Hình thức trông hơi già, nhưng những điều anh nói đều khiến tôi như bị ru trong một câu chuyện tình cảm lãng mạn.
Số lần anh hẹn gặp tôi ngày càng tăng lên. Anh quan tâm chăm sóc tôi cẩn thận hơn, lo lắng cho tôi mọi thứ. Những câu chuyện của chúng tôi thường về sự gian khó, vất vả, nỗi bất hạnh trong cuộc sống của anh.
Tôi bắt đầu tin, rằng anh là người có ý chí, nghị lực và có thể mang lại điều tốt cho tôi. Sau hơn ba tháng như thế, chúng tôi quen nhau.
Một tối, tôi vừa bước xuống từ taxi để về nhà thì 4 người phụ nữ tiến tới. Mãi sau này tôi mới biết một người là vợ, một người là mẹ vợ, còn có hai người nữa là em vợ anh.
Họ la hét, chửi rủa tôi bằng những lời lẽ kinh khủng. Họ đánh tôi. Ban đầu, tôi bàng hoàng không nhận ra điều gì, chỉ có cảm giác mơ màng, không chân thật. Tôi từng xem những đoạn phim có nhân vật nữ bị đánh ghen thật đáng thương và thê thảm. Giờ đây, chính tôi bị rơi vào tình huống trớ trêu này.
Video đang HOT
Tôi ngã quỵ vì nhận ra rằng đã bị lừa dối. Tai ù đặc, mắt mờ đi mặc cho những bóng người xô đẩy mình. Tôi khóc òa như một đứa trẻ. Họ cấu xé tôi, dùng tay giật hết quần áo. Những cú đấm, đạp liên tục rơi xuống người. Đôi khuyên tai bố tặng ngày đỗ đại học bị một người giật mạnh, rơi xuống đất và biến mất.
Không chỉ đánh, họ còn mắng chửi tôi bằng những lời lẽ kinh khủng. Những danh từ chỉ dành cho những cô gái bán thân, những từ mà tôi chưa từng nghĩ tới. Rồi họ bỏ đi và không quên ném trả lại những lời hăm dọa sẽ phá nát cuộc đời tôi nếu dám “tái phạm”.
Tôi quằn quại trong cơn đau đớn. Mái tóc dài rối tung và bị cắt nát nham nhở. Gương mặt sưng vù đau đớn. Cánh tay, hông và lưng như có ngàn chiếc búa vừa đập xuống.
Tôi nằm đó, giữa những người hàng xóm đang chỉ, bàn tán. Họ nhận ra tôi, đứa con gái mà gia đình vẫn thường tự hào. Họ cười nhạo đầy khinh thường và thương hại.
Đêm đó, cả nhà tôi im lặng. Cha mẹ tôi sau khi biết rõ nguyên do, không còn đòi báo cảnh sát nữa. Hai người từ đau xót, ngạc nhiên, đến thất vọng, cuối cùng quay sang trách móc tôi vì chuyện xảy ra.
Tôi thu mình vào một góc khuất của căn phòng và chỉ biết khóc. Cả đêm đó điện thoại của tôi đầy những tin nhắn khủng bố tinh thần, sỉ nhục thậm tệ. Tôi không biết phải làm gì ngoài nước mắt và tự trách bản thân mình.
Tại sao anh lại lừa dối tôi? Tại sao lợi dụng lòng tin nơi tôi? Tại sao lại đẩy tôi vào một tình huống như thế này? Tại sao tôi ngây thơ và ngu ngốc đến thế? Và tại sao cùng là con người mà họ lại chà đạp và đối xử với tôi như vậy?
Tôi cũng được cha mẹ sinh ra, yêu thương, dạy dỗ, ăn học đàng hoàng. Sự giằng xé giữa những cảm xúc, nỗi đau và dằn vặt chính mình khiến tôi mệt mỏi vô cùng.
Cuộc đời đi vào ngõ cụt vì lựa chọn sai lầm
Những ngày sau đó, cuộc đời tôi rơi vào sự tăm tối. Nỗi nhục nhã còn gấp lên nhiều lần bởi những người hàng xóm. Họ không cần biết tôi đúng hay sai và đã làm gì. Mọi người thi nhau dùng những ánh mắt soi mói, xì xào mỗi khi tôi đi qua.
Tôi không muốn sống ở đây nữa, tôi muốn tới một nơi không ai biết. Tôi muốn chạy trốn tất cả. Tôi khóa cửa phòng thật chặt để tự gặm nhấm nỗi đau.
Trước đây, tôi luôn hãnh diện với cách sống của mình. Vậy mà, từ hôm ấy, tôi trở nên nhạy cảm cả với những điều bình thường nhất.
Đã bao lần tôi vội ngoái đầu lại phía sau, giật mình vì một tiếng động to, run rẩy khi gặp người lạ, không dám nhìn vào mắt người đối diện. Tôi sợ những phụ nữ ấy lại tìm đến. Những lời bàn tán, ánh mắt của mọi người sau lưng còn ám ảnh tôi hơn.
Tất cả những điều này là do sự lựa chọn sai lầm của tôi. Chỉ một lần chọn ngã rẽ sai, cuộc đời tôi đã đi vào ngõ cụt.
Đến một ngày, tôi nhận ra phải đối đầu sự thật này. Tôi trốn tránh được nơi đây nhưng tâm hồn tôi liệu có yên ổn được không? Tôi phải tìm cách đối diện, chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm.
Tôi tự khuyên mình rằng, người ta đã lừa dối, chà đạp danh dự, xúc phạm đến nhân phẩm của tôi, nhưng tôi không được phép dày vò bản thân. Không được để lời nói, hành động của người khác ảnh hưởng cảm xúc của mình thêm nữa
Tôi tâm sự mọi chuyện với cha mẹ để hai người hiểu mình. Tôi chuyên tâm đi học, chọn công việc part-time để bận rộn.
Nhiều lúc nước mắt muốn trào ra, tôi phải ngước lên rồi nuốt vào trong. Tôi không cho phép mình khóc thêm lần nữa.
Điều thay đổi lớn nhất là suy nghĩ của tôi trở nên chín chắn hơn. Tôi hiểu rằng: “Cuộc đời không là những hành lang thẳng tắp ta có thể dễ dàng đi qua mà không gặp vật cản nào”.
Không ai giúp được tôi ngoài chính mình. Tôi phải đứng dậy và đối diện với sự thật, không để ý người khác nhìn gì, nghĩ gì nữa.
Giờ đây khi viết những dòng này, nỗi đau kia chỉ còn là quá khứ, tôi đang làm ở một công ty khá tốt, dọn ra sống riêng, bắt đầu lại mọi thứ.
Bài học lớn dành cho tôi, và những cô gái mới lớn, phải yêu bằng trái tim, nhưng lắng nghe bằng tai và đánh giá sự việc bằng cái nhìn tỉnh táo. Hãy để tình yêu đầu tiên là kỷ niệm đẹp và đáng nhớ, chứ không phải sự xấu hổ hay nỗi buồn chỉ muốn quên đi.
Theo Phununews
'Đánh ghen văn minh' có gì mà đáng tự hào, cũng là một lần bị phản bội đấy thôi!
Ừ thì cũng khôn ngoan hơn đấy, nhưng cái niềm tự hào ấy sao mà thật xót xa và chua chát làm sao!
Khi chồng ngoại tình, một khi người vợ còn muốn giữ chồng, muốn bảo tồn cuộc hôn nhân, thì ắt hẳn sẽ dùng mọi cách để kéo chồng về bên vợ con, đánh dẹp người thứ 3 phá bĩnh kia. Có chị em được cho là thông minh sẽ dùng mưu "hiểm" không cần mạnh chân mạnh tay, không dính dáng tới luật pháp, có chị em xốc nổi, nóng nảy và mù quáng hơn, dùng những cách bạo lực dã man, làm nhục tình địch ở chốn công cộng, dằn mặt khiến cô ta sợ mất mật mà rời xa chồng mình. Và người ta luôn khen ngợi, nể phục, khuyến khích học theo trường hợp thứ nhất, cũng như chê trách, coi thường trường hợp thứ 2.
Thế nhưng, thông minh thì sao, mà không thông minh thì cũng sao, suy cho cùng bản chất cũng là đánh ghen, và sự thật là chồng bạn đã ngoại tình! Con bò nhà bạn nuôi bấy lâu nay, tự dưng phá chuồng sổng ra đi lêu lổng với con bò cái nào đó khác ngoài đường, thì dù bạn bắt trói, đánh mắng bắt nó về hay dụ dỗ ngọt ngào để nó tự động quay lại nhà, chẳng phải cũng là một lần bạn làm mất bò à? Ở đây không hề so sánh đàn ông với con bò, chỉ là lấy ví dụ minh họa như vậy mà thôi.
Dù ngoài mặt có người khôn ngoan hơn có người dại khờ hơn, thì nỗi đau bị phụ tình mà mỗi người phụ nữ ấy phải mang đều giống nhau cả! Có gì mà đáng tự hào đâu, nếu như biết cách đánh ghen thông minh? Có người đắc ý, tự hào vì đã nhẹ nhàng, im lặng, không ai hay biết mà kéo được chồng về từ tay kẻ thứ 3, đâu có như ai kia, đánh ghen xong thì cả thiên hạ biết, rồi đem ra mổ xẻ bàn luận tùm lum, chồng thì chán ghét, chỉ muốn li dị nhanh hơn. Ừ thì đúng là ít thiệt hại hơn thật, nhưng cái niềm tự hào ấy sao mà thật xót xa và chua chát làm sao!
Từ bao giờ nhỉ, chỉ có chị em phụ nữ truyền tay nhau bí kíp giữ chồng, rỉ tai nhau những mưu chước đánh ghen khiến bồ tởn đến già còn chồng sẽ ngoan như cún con cúp đuôi quay về. Hình như chẳng thấy đàn ông đàn ang nào bàn tán về vấn đề ấy trên các diễn đàn dành cho đàn ông thì phải. Chỉ thấy họ hỏi nhau "làm thế nào đi ngoại tình mà vợ không biết", rồi "chán vợ rồi lại có em đồng nghiệp đang lả lơi mời gọi thì có nên "xơi" không", hay "bồ nhí em nó có thai rồi, em phải làm thế nào đây hả các bác", v.v... Riêng điểm này thôi cũng đã thấy, phụ nữ ở cái xứ này còn khổ, thiệt thòi biết nhường nào!
'Đánh ghen văn minh' thì có gì mà đáng tự hào? (Ảnh minh họa)
Thôi thì phụ nữ chúng ta đừng để "mất bò mới lo làm chuồng". Ấy, không phải là chăm sóc con bò ấy tận răng, chiều chuộng nó như chiều vong để hy vọng nó biết ta tốt, biết ta hết lòng với nó mà nể tình sẽ không đắm đuối con bò nào khác ngoài đường đâu! Phụ nữ là cứ phải đẹp, phải thơm, phải tự lập, phải tự tin, rồi tình yêu tự khắc đến! Chăm chồng vừa thôi, hi sinh vì nhà chồng đu đủ là được, còn lại là phải dành cho bản thân!
Đàn ông là cứ thích đẹp, thích ngọt trước đã, còn cái vụ hi sinh hay tình nghĩa sâu nặng, mời xếp sau! Thế mới nên chuyện, có những gã chồng mải miết chạy theo em bồ trẻ măng non tơ nhưng chỉ biết nhằm vào cái ví của họ, sẵn sàng hắt hủi lạnh nhạt người vợ nguyện nhịn đói để gã có được miếng ngon, vì chị ấy luộm thuộm, sồ sề! Sự thật phũ phàng nhưng chị em phụ nữ phải chấp nhận đi thôi! Đã xa lắm cái thời "gái có công chồng chẳng phụ" rồi! Nên là thôi thì xin lỗi cánh đàn ông nhé, dù chúng tôi có là vợ của các anh, thì chúng tôi cũng cứ là phải yêu cái thân mình trước. À biết đâu có ngày, chúng tôi lại thành "vợ cũ" của các anh thì sao, dễ lắm!
Phụ nữ cứ sống như thế, cứ găm những tư tưởng như thế trong đầu, lấy đó làm phương châm, kim chỉ nam sống, thì dù có chuyện gì xảy ra, dù một ngày xấu trời chồng có về thông báo "anh muốn li dị để cưới người khác", thì cũng chẳng đến nỗi suy sụp, tuyệt vọng đâu mà! Lại càng chẳng có chuyện trở thành nhân vật nữ vừa đáng thương vừa đáng giận trong câu chuyện đánh ghen giữa phố, trở thành người vợ vì yêu chồng, vì quá căm phẫn khi bị phụ bạc mà làm ra những hành động dại dột phương hại đến cả chính bản thân và gia đình mình!
Theo Ngoisao
Tan cửa, nát nhà vì... chồng đắm đuối với Euro Còn chưa kịp lên tiếng chỉ trích, tôi đã choáng váng nhận ngay một cái tát mạnh đến nỗi khiến tôi ngã lăn ra. Vợ chồng tôi sống được gần 7 năm, cũng có một cháu gái 4 tuổi rồi. Chồng tôi nói chung cũng thương vợ con. Lương lậu hàng tháng anh đều đưa đủ để tôi chi tiêu trong gia đình....