Vẫn yêu dù anh đã 4 lần phản bội
Anh không đẹp trai, giàu có, càng chẳng chung tình. Em không biết vì sao yêu anh, chỉ biết đã yêu sự nỗ lực, ý chí trong anh. Nhưng đời không lường được chữ ngờ. Cả 4 lần phản bội, anh đều đổ tại hoàn cảnh.
ảnh minh họa
Lần thứ nhất !
Đến bây giờ em còn không hiểu mình thì nói gì đến chuyện hiểu được những suy nghĩ của anh? Em và anh yêu nhau đã gần 2 năm, trải qua biết bao nhiêu sóng gió. Tuy ban đầu đến với nhau không phải vì tình yêu nhưng dần dần em cũng cảm nhận được sự chân thành của anh dành cho em đang lớn dần, để rồi em cố gắng và xác định.
Mùa đông năm 2011, khi đó em và anh mới quen nhau chưa được bao lâu, nhưng cũng đến lúc em bắt đầu cảm thấy yêu anh thật sự. Trong lúc em đang cảm thấy hạnh phúc nhất lại là lúc anh khiến em cảm thấy đau khổ nhất.
Anh và chị ấy quen nhau cùng với thời điểm em quen anh. Đứng giữa hai người con gái, anh không biết nên chọn ai, nhưng cũng không dứt khoát với ai. Và rồi anh cũng nhận ra người con gái có nhiều thứ hơn em từ vật chất đến tinh thần.
Em trách anh tại sao anh không dứt khoát và thẳng thắn với em ngay từ đầu? Tại sao đến khi em đang rất yêu anh và đang cảm thấy hạnh phúc nhất thì anh mới nói ra điều đó? Em đau khổ và khóc nhiều lắm, nhưng cũng tự an ủi mình, không yêu nhau thì chia tay, chỉ đơn giản vậy thôi.
Chưa đầy 1 tuần sau, anh nhận thấy hai người không hợp và không thể đến được với nhau. Anh quay sang nhắn tin cho em với những lời lẽ giải thích khéo léo muốn quay về. Anh nói: “Khi đi chơi với Loan anh chỉ nghĩ đến em và anh nghĩ người anh yêu nhất vẫn là cô nhà quê”.
Em mềm lòng và lại ngả tiếp vào mối tình vừa dang dở. Ở đó, có những lúc hạnh phúc, có những lúc lại ghen tuông buồn bã và có những lúc tưởng chừng như không thể tiếp tục nhưng sau mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, em lại yêu anh và bỏ qua tất cả những gì anh đã làm khiến em bị tổn thương.
Lần thứ hai
Kỳ nghỉ hè năm 2012, hai đứa giận nhau, gia đình lại có việc nên em phải về quê một thời gian, ít nhắn tin cho anh. Nhiều lúc em cũng muốn gọi điện, nhắn tin hỏi thăm anh lắm, nhưng chắc vì cái tôi cá nhân trong con người em quá lớn nên em cứ lặng thinh.
Video đang HOT
Khi em lên Hà Nội, anh và em vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra. Rồi một hôm vô tình em nghịch điện thoại của anh, vào mục hộp thư đến và em đọc được những tin nhắn anh rủ người con gái khác đi uống cà phê. Cô ấy là người anh cất công tán tỉnh trước khi yêu em nhưng không được đáp lại, bởi thế em cũng hiểu. Nhưng lúc đó em ghen vì trong lúc em đang phải lo việc gia đình, anh lại đi hẹn hò với người khác.
Anh gọi bao nhiêu cuộc điện thoại em không nghe máy, nhắn bao nhiêu tin em cũng không trả lời. Mỏi mệt, bỏ điện thoại ra xem anh nói những gì nhưng em sữngsờ và thực sự sốc. Anh nhắn: “Đó chỉ là mối tình một đêm, anh định giấu em chuyện này để cho anh và em được yên ấm”, anh còn trách em “Cũng tại em cứ về quê nên anh mới thế”…
Hóa ra anh không biết em ghen vì vẫn liên lạc với người cũ. Anh tưởng em đọc phần tin nhắn hạn chế, biết được anh có “tình một đêm” trong thời gian em về quê. Đó là một cô gái bằng tuổi với anh, đang làm kế toán tại Hà Nội, đã có 1 đứa con với người yêu nhưng không được gia đình chấp nhận cho cưới. Chị ấy tâm sự hết mọi chuyện với anh và anh cũng thế. Sau khi trò chuyện, hai người vào nhà nghỉ.
Đây là lần thứ hai anh đổ lỗi do hoàn cảnh, nhưng em nghĩ rằng một khi anh yêu em thực sự thì cho dù hai đứa có xảy ra chuyện gì, và cách xa nhau đến mấy thì anh cũng không bao giờ làm cái chuyện khó chấp nhận ấy. Thế là em tha thứ, em bỏ qua hết mọi chuỵện. Hai đứa quay lại nhưng với một điều kiện anh đưa ra, sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Kể từ đó anh quan tâm em nhiều hơn, yêu em nhiều hơn, anh đưa em đi chơi thật xa để quên đi những tháng ngày căng thẳng. Em lại yêu anh và bỏ qua tất cả những gì anh đã làm khiến em bị tổn thương.
Lần thứ 3
Valentine năm nay đúng vào mồng 5 Tết. Em và anh đang giận nên cũng không liên lạc hay qua nhà thăm nhau. Anh có biết dù giận nhưng em vẫn mong tin anh lắm. Chỉ một tin nhắn chúc mừng Valentine cũng đủ để em quên hết giận hờn và yêu anh thắm thiết nhưng đến cuối cùng em vẫn cứ chờ đợi trong im lặng.
Đến tối em nhắn tin chúc mừng Valentine anh, và chúc anh hạnh phúc vì đến giờ em biết tình cảm của anh dành cho em như thế nào rồi. Anh trả lại tin nhắn cho em: “Anh xin lỗi em, hãy quên anh đi, anh là một thằng đa tình không ra gì”. Anh kể, hôm nay anh đi đền Bà Chúa Kho, trên xe anh gặp một cô bé ở Bắc Giang, nói chuyện chém gió thôi mà cô ấy cứ đòi anh mua sôcôla tặng, thế là anh miễn cưỡng mua tặng cô bé ấy, suýt nữa vào nhà nghỉ nhưng lúc đó anh nghĩ đến em rồi anh lại quay về, anh vào chùa chỉ xin mỗi chữ “phúc”, giờ nhìn lại mà anh cảm thấy buồn và khóc.
Em đã hiểu vì sao cả ngày hôm nay anh không nhớ tới em. Em giận anh lắm, lần này không phải vì anh lừa dối em, mà giận anh vì anh đi chùa chắp tay niệm phật mà anh lại có những hành động trái với lương tâm. Thật là cay đắng, vì yêu anh em đã bỏ qua rất nhiều lỗi lầm của anh, tại sao mỗi khi anh mắc lỗi lầm, anh lại muốn chia tay em? Nhưng rồi em lại tha thứ và yêu anh.
Lần thứ 4
Thời gian gần đây em và anh rất bình yên và hạnh phúc. Tuy đôi khi có mâu thuẫn nhỏ nhưng lại nhanh chóng tan đi và yêu nhau nhiều hơn. Một lần em giận anh nên về quê, khi lên Hà Nội, thấy anh hay nhắn tin với một số điện thoại lạ, em hỏi thì anh bảo quen trên mạng, chỉ trêu đùa là người yêu thôi chứ chưa bao giờ gặp mặt.
Hôm sau, em về ăn cưới đứa bạn thân. Lúc lên em ôm anh trong nỗi nhớ, anh tủm tỉm cười. Em nghĩ rằng anh đang hạnh phúc nhưng rồi lúc có số lạ gọi đến, em ghen tuông làm ầm, anh mới thừa nhận anh cười vì rõ ràng hai đứa mình đang rất hạnh phúc nhưng anh lại nói với cô bé kia mình không hạnh phúc.
Có phải anh nói thế thì mới dễ “cưa cẩm” được cô bé đó không? Em bắt đầu nghi ngờ và thất vọng. Em gọi điện cho cô bé đó, em ấy chỉ cười trên sự ghen tuông của em, cười vì sự lăng nhăng của anh.
Mặc dù bây giờ em vẫn vui vẻ với anh nhưng tận đáy lòng em không còn cảm giác yêu say đắm và mong chờ gì nữa bởi anh đã làm con tim em chai sạn và mất đi cảm giác tôn thờ tình yêu của chúng mình. Nhưng em yêu anh và không thể chia tay anh nên em chỉ biết cầu mong cho anh và em được yên bình và không có một ai xen ngang thêm lần nữa!
Theo VNE
Trai tân lấy gái có chồng, dại gì?
Cuối cùng thì tôi cũng nhận ra con người thực của anh. Anh thật lòng không yêu thương gì tôi.
Hơn 2 năm qua, anh bấu víu vào tôi, chăm sóc mẹ con tôi cũng chỉ để tận dụng cơ hội chơi bời với tôi, tận dụng tiêu tiền của mẹ con tôi.
Bây giờ thì tôi thực sự quá ân hận. Tại sao tôi lại nông nổi như vậy, dù đã trải qua một đời chồng mà tôi vẫn còn bị một gã trai chưa vợ lừa trắng trợn như vậy sao? Không phải tôi không đủ tỉnh táo, chỉ là tôi muốn tin rằng, người phụ nữ có chồng như tôi vẫn xứng đáng được yêu thương, và lại là được một người đàn ông chưa vợ yêu thương vô cùng.
Tôi bỏ chồng vì nhiều lý do. Khi đó tôi mang trong lòng mối hận vô cùng, hận đàn ông, không nghĩ rằng có thể yêu một ai khác. Tôi mang theo đứa con và cũng chẳng nghĩ rằng mình sẽ dành tình yêu cho ai cả. Vì có con là được rồi, con sẽ là niềm hi vọng sống của tôi, sẽ là niềm hạnh phúc của tôi.
Chúng tôi yêu thương nhau, cố gắng vì con, tôi đã đi làm chăm chỉ, kiếm tiền nuôi con. Công việc của tôi khá ổn lại có sẵn ngôi nhà do bố mẹ tôi mua ở thành phố nên hai mẹ con cũng bớt chật vật. Gia đình tôi cũng có điều kiện nên khi tôi bỏ chồng, bố mẹ đã hỗ trợ rất nhiều. Thật may vì điều đó đã giúp tôi đứng vững vàng hơn.
Tôi yêu con, thương con, hai mẹ con dựa vào nhau mà cố gắng. Và không hiểu sao, thời gian ấy, tôi lại có cảm tình với một người đàn ông cùng cơ quan. (ảnh minh họa)
Suốt 2 năm xa rời người đàn ông của mình, tôi không hề có ý định sẽ yêu ai. Ngay cả khi anh ta đi lấy vợ mới. Tôi chỉ biết khóc và đau khổ, vì tại sao anh ta lại quên tôi, quên con nhanh như vậy. Nhưng đàn ông mà, khi họ đã cạn tình thì không có gì để nói.
Tôi yêu con, thương con, hai mẹ con dựa vào nhau mà cố gắng. Và không hiểu sao, thời gian ấy, tôi lại có cảm tình với một người đàn ông cùng cơ quan. Có lẽ, vì lúc đó, người chồng cũ của tôi lấy vợ nên tôi không còn hi vọng nữa. Và trái tim tôi đã rung động trước sự chânh thành, nhiệt tình mà anh ta dành cho mẹ con tôi.
Anh ta biết tôi đã có gia đình, có con nhưng không để tâm. Vẫn thường xuyên tới nhà tôi, lo lắng cho tôi, quan tâm tôi hết mực. Mỗi cuối tuần, anh ta thường xuyên mua thức ăn tới, vào bếp nấu nướng cho hai mẹ con tôi. Nhìn con quấn anh ta, tôi cảm thấy ấm lòng. Đó là một chàng trai chưa vợ, ở tỉnh lẻ, lên đây đi làm và thuê trọ. Tôi cũng thương cảm anh ta rất nhiều. Dù là hơn tôi chỉ có 1 tuổi nhưng nhìn anh chững chạc và rất từng trải. Cũng chính vì sự từng trải ấy mà tôi yêu thương con người này.
Thấy con quấn anh, tôi càng yên tâm hơn. Những bữa cơm đã không chỉ còn hai mẹ con. Chúng tôi vui vẻ bên nhau, ăn cơm đầm ấm như một gia đình. Tôi còn tưởng chúng tôi chính là một gia đình hạnh phúc.
Và ngày hôm ấy, khi anh tỏ tình với tôi, tôi đã nhận lời yêu anh. Tôi yêu chính con người ấy, nhưng lại lo lắng mình không thể nào vượt qua được rào cản. Tôi sợ sự tự ti của mình sẽ không thắng nổi tình yêu. Tôi sợ anh sẽ không đủ dũng cảm đối diện với mọi người khi họ biết tôi là gái có chồng, có con. Nhưng chính nhờ sự quan tâm, động viên của anh, tôi đã được tiếp thêm sức mạnh.
Anh hứa hẹn với tôi đủ thứ, và thời gian đó, anh đã dọn tới nhà tôi sống và chăm sóc hai mẹ con tôi. Tôi đã thực hiện trách nhiệm của một người vợ với anh, yêu thương lo lắng cho anh. Riêng chuyện có con, chúng tôi chưa tính đến vì tôi đợi khi về ra mắt gia đình anh, tính chuyện cưới xin thì tính sau. Chuyện chúng tôi sống cùng nhau chỉ có hai người chúng tôi biết, đó là bí mật.
2 năm như vậy, tôi đã chăm cso anh rất nhiều. Anh cũng lo cho tôi và con. Nhưng có một điều, anh không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. (ảnh minh họa)
2 năm như vậy, tôi đã chăm cso anh rất nhiều. Anh cũng lo cho tôi và con. Nhưng có một điều, anh không nhắc tới chuyện cưới xin nữa. Lúc này, nhờ tôi nói với sếp tổng vì tôi có quan hệ với chị ấy, mà anh đã có một vị trí xứng đáng trong công ty. Tôi nói anh chuyện cưới xin, nhưng thật lạ, anh phớt lờ. Anh bảo, anh chưa muốn cưới.
Tôi choáng vô cùng vì trước đó anh đã từng nói, anh sẽ cưới tôi sớm để mẹ con tôi có danh phận. Bây giờ anh lại nói chưa muốn lấy vợ là sao? Tôi thúc giục anh rất nhiều, tôi nói với anh về suy nghĩ của tôi, vì tôi sợ sống thế này sẽ mang tiếng, rồi con tôi cũng sẽ không có một chỗ dựa vững chắc. Khi đó, anh mới nói, anh sẽ không lấy tôi, vì gia đình anh đã định chuyện cưới xin cho anh với người khác.
Tôi bàng hoàng hỏi anh tại sao, anh phản ứng rất thản nhiên rằng, anh không hề yêu tôi. Anh là trai tân, dại gì mà đi lấy một cô gái có chồng lại có con. Anh có thừa sức lấy một người con gái ngoan hiền, chưa chồng để làm dâu bố mẹ anh. Anh tính chuyện với tôi chỉ là chơi bời, dựa dẫm. Anh bảo, nếu tôi muốn thì cứ tiếp tục mối quan hệ thế này, dù gì tôi cũng không còn gì để mất. Còn không thì chấp nhận chia tay, anh cũng không cần ở cùng nhà tôi nữa.
Nghe anh nói mà tôi chết lặng, tôi chết cay chết đắng. Tại sao lại có người đàn ông như vậy, tại sao anh lại đóng kịch giỏi thế suốt 2 năm qua. Anh định lừa tôi đến bao giờ đây, định không cho tôi cơ hội nói gì, giải thích gì sao. Anh phũ phàng như vậy, cướp mất tình yêu của tôi, niềm tin của tôi rồi giờ lại đẩy nó xuống vực thẳm. Tôi thực sự chẳng còn chút dũng khí nào. Tôi tưởng người phụ nữ như tôi nếu chân thành vẫn được hạnh phúc, nào ngờ anh ta cũng khinh thường tôi sao?
Tôi cay đắng quá rồi, giờ đây, tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi phải sống thế nào đây, thật tội nghiệp cho mẹ con tôi!
Theo VNE
Liệu tôi có bị lộ chuyện mình đi vá trinh? Sau nhiều năm chôn chặt bí mật vá trinh, một lần tôi trót nói với cô em họ, nên bí mật của tôi có nguy cơ đến tai chồng. Tôi phải làm gì đây để giữ hạnh phúc của mình khi tôi biết chắc rằng chồng sẽ không bao giờ tha thứ vì tôi đã lừa dối anh bao năm nay. Tôi là...