Vẫn quyết lấy nhau dù chưa một lần yêu
Tôi và anh cùng quê, học cùng nhau từ lớp một cho đến lớp 12. Hết cấp ba, tôi lên thành phố học đại học, còn anh ở quê làm công nhân. Chúng tôi chơi thân với nhau trong một nhóm bạn gồm 6 người. Tuy không ở gần nhau, nhưng luôn giữ liên lạc. Bao năm qua, dù đi làm ăn hay học tập ở đâu, cứ mỗi lần có dịp về quê, cả 6 người lại tụ tập với nhau, tâm sự, chia sẻ mọi niềm vui, nỗi buồn.
Theo thời gian, mỗi lần tụ họp, con số 6 người ngày càng tăng lên, bởi có người đã lập gia đình, có con, có người mang người yêu đến giới thiệu… Tình cảm của chúng tôi vô cùng trong sáng và tốt đẹp.
Những năm trước, mỗi lần về quê, lúc thì tôi ngồi xe người này, lúc thì tôi ngồi xe người kia nhưng từ ngày mọi người có đôi, có cặp, tôi thường xuyên ngồi xe của anh. Do đó, mọi người trong xóm, trong làng luôn đinh ninh rằng, chúng tôi là một đôi.
Năm nay, chúng tôi đã bước sang tuổi 30. Trong nhóm chỉ còn tôi và anh là chưa lập gia đình. Vì vậy, mọi người luôn cố tình gán ghép anh và tôi lại với nhau. Thậm chí, gia đình tôi và gia đình anh cũng vậy, cứ mỗi lần thấy tôi và anh đều nói: Còn hai đứa mày nữa thôi, lấy nhau đi chứ còn chờ gì nữa.
Khi mọi người trêu, ghán ghép, tôi và anh cũng hưởng ứng hùa vào, gọi nhau là vợ chồng. Tết năm nay, khi bị mọi người trong gia đình giục dã chuyện lập gia đình, anh bảo với tôi: Hay vợ chồng mình chống ế cho nhau đi. Tưởng anh nói đùa, tôi bảo: Anh về báo cáo với bố mẹ đi, chúng ta cưới cho các cụ đỡ kêu ca.
Không ngờ anh lại làm thật. Khi anh xin phép bố mẹ tôi cho hai đứa qua lại tìm hiểu, bố mẹ tôi đồng thanh bảo: Bọn mày có phải quen nhau ngày một ngày hai đâu, còn tìm hiểu cái gì. Nếu yêu thương nhau thì tính chuyện cưới xin luôn đi, năm nay cũng đã 30 chứ trẻ trung gì nữa đâu.
Video đang HOT
Hai gia đình vốn đã quý nhau, lại đang đau đầu vì chúng tôi lớn tuổi mà chưa chịu lập gia đình, giờ thấy vậy liền tích cực xúc tiến. Vậy là trong mấy ngày nghỉ Tết, từ một câu nói đùa, chuyền chung thân đại sự của tôi và anh cứ thế được quyết định. Mẹ anh xem ngày rồi mang lễ sang nhà tôi dạm ngõ.
Bạn bè nghe tin chúng tôi cưới nhau vào tháng 8 ai cũng bất ngờ. Thậm chí có người còn trách: Chúng mày kín thế, hèn gì thấy suốt ngày đi với nhau, thế mà hỏi lại cứ chối đây đẩy. Nghe vậy, tôi chỉ cười, vì thực tế tôi không biết trả lời mọi người ra sao. Chính bản thân tôi còn bất ngờ nữa là họ.
Sau Tết, anh ở quê còn tôi ra Hà Nội tiếp tục với công việc. Mật độ liên lạc nhiều hơn trước một chút, nhưng những câu chuyện thì cũng không khác gì ngoài những câu hỏi thăm thường ngày, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra quanh mình…
Dịp nghỉ lễ 30/4, tôi về quê. Chúng tôi lần đầu tiên bên nhau trên cương vị mới. Dù vậy, khoảng cách giữa hai đứa vẫn không thay đổi, không một cái ôm, không một lần cầm tay nhau. Có khác chăng so với trước kia chỉ là thời gian chúng tôi ở riêng bên nhau nhiều hơn, không còn là những lần tụ tập tập thể đông đúc như trước kia nữa. Hết kì nghỉ, tôi lại quay trở về thành phố với công việc của mình.
Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền? (ảnh minh họa)
30 tuổi, nhưng tôi lại chưa từng yêu lần nào. Anh là người tốt, trong nhóm bạn chúng tôi chơi thân, tôi quý anh nhất và cũng chơi thân với anh nhất. Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng, chúng tôi sẽ lấy nhau. Vậy mà, giờ đây, chỉ còn hơn một tháng nữa là đến ngày cưới. Ở bên anh, tôi thấy an tâm, nhưng lại không có cảm giác bồi hồi, rung động như người ta thường nói khi ở bên người yêu.
Tôi không biết cảm giác của anh với mình thế nào, tôi cũng không đủ can đảm để hỏi. Không giống với tôi, anh đã từng trải qua mấy mối tình, nhưng đều không thành.
Nhiều khi tôi lo lắng tự hỏi, không biết sự lựa chọn của mình là đúng hay sai. Chúng tôi hiểu nhau, trân trọng nhau, nhưng có lẽ lại thiếu đi yếu tố quan trọng nhất của một cuộc hôn nhân, đó là tình yêu. Liệu một cuộc hôn nhân chỉ xuất phát từ tình bạn, từ sự hiểu và trân trọng lẫn nhau có đem lại hạnh phúc lâu bền?
Theo Afamily
32 tuổi chưa có mảnh tình vắt vai
Con gái 32 tuổi chưa kết hôn thì còn có nhiều, nhưng đến 32 tuổi chưa có mảnh tình vắt vai , chưa một lần yêu thì chắc chỉ có tôi.
Thú thực, 2 năm gần đây, tôi rất sợ Tết. Bởi mỗi lần về quê ăn Tết là tôi bị stress nặng vì vấn đề chồng con. Đã thế, năm nay còn được nghỉ Tết tới 9 ngày, tôi đang hoang mang không biết mình sẽ đối phó thế nào với những lời cằn nhằn, trách móc của mẹ, những lời hỏi thăm, giục giã của anh chị em, hàng xóm và bạn bè.
Năm 30 và 31 tuổi, cứ thấy tôi về ăn Tết một mình, bà và mẹ tôi lại thi nhau than ngắn thở dài: "Lại về có một mình hả con. Cô định kén chọn đến bao giờ. Cứ thế rồi ế ra đấy thì làm thế nào?". Anh chị em đến chơi, tôi lại tiếp tục bị tra hỏi: "Sao không dẫn người yêu về ra mắt. Cưới được rồi còn gì, định hưởng thụ cuộc sống độc thân đến bao giờ đây". Nào đã hết, vừa ló cổ ra ngoài đường cho thoáng đãng thì đã mấy bác, mấy cô chú hàng xóm hỏi han ngày:"Bao giờ cho bác ăn kẹo đấy. Các em trong xóm đều lấy chồng hết rồi, còn mỗi chị thôi đấy".
Vẫn biết mọi người hỏi han mình là có ý quan tâm nhưng tôi vẫn thấy khó chịu. Vì thế, để tránh chuốc bực vào người, tôi nhốt mình trong phòng cả ngày, chẳng muốn gặp ai, chẳng muốn làm gì và càng chẳng muốn đi đâu. Chẳng may có bị hỏi chuyện chồng con thì cứ cố cười cho qua, rồi nói như kiểu "khất nợ" là năm sau phấn đấu. Đấy các bạn cứ nghĩ xem, Tết mà cứ thế thì tôi có vui được không. Hai năm rồi tôi nghỉ Tết như thế đấy, nên Tết năm nay, tình trạng của tôi cũng chẳng mấy khá khẩm hơn vì hiện giờ tôi vẫn chưa có người yêu để dẫn về ra mắt bố mẹ.
Nhiều lúc tôi tự xem xét lại bản thân, không xấu, tính tình không đến nỗi nào, công việc tốt, vậy mà chẳng hề có người đàn ông nào vây quanh tán tỉnh tôi. Nếu có cũng chỉ được vài hôm thì các anh cũng tự nhiên "biến mất" mà không biết lý do tại sao. Nhiều lúc tôi tự hỏi: Mình vô duyên đến thế sao? Tôi thấy mình số mình thật thê thảm, chưa có mối tinh đầu mà giờ đã phải cuống cuồng đi tìm tình cuối.
Nhà tôi có 3 anh chị em, tôi là chị cả, 2 em tôi đã lập gia đình, chỉ còn mỗi tôi. Vì hoàn cảnh gia đình không được khá giả nên suốt thời gian đi học, tôi rất ngoan ngoãn, chỉ biết đi học và phụ giúp bố mẹ việc nhà. Đến cả khi đi học Đại học cũng vậy, môi trường học ít con trai nên tôi cũng không quen thêm được bạn trai nào. Thấy tôi chăm chỉ học hành, không yêu đương lăng nhăng nên bố mẹ tôi rất yêu tâm và động viên tôi cố gắng học hành, sau này đi làm rồi mới tính chuyện yêu đương chồng con cũng chưa muộn.
Khi ra trường, tôi may mắn xin được công việc tốt với thu nhập khá. Ở nơi làm việc cũng có nhiều con trai nhưng không hiểu sao chẳng có anh nào ngó ngàng tới tôi. Có lẽ do tính tôi sống quá khép kín, ít chia sẻ nên chẳng ai dám đến gần, chứ nói gì tới chuyện tìm hiểu. Cuộc sống sau khi đi làm của tôi chẳng khác với khi còn đi học là mấy: Sáng đi làm rồi tối về nhà, cứ thế ngày này qua ngày khác, bao năm nay vẫn không có gì thay đổi. Quanh năm suốt tháng, cứ đi làm về là tôi chỉ quanh quẩn ở nhà làm bạn với ti vi và máy tính, chán thì lại lăn ra ngủ, tuyệt nhiên không có điện thoại hay tin nhắn của bạn trai...
Cũng giống như nhiều bạn gái khác, tôi cũng muốn nhận được sự quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng từ bạn trai. Vậy mà bước sang tuổi 32 mà tôi vẫn chưa được một lần yêu, thậm chí một cái nắm tay với đàn ông tôi cũng con chưa biết có cảm giác thế nào. Có lẽ vì thiếu vắng tình yêu nên tôi đâm ra già nua, khó tính, hay cáu gắt. Nhiều lúc ngồi nghĩ, con gái 32 tuổi chưa kết hôn thì còn có nhiều, chứ đến tuổi này mà chưa có mảnh tình vắt vai, chưa một lần yêu thì cả thế gian chắc chỉ có tôi.
Tất cả đều cho rằng tôi ế vi quá kén chọn, anh nào đến cũng chê bai này kia, rồi "cao không tới, thấp không thông"...Không ai tin tôi là đứa con gái chưa một lần được tỏ tình, không có ai tán, chưa một lần được nắm tay con trai hay chưa một lần được yêu. Vài lần đầu tôi còn giải thích, biện hộ, nhưng giờ tôi chẳng dại gì mà giải thích, càng cố giải thích thì càng bị cho là kén chọn. Nhiều lúc nghĩ đời có nhiều chuyện đến lạ, khi mình nói thật thì lại chẳng ai tin.
Chỉ còn chưa tới 2 tháng nữa là Tết, nghĩ đến cảnh về nhà bị tra hỏi, giục giã là tôi đã phát hoảng rồi. Dạo gần đây, mẹ cũng thường xuyên gọi và dặn tôi lên xuống: "32 tuổi rồi đấy, còn trẻ trung gì nữa mà cứ lần nữa mãi. Năm nay mà không có thằng nào dẫn về nhà là không xong với tôi đâu đấy".
Chẳng lẽ, tôi phải dùng cách thuê người giả làm bạn trai dẫn về nhà cho bố mẹ yên tâm và tôi cũng được yên thân?
Theo Afamily
Cuộc gọi lúc 1 giờ sáng của vợ và cái kết đắng! Cuộc gọi lúc 1 giờ sáng của vợ và cái kết đắng! Thật không ngờ người vợ mà tôi hết lòng thương yêu lại làm điều đó sau lưng mình như vậy. Cũng may mà có cuộc gọi lúc nửa đêm này, nếu không thì thực sự không biết cô ấy sẽ còn lừa dối tôi đến bao giờ... Vợ chồng tôi lấy...